Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Lời này vừa vang lên khiến Đường Ân hơi ngơ ngác, vẻ mặt phức tạp.

Tiệm mình mở lại bị người ta đuổi đi? Tuy chưa đến lần nào, nhưng trong tiệm có nhân viên như vậy, khiến trong lòng anh cảm thấy hơi bất mãn.

“Anh ơi, em không thích mấy món này lắm, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi?” Sâm Hạ ôm cổ Đường Ân an ủi.

Anh ngơ ngác, không nhịn được cười khổ một tiếng, không ngờ cô nhóc này còn biết quan tâm mình? Đây là sợ mình không có tiền mua, bị người ở đây quở trách, cho nên cố ý an ủi sao?

“Không có tiền mua là không có tiền mua, ở đây giả vờ làm gì?” Lý Húc Hồng bĩu môi, vẻ mặt mang theo chút khinh thường.

“Đúng vậy, tôi đã nói cậu ta mua không nổi mà!” Lương Thành xòe tay, nhún vai: “Cậu xem, có phải không?”

Thẩm Như Mẫn cũng cười lạnh: hay giả vờ như thế tôi gặp nhiều rồi!”

“Chúng tôi có thể mua được!” Kỷ Du Du giận đến đỏ mặt, lên tiếng Đường Ân không ngờ mình không tức giận mà Kỷ Du Du lại nổi giận trước! Có lẽ là vì mình bị người ta châm chọc, cũng có thể vì Sầm Hạ. Lúc còn nhỏ Kỷ Du Du sống rất khổ cực, không biết đã trải qua bao nhi chuyện giống Sầm Hạ, nên điều này khiến cô nhớ tới thời thơ ấu bi thảm.

“Có thể mua được?” Lý Húc Hồng nhìn Kỷ Du Du từ trên xuống dưới, không tin lầm.

“Ha… bây giờ ngay cả nữ sinh cũng biết khoác lác như vậy sao?” Thẩm Như Mẫn khinh thường nói.

Kỷ Du Du không nhịn được nữa, lấy thẻ ngân hàng từ trong ngực ra, trực tiếp để trên quầy: “Chúng tôi có thể mua được!”


“Cứ giả vờ mãi làm gì chứ?” Lương Thành cũng khinh thường nói một câu.

Đường Ân đứng bên cạnh nhìn, lông mày hơi nhíu lại, thấy Lý Húc Hồng đẩy thẻ ngân hàng của Kỷ Du Du ra: “Xin lỗi, chỗ của tôi không hỗ trợ trả tiền bằng thẻ…”

“Không hỗ trợ trả tiền bằng thẻ?” Đường Ân ngây ra, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Anh xem em nói thế nào? Rõ ràng là giả vời Biết rõ người ta không hỗ trợ trả tiền bảng thẻ mới cố ý lấy thẻ ngân hàng ra, đúng là bưồn cười..” Thẩm Như Mẫn nói, lắc đầu thở dài: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết tốt xấu, cũng không biết trên người mang theo bao nhiêu tiền tiêu vặt, chỉ biết ra ngoài giả làm đại gia, thật sự khiến người ta khó hiểu!”

“Người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy ấy mà..” Lý Húc Hồng lấy lòng nhìn Thẩm Như Mẫn, cười nói: “Quý cô này, không biết cô nhìn trúng món nào chưa? Nếu có, tôi có thể lấy ra cho cô đeo thử!”

Lý Húc Hồng là không muốn tiếp ba người Đường Ân, nếu thật sự không có tiền, vậy lãng phí thời gian của cô ta làm gì? Hơn nữa cô ta cũng nhận ra rằng Thẩm Như Mẫn không thích ba người này, cho nên cố ý nói không hỗ trợ trả tiền bằng thẻ, chính là vì cho hai vợ chồng Thẩm Như Mẫn ấn tượng tốt. Chỉ cần bọn họ mua đồ, đương nhiên cô ta sẽ có huê hồng.

“Tôi ấy à chỉ vừa mắt báu vật trấn tiệm của các cô thôi, đáng tiếc các cô lại không bán?

Tôi chỉ đành tuỳ ý mua thứ nhỏ nhặt khác vậy..” Thẩm Như Mẫn hờ hững nhìn Đường Ân, lơ đãng đi sang một bên.

Đường Ân sa sầm mặt, cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, Kỷ Du Du ở bên cạnh siết chặt tay, mặt đỏ lên: “Đường Ân, em đi ra ngoài rút tiền.

“Không cần, còn có thể trả tiền bằng ‘Wechat mà!” Đường Ân cười nhạt, sau đó ôm Sầm Hạ: “Thích cái nào, anh sẽ mua cho eml”

“Anh, em cảm thấy đều không đẹp!” Cô bé ngoan ngoãn nói.

“Nếu đều không đẹp, vậy anh phải đánh mông của thợ chạm trổ rồi!” Đường Ân mỉm cười Sầm Hạ hơi sửng sốt, đôi mắt to chớp chớp, hơi không hiểu anh đang nói gì, nhưng lại biết đánh đòn chắc chản không phải chuyện gì tốt, cho nên mới đưa mắt nhìn về phía trên quầy trưng bày.

“Cái này… em thích con hổ nhỏ..” Sâm Hạ chỉ vào mặt dây chuyền nhỏ trong quầy, khoảng chừng một hai nghìn, cũng xem như khá rẻ ở đây.

Đường Ân mỉm cười sờ đầu cô bé: “Được, vậy mua cái này trước… Nhân viên!”

Lúc nói xong, anh còn đặc biệt nhìn về phía Lý Húc Hồng, phát hiện cô ta còn đang kề sát gần Lương Thành, hai người đang nói chuyện gì đó.

Một nhân viên đi tới, trên mặt mang nụ cười chuyên nghiệp: “Chào anh, có thể giúp được gì cho anh ạ?”

“Tôi muốn mua cái này..” Đường Ân chỉ vào mặt dây chuyền bên trong “Được!” Tạ Phi gật đầu, lấy mặt dây chuyền bên trong ra: “Mặt dây chuyền này khá hợp với trẻ nhỏ, nhưng bình thường phải cài chặt một chút, tránh đứa nhỏ làm mất!”

“Được!” Anh mỉm cười lấy điện thoại ra, nhưng không vội trả tiền mà dò hỏi: “Có vòng tay gì đó không? Loại phẩm chất tốt một chút ấy?”


“Có thể đến đây xem thử..” Tạ Phỉ gật đầu, ra hiệu mời Anh gật đầu, kéo Kỷ Du Du đi qua.

Thật ra hỏi như vậy một là muốn mua một món quà cho Kỷ Du Du, hai là muốn xem.

thử phẩm chất của mấy thứ trong tiệm như.

thế nào.

Đi qua hai quầy, Tạ Phi mới cười nói: “Có thể xem thử ở đây, các loại vòng tay đều ở đây hết..”

Đường Ân nhìn thoáng qua, thầm gật đầu, thật ra những thứ này đều không phải từ †ay ông cụ Thẩm, còn có một vài món là các đệ tử của ông cụ gia công. Mặc dù phẩm chất không bằng ông cụ Thẩm ra tay, nhưng đã cao hơn một cấp so với mấy thứ khác trong tiệm rồi.

“Cái này đi.”

chất tốt nhất Anh cười, chỉ vào thứ phẩm ấy cái này ra tôi xem thử..”

Tạ Phi hơi chần chữ, sau đó lấy vòng tay bên trong ra: “Cẩn thận một chút, đây là vật rất đắt tiền!”

“Được!” Đường Ân mim cười, sau khi tháo vòng tay xuống thì kéo tay Kỷ Du Du tới, nhẹ nhàng đeo lên.

Cổ tay Kỷ Du Du trắng nõn, đeo vòng tay.

màu xanh biếc này lên, lập tức mang lại cảm giác bất phàm.

Cổ tay trắng như ngọc dương chỉ kết hợp.


với vòng tay ngọc lục bảo cao cấp, có thể nói là cực kỳ xứng với nhau.

Tạ Phi nhìn thoáng qua, mắt lập tức sáng lên “Tính tiền đi!” Đường Ân nở nụ cười, xoay người nhìn cô ta “Bên này… Tạ Phỉ cực kỳ vui vẻ, vốn cho rằng anh chỉ xem thử thôi, không ngờ anh thật sự sẽ trả tiền, lại còn dứt khoát như Vậy.

Vòng tay này tận mấy triệu đấy!

Bên này, Lương Thành vừa đi ra khỏi khu ính tiền, trong tay cầm một cái hộp, đưa vào tay Thẩm Như Mẫn như dâng châu báu: “Đây là phi thuý rất cao cấp, tuy không bảng báu vật trấn tiệm của bọn họ, nhưng cũng xem như báu vật cao cấp nhất rồi!

Tặng cho em..”

Thẩm Như Mẫn nhìn thoáng qua, thấy bên trong để phi thuý xanh biếc lớn chừng bụng ngón tay. Phỉ thuý này màu sắc tươi đẹp, nhìn qua cực kỳ cao cấp, trong lòng không nhịn được vui mừng, vội vàng đeo lên tay muốn khoe khoang.

Lúc này, Thẩm Như Mãn liếc mắt thoáng thấy Kỷ Du Du đang nhìn cái vòng trên tay, sắc mặt lập tức trở nên u ám.

Sao người phụ nữ này còn ở đây? Còn đeo một cái vòng tay nữa?

Thẩm Như Mẫn thầm mỉa mai, xoay người đi về phía Kỷ Du Du



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận