Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

“Ông định làm gì?” Cuối cùng Viên Chi Am cũng phát hiện được có chuyện không ổn, đôi mắt Lô Tiên Lâm thật sự rất đáng sợ, hoàn toàn không giống người bình thường.

*Tôi định làm gì sao? Đường Ân gài bẫy người phụ nữ của tôi, tôi ngủ với con chó dưới tay anh ta, không được sao? Tiên Lâm cười gắn, đã cởi áo mình ra.

*Tôi không phải cấp dưới của Đường Ân, tôi là… Tôi là…”

Viên Chỉ Am sốt ruột, muốn dọa cho Lô Tiên Lâm lùi lại.

“Không phải cấp dưới sao? Không phải cấp dưới thì càng tốt, tôi thích loại người như cô, chỉ có như vậy mới có thể khiến Đường Ân nếm thử mùi vị này..” Lô Tiên Lâm cười ha ha, chuẩn bị nhào lên.

“Ông đừng đến đây… Ông đừng đến đây! Nếu ông đến, Đường Ân sẽ không bỏ qua cho ông đâu…” Viên Chi Am thật sự sợ hãi rồi, lần trước cùng Dương Cầm không phải chuyện gì cả, lần này thật sự rất nghiêm trọng.

“Đường Ân sao? Ha ha… Anh ta cũng chỉ là một con chó, bây giờ ở trước mặt Đồng Quân Hựu, còn không biết đang run rẩy thành thứ gì rồi! Anh ta dám đến sao? Nếu anh ta có gan đến, ông đây cũng giết chết anh ta thế thôi!” Lô Tiên Lâm đã nhào lên, hai tay nắm chặt cổ tay Viên Chi Am: “Yên tâm, tôi sẽ rất dịu dàng, tôi sẽ cho cô nếm thử tất cả niềm vui, sau đó để cho tên Đường Ân kia, thưởng thức thật tỉ mi..

Ẩm…

Lúc này, đột nhiên có tiếng nổ vang lên.

‘Vương Húc vốn dĩ canh gác ở phía xa, bị âm thanh này dọa cho run lẩy bẩy, suýt nữa ngã xuống đất.

“A..” Lúc này từ phía xa có một tiếng kêu rên vang lên.

Lô Tiên Lâm ôm bắp đùi mình, trên mặt lộ vẻ đau đớn, dòng máu từ giữa kẽ ngón tay không ngừng tràn ra, đỏ đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Két két…

Một đoàn xe dừng lại bên cạnh, cửa xe mở ra, Roger từ bên trong bước xuống.


Sau đó, Đường Ân chui ra khỏi xe dưới sự bảo vệ của mấy người vệ sĩ.

“Đường Ân?” Trên mặt Lô Tiên Lâm lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Thứ vừa nãy, là súng sao?

“ồ… Thật xin lỗi, quấy rầy ông làm việc rồi, tôi cảm thấy cực kỳ áy náy về chuyện này, có điều có lẽ ông cũng đang quấy rầy một cô gái xinh đẹp, điều này khiến cho.

tôi rất thất vọng…” Roger nhún vai, cất súng vào thắt lưng, mở hai tay ra đi tới.

“Đường Ân..” Viên Chi Am cũng đã phát hiện thấy Đường Ân, lập tức gọi một tiếng, nước mắt lập tức chảy xuống.

Đường Ân nhìn thoáng qua một cái, quay đầu tập trung vào Lô Tiên Lâm, sắc mặt cực kỳ u ám.

“Đường Ân, anh dám nổ súng sao? Anh có biết ở trong nước hoàn toàn không cho phép nổ súng không? Anh có biết tôi có thân phận gì không? Tôi là nhà đầu tư nước ngoài…” Lô Tiên Lâm gào thét.

Đường Ân từng bước đi tới, từ trên cao nhìn xuống Lô Tiên Lâm.

Sắc mặt Lô Tiên Lâm cực kỳ khó coi, nghiến răng nhìn chăm chằm Đường Ân, Vương Húc bên cạnh đã bị người †a xách đến, gương mặt tái nhợt như sắp chết.

Hai người vốn định rời đi, lại không ngờ được vẫn bị Đường Ân đuổi kịp!

“Đường Ân, tôi khuyên anh vẫn nên thả tôi ra đi, nếu không anh sẽ không nhận được gì tốt đẹp đâu, nếu anh dám giết tôi, Đồng Quân Hựu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh…” Lô Tiên Lâm kêu to, trên mặt lộ vẻ dữ tợn.

Đường Ân vươn tay, nắm chặt tóc Lô Tiên Lâm, sau đó binh một tiếng đập lên cửa xe.

Lô Tiên Lâm đau đến mức lớn tiếng kêu lên: “Đường Ân, anh dám đánh tôi sao?”


Đường Ân hoàn toàn không nói linh tinh, năm chặt tóc ông ta, lại đập vào gầm xe một cái nữa.

Binh một tiếng, trên đầu Lô Tiên Lâm vỡ ra thành một vết thương thật dài, máu tươi giàn giụa.

Bịch một tiếng.

Lúc này, Lô Tiên Lâm còn đang nghiến răng nghiến lợi, mà Vương Húc đã lập tức quỳ xuống: “Đường Ân…

Không, cậu Đường, thật xin lỗi, chuyện này không có liên quan gì đến tôi, thật đấy, anh hãy tha cho tôi đi!”

Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, nhìn chäm chằm Vương Húc.

Toàn thân Vương Húc đều run rẩy: “Cậu Đường, tôi đáng chết, trước đây tôi không nên nói anh như vậy, cầu xin anh tha cho tôi có được không… Cầu xin anh!”

Đường Ân cúi người xuống, vỗ vỗ gương mặt ông ta: nhớ khi ông ở lầu Như Ý, hình như còn nói lá gan của tôi rất nhỏ đúng không?”

“Tôi… Tôi sai rồi, anh cho tôi một cơ hội nữa! Tôi cầu xin anh, cầu xin anh cho tôi một cơ hội nữa!” Vương Húc vừa nói, vừa quỳ xuống đất dập đầu, trên trán tràn đầy máu tươi.

“Thật là chẳng thú vị chút nào..” Roger nhún vai, nhìn Đường Ân: “Vua của tôi… Chuyện này quả thật cũng khiến người ta không cách hứng thú nổi!”

Đường Ân quay đầu nhìn anh ta.

Roger cảm thấy lạnh cả người, vội vàng cười khan một tiếng: “Đương nhiên, có thể ra sức làm việc cho anh, cũng là vinh hạnh của tôi!”

Đường Ân quay đầu, nắm tóc Lô Tiên Lâm: “Lại gặp mặt rồi?”


“Đường Ân… Đừng mài! Đừng mà!” Lô Tiên Lâm cuối cùng cũng trở nên sợ hãi, giờ phút này ông ta mới biết được, vừa nãy mình đã khoác lác đến mức độ nào.

Đường Ân nắm tóc ông ta, lại đập vào cửa xe lần nữa, hơn nữa còn liên tục không ngừng đập thật mạnh.

Sau khi Lô Tiên Lâm bị đập mấy cái, sắc mặt đã mềm nhữn, toàn thân run rẩy.

“Dẫn đi…”

“Đường Ân…” Lần này, Viên Chi Am cuối cùng cũng kêu lên một tiếng, giọng nói run rẩy.

Từ đầu cho đến bây giờ, Đường Ân cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái, điều này khiến trong lòng Viên Chi Am cảm thấy lạnh lẽo.

“Đường Ân, tôi thật sự biết sai rồi, ban đầu tôi không nên hãm hại anh, tôi đang làm tất cả để bù đắp lại, anh cho tôi một cơ hội nữa đi…” Viên Chi Am hai mắt đẫm lệ mờ mịt nói.

Đường Ân chậm rãi đi tới, cởi áo trên người ra, khoác lên người cô ta: “Đi theo tôi…”

Giọng nói này rất lạnh lùng, nhưng trong lòng Viên Chi Am lại giống như rót mật, cô ta nghe được mà toàn thân run rẩy.

“Ừi” Viên Chỉ Am gật đầu, vội vàng đuổi theo bước chân Đường Ân, lên xe.

Đường Ân ngồi trên xe, nhìn thấy Viên Chi Am nhích lại cùng cũng trở nên sợ hãi, giờ phút này ông ta mới biết được, vừa nãy mình đã khoác lác đến mức độ nào.

Đường Ân nắm tóc ông ta, lại đập vào cửa xe lần nữa, hơn nữa còn liên tục không ngừng đập thật mạnh.

Sau khi Lô Tiên Lâm bị đập mấy cái, sắc mặt đã mềm nhữn, toàn thân run rẩy.

“Dẫn đi…”

“Đường Ân…” Lần này, Viên Chi Am cuối cùng cũng kêu lên một tiếng, giọng nói run rẩy.


Từ đầu cho đến bây giờ, Đường Ân cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái, điều này khiến trong lòng Viên Chi Am cảm thấy lạnh lếo.

“Đường Ân, tôi thật sự biết sai rồi, ban đầu tôi không nên hãm hại anh, tôi đang làm tất cả để bù đắp lại, anh cho tôi một cơ hội nữa đi… Viên Chỉ Am hai mắt đẫm lệ mờ mịt nói.

Đường Ân chậm rãi đi tới, cởi áo trên người ra, khoác lên người cô ta: “Đi theo tôi…”

Giọng nói này rất lạnh lùng, nhưng trong lòng Viên Chi Am lại giống như rót mật, cô ta nghe được mà toàn thân run rẩy.

“Ừi” Viên Chỉ Am gật đầu, vội vàng đuổi theo bước chân Đường Ân, lên xe.

Đường Ân ngồi trên xe, nhìn thấy Viên Chi Am nhích lại gần, tuy rằng trong lòng không thích người phụ nữ không chừa thủ đoạn nào như thế này, nhưng lại không nỡ lạnh lùng với cô ta.

Đội xe lên đường, nhanh chóng đi xa.

Chỉ một lát sau, mấy chiếc xe lao đến, dừng lại bên đường.

Mấy người sắc mặt tái xanh từ trên xe đi xuống, nhìn thoáng qua tình huống ở hiện trường một cái, một người trong đó lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Đồng Quân Hựu.

“Đã có người đến đây rồi, có lẽ Lô Tiên Lâm đã ở trong tay Đường Ân rồi!”

“Anh nói cái gì?’ Giọng nói Đồng Quân Hựu trong điện thoại gần như giận điên “Các anh làm ăn kiểu gì thế hả? Tại sao ngay cả một người mà cũng không bắt được? Ông đây nuôi các anh nhiều năm như vậy, mẹ nó ngay cả việc nhỏ này anh cũng không làm được à?”

“Thật xin lỗi!” Anh Lư hơi áy náy cúi đầu xuống.

Đồng Quân Hựu nghiến răng, biết nếu Lô Tiên Lâm thật sự rơi vào tay Đường Ân, vậy với ông ta mà nói chính là một tai họa. Trước sau Đồng Quân Hựu đầu tư hai tỷ ở chỗ Lô Tiên Lâm, số tiền kia nhất định đang ở trong tay.

Lô Tiên Lâm. Trong thời gian ngắn nhất, Đường Ân sẽ chuyển hết số tiền kia vào trong tài khoản của anh.

Hai tỷ này, chính là thua lỗ của Đồng Quân Hựu!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận