Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

“Nói gì?” Đồng Quân Hựu không nhịn được lớn tiếng dò hỏi, vì ông ta cảm thấy cực kỳ lo lắng một cách khó hiểu.

“Nói là đã bắt đầu thu mua cổ phần của Đầu Tư Tài Chính..” Giọng nói của Lý Viện hơi khiếp sợ.

“Bà nói cái gì?” Đồng Quân Hựu sửng sốt, cổ tay cũng hơi run rẩy: “Không thể nào, cổ phần đều ớ trong tay người của tôi…”

“Đây là sự thật, ông mau xem tin tức đi!” Giọng nói của Lý Viện trở nên hơi run rẩy. ` Đồng Quân Hựu vội vàng cầm điện thoại mở trang nhật báo của thành phố Giang lên, thật sự nhìn thấy một tiêu đề rất lớn.

“Kinh hãi, Đầu tư Vương Thị Nữ bắt đầu cắn nuốt cổ phần của Đầu Tư Tài Chính..”

Sao có thể chứ?

“Người đâu!” Đồng Quân Hựu hét to.

Nữ thư ký chạy vào, vội vàng khom người “Điều tra xem cổ phần của công ty có xảy ra thay đổi gì không…”

“Vâng!” Nữ thư ký gật đầu rồi gấp rút đi ra ngoài.

Mười mấy phút sau, nữ thư ký lại chạy về: “Tổng giám đốc Đồng, cổ phần công ty có thay đổi, ít nhất là mười lăm phần trăm…”

“Cô nói cái gì?” Đông Quân Hựu nghe thấy câu này, cả người lập tức như mất hết sức lực.

Sao có thể?

Đây là mười lăm phần trăm cổ phần đấy!

Đầu Tư Tài Chính lớn đến mức nào? Giá trị lớn bao nhiêu? Đây là chuyện người bình thường không thể tưởng tượng nổi đâu, phải biết rằng một công ty như vậy chẳng khác nào một con quái vật lớn. Giá trị cổ phần thật sự của công ty thế này khiến người ta kinh hãi, sao có thể bị ngầm chiếm nhiều như thế?


Là người phụ trách thực tế của Đầu Tư Tài Chính, Đồng Quân Hựu biết kết cấu của nó, bốn mươi mốt phần trăm trong đó là cổ phần của nhà họ Đường, cũng nằm trong tay ông hai nhà họ Đường kia. Mười phần trăm ở trong tay Miêu Bách, cộng lại với nhà họ Đường là năm mươi mốt phần trăm, như vậy đã có thể khống chế Đầu Tư Tài Chính một cách tuyệt đối rồi. Trong tay Đồng Quân Hựu có mười lăm phần trăm, ba mươi tư phần trăm còn lại thì nằm trong tay một vài người lâu năm của công ty, hoặc là rải rác trong tay người thân.

Bây giờ Đường Ân chỉ mất mấy ngày đã thu mua được mười lăm phần trăm? Nếu Miêu Bách đưa cổ phần trong tay cho anh, vậy chẳng phải anh sẽ có hai mươi lăm phần trăm ư?

Lúc này, ánh mắt Đồng Quân Hựu đã trở thành tuyệt vọng. Điều này khiến ông ta nhớ lại bài phỏng vấn của Đường Ân lần trước, anh dõng dạc nói thẳng rằng muốn thu mua Đầu Tư Tài Chính, lúc đó đã khiến không ít người cười nhạo và nghỉ ngờ, không ngờ đã thành công trong khoảng thời gian ngắn như vậy?

Ông ta còn nhớ dáng vẻ châm chọc của mình lúc đó, bây giờ giống như đang tự vả mặt mình vậy.

“Không thể nào..” Đồng Quân Hựu gần như gầm khẽ lên một tiếng, siết chặt tay mình, ánh mắt lạnh lẽo: “Sao cậu ta có thể có tiền như vậy? Cậu ta lấy tiền từ đâu ra, sao có thể thu mua được Đầu Tư Tài Chính chứ?”

Không ai có thể trả lời ông ta vấn đề này cả. Mặc dù có người trả lời, chỉ sợ ông ta cũng sẽ không tin.

Bài báo này được đăng lên khiến cả thành phố Giang đều bị dọa sợ, vô số người phải nhìn Đầu tư Vương Thị Nữ bằng ánh mắt khác, cũng là lần đầu tiên cho nó đủ địa vị và sự tôn trọng.

Lúc trước khi Đầu tư Vương Thị Nữ vừa xuất hiện là trên sàn đầu tư kia. Đường Ân đại diện cho Vương Thị Nữ đầu tư tựa như một tên lỗ mãng, khiến rất nhiều người chú ý. Chỉ là lúc đó bọn họ cảm thấy Vương Thị Nữ quá thô lỗ, không đáng để bọn họ quan tâm quá nhiều. Mãi đến lúc này, mọi người mới hiểu ra sự mạnh mẽ của Đầu tư Vương Thị Nữ một cách sâu sắc.

Tay Đồng Quân Hựu run rẩy, nuốt một ngụm nước miệng, đáy lòng lại xuất hiện sự căm hận, vội vàng lấy điện thoại ra nhìn cách liên lạc Đường Uý gửi tới rồi gọi đi.

Đầu bên kia vang lên một giọng nói nhẹ nhàng: “Xin hỏi ngài tìm ai?”

“Là đầy tớ nam nhà Đường Uý đúng không?” Đồng Quân Hựu ổn định lại cảm xúc kích động của mình.

“Có gì dặn dò?” Giọng nói ở đầu bên kia trở nên lạnh lùng.

“Xử lý mục tiêu” Ông ta nghiến răng, căm hận nói: “Khiến cậu ta chết, phải khiến cậu ta chết..”


“Đây là ý của cấp trên?”

“Đúng thế!” Đồng Quân Hựu che giấu sự hoảng hốt của mình rồi nói.

“Được…”

“Anh đang ở đâu, bây giờ tôi đi đón anh, lần này phải xử cho xong tai hoại” Giọng nói của ông ta rất lạnh lùng.

Đầu bên kia im lặng một lát, sau đó mới nói: “Số 12 phố ULan”

“Được, tôi đến ngay!” Đồng Quân Hựu hít một hơi thật sâu, lúc này ông ta đã không còn đường lui khác nữa rồi.

Đầu Tư Tài Chính đã không giữ nổi nữa, tuy không biết là ai ở sau lưng bán đứng ông ta, nhưng ông ta không thể ở lại đây nữa. Điều ông ta cần phải làm bây giờ là chó cùng rứt giậu, xử lý Đường Ân.

Tuy là người phụ trách khu vực lớn của nhà họ Đường lại muốn xử lý cậu chủ của nhà họ Đường, nghe qua khiến người ta rất khiếp sợ, nhưng bây giờ Đồng Quân Hựu không còn cách nào khác. Chỉ khi ông ta xử lý Đường Ân mới có thể có chút cơ hội trước mặt Đường Uý. Có lẽ sau khi thành công, Đường Uý sẽ che chở ông ta một chút, tóm lại ông ta không thể cứ chờ đợi như vậy được, nếu không Đường Ân sẽ không bỏ qua cho ông ta, ngay cả xương cốt cũng không còn.

Đồng Quân Hựu lấy súng lục trong ngăn kéo ra, vội vàng đi xuống lầu.

Xuống lầu, ra khỏi toà cao ốc Đầu Tư Tài Chính, ông ta mới hoảng hốt cảm thấy ánh mặt trời hôm nay cực kỳ chói mắt.

Reng reng reng…

Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.


Đồng Quân Hựu lấy điện thoại ra, người gần như run lên, theo bản năng nghe máy, đầu bên kia là giọng nói lạnh như băng: “Đồng Quân Hựu phải không? Tôi là Lang Thanh Cương, thuộc đội giám sát của nhà họ Đường, theo tin tức đáng tin cậy, ngày hôm kia có một lượng tiền đầu tư lớn từ bên ngoài đưa vào thành phố Giang, khiến cổ phần của Đầu Tư Tài Chính thay đổi, tôi hy vọng có thể tìm hiểu tình hình từ chỗ ông!”

“Được!” Đồng Quân Hựu cảm thấy cổ họng của mình hơi khô: “Được, tôi đợi anh ở toà cao ốc!”

“Được, nửa tiếng sau tôi sẽ đến!” Lang Thanh Cương nói.

Đồng Quân Hựu cúp máy, cảm thấy người mình đang run lên, đội giám sát của nhà họ Đường luôn giám sát cả nhà họ Đường, có danh hiệu Diêm Vương mặt sắt. Một nhà họ Đường lớn như vậy, đương nhiên phải có đội ngũ giám sát, mà cái đội này cũng là như thế.

Người bị đội giám sát của nhà họ Đường nhìn chằm chằm gần như đều không có kết quả tốt.

Đồng Quân Hựu biết mình thật sự xong rồi, nhưng ông ta không muốn buông tay.

Ông ta nghiến răng chui vào xe, chạy đến phố U Lan.

Reng reng reng…

Chuông điện thoại lại reo lên, Đồng Quân Hựu bực bội nghe máy.

Cục trưởng Lâm của cục cảnh sát lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Đồng, thật ngại quá, bên phía tôi có một vụ án, có liên quan đến cô Kim Địch và ngài Rodin..”

Cạch…

Ông ta trực tiếp cúp máy, ánh mắt độc ác.

Bây giờ sao còn có thể để ý nhiều chuyện như vậy được?

Xử lý Đường Ân, sau đó trực tiếp bỏ chạy, để Đường Uý cho mình một cái cảng tránh gió, yên lặng đợi Đường Uý lên chức, đây mới là chuyện quan trọng.

Reng reng reng…


Cục trưởng Lâm lại gọi đến, nhưng Đồng Quân Hựu hoàn toàn không có ý định nghe máy.

Chạy thẳng tới phố U Lan, nhìn thấy hai người già đang ngồi trước cửa số 12 phố U Lan, hình như đang đánh cờ.

Ông ta lập tức tiến lên, thấy hai người đó đứng dậy gật đầu với mình, sau đó chui vào trong xe.

“Chúng ta đến biệt thự gần đại học thành phố Giang trước..” Đồng Quân Hựu nghiến răng, trực tiếp khởi động xe.

Lúc này, một chiếc taxi dừng lại bên ngoài biệt thự gần đại học thành phố Giang.

Một bà cụ bước xuống từ trên xe, ngẩng đầu nhìn thoáng qua biệt thự của Đường Ân, thở dài nói: này, may là thím đến tìm cháu, thật là…”

ứa nhỏ Xe taxi rời khỏi, một mình bà Thẩm tiến lên gõ cửa, nhưng không có ai đáp lại.

Bà Thẩm chần chừ một chút rồi đẩy cửa, của nhà lại mở ra.

“Không khóa cửa sao?” Bà Thẩm lầm bầm trách móc, sau đó đi vào trong.

Cùng lúc đó, Đồng Quân Hựu cũng đã đến, xe dừng lại, mang theo hai người nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

Bà Thẩm đúng lúc đi xuống từ trên lầu, ánh mát nghi ngờ, bà ấy không thấy ai ở đây cả, ngay cả bóng ma cũng không có.

“Bắt lại, nhét vào trong xe!” Đồng Quân Hựu thoáng sửng sốt, không ngờ lại có người này ở đây.

Bà Thẩm cảm thấy có gì đó không ổn: “Các người làm gì đấy, dám bắt tôi? Có phải ông già kia kêu các người theo.

dõi tôi, đến đây đối phó với tôi không?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận