Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Không ít ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía Lương Thành.

Miếng thuỷ tinh khi nấy còn đang vỡ năm dưới đất, trong lòng mọi người cũng hiểu chuyện này là thế nào.

Đường Ân nhướng mày nhìn sang Lương Thành.

Anh ta hơi tức giận: “Rõ ràng là tiệm các người bán đồ giả cho tôi, bây giờ lại nói tôi mua chuộc cô? Sao cô không đi khắp thành phố Giang hỏi thăm xem, Lương Thành tôi là loại người lừa gạt vợ ư? Tôi cho cô biết, nếu cô còn nói tiếp nữa, cô sẽ phải chịu trách nhiệm với danh tiếng của tôi!”

“Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm!” Lý Húc Hồng mắng ngược lại: “Khi nãy tôi đã ghi âm hết rồi, tôi còn sợ anh kiện tôi ư?

Anh nói vợ anh chẳng làm được gì, chỉ biết so bì. Nói vợ anh là là một con cọp mẹ. Nếu không phải gần đây làm ăn không tốt, anh đã đá cô ta đi từ lâu rồi! Lời anh dụ dỗ tôi khi nãy, bây giờ tôi còn nhớ rất rõ ràng.

Anh nhét cho tôi năm trăm tệ, bảo tôi đừng bán đồ cho ông chủ, đây là anh làm hết.”

“Cô..” Sắc mặt Lương Thành thay đổi, vội vàng quay đầu lại nhìn Thẩm Như Mẫn: “Bà xã, em nghe anh giải thích, chuyện này hoàn toàn không phải thế..”

“Cút!” Sắc mặt Thẩm Như Mẫn lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến cả người run rẩy. Vốn đã bị Lương Thành dùng đồ thuỷ tinh lừa, bị người xung quanh cười nhạo một trận, giờ thì hay lm, bị Lương Thành nói thành cọp mẹ, nói thành người phụ nữ có tuổi.

Lúc này, không ít người nhìn về phía cô ta, ai cũng nở nụ cười châm chọc.


Người phụ nữ có tuổi?

Cọp mẹ?

Hàng giả làm bằng thuỷ tinh?

Những từ này không ngừng vả lên mặt Thẩm Như Mẫn.

Cô ta vốn là kẻ sĩ diện, làm sao có thể chịu được? Tức giận quay người lại đi xuống lầt “Bà xã, em nghe anh nói đi, thật sự không phải vậy đâu mà..” Lương Thành vội đuổi theo.

Người xung quanh cười vang một trận, thật ra ai cũng là người sáng suốt, nếu thật sự không giống Lý Húc Hồng nói, Lương Thành kia đã sớm truy cứu vấn đề danh dự rồi, chứ không phải liên tục giải thích với Thẩm Như Mãn như bây giờ.

Đường Ân bĩu môi nhìn cảnh này, quay đầu nhìn sang Lý Bình Bình bên cạnh.

Gô ta vội cúi người: “Ông chủ, chuyện này.

tôi nhất định sẽ xử lý đàng hoàng ..”

“Chị, chị giúp em lần này đi..” Lý Húc Hồng khóc tiến lên, thấy dáng vẻ làm thinh của Lý Bình Bình thì biết chắc cô ta cũng không có cách nào, quay đầu nhìn sang Đường Ân: “Ông chủ, tôi thật sự biết lỗi rồi, anh cho tôi một cơ hội nữa thôi! Lần sau… lần sau chắc.

chản tôi không dám nữa!”

Đường Ân nghiêng đầu nhún vai: Lân sau?

Lần này tôi đến đây mà cô đã cư xử như.

vậy, thế lần sau khách đến cô còn không đuổi thẳng cổ người ta đi à? Bây giờ chí là có chị cô ở đây mà cô đã muốn chiếm hết chỗ này rồi, nói không bán thì không bán luôn. Nếu lần này tôi bỏ qua cho cô, cô còn không khiến chỗ của tôi phá sản hay sao?”

Lý Húc Hồng nghe thấy lời này thì cứng đờ người, hoàn toàn xụi lơ dưới đất. Cô ta thật sự không ngờ, người lúc đầu mình không xem trọng lại có thể là ông chủ ở đây? Lúc này, cô ta đã hối hận đến xanh cả ruột rồi Sớm biết thế, cô ta còn quan tâm đến Lương Thành làm gì? Đã phải đi lên tiếp đón Đường Ân từ lâu rồi Anh xoay người lấy lại vòng tay, đeo lên tay Kỷ Du Du lần nữa, xoay người đi về phía tác phẩm “Ngây Thơ” kia.

Lúc này, mọi người mới hiểu ra anh chính là ông chủ của Kỷ Thị Nữ!


Theo lời đồn, “Ngây Thơ” này là do ông cụ Thẩm chạm trổ cho Châu báu Kỷ Thị Nữ.

Hai người ở bên trên chính là ông chủ và bà chủ của tiệm.

Nếu là thế, thì chắc là hai người đó rồi?

Đường Ân ôm lấy Sầm Hạ, không thèm để ý đến những ánh nhìn xung quanh, mà chỉ đưa mắt nhìn về phía báu vật trấn tiệm kia Sầm Hạ quay đầu lại làm mặt quỷ với Lý Húc Hồng, sau đó cười ha hả ôm cổ Đường Ân.

Lý Bình Bình vội vàng kêu người kéo Lý Húc Hồng rời đi, làm mất mặt ở đây chưa tính, lại còn khiến Đường Ân khinh bỉ. Cô ta biết, có lẽ bắt đầu từ ngày mai, cô ta cũng đừng nghĩ ở lại đây nữa!

“Cái này mới là tặng cho em..” Đường Ân nghiêng đầu, kéo Kỷ Du Du đến gần mình Kỷ Du Du đỏ mặt, nhưng trong lòng lại cực kỳ cảm động. Từ sau khi quen Đường Ân, cô không biết anh đã giải quyết giúp mình bao nhiêu vấn đề rồi nữa. Nếu không có Đường Ân, có lẽ bầy giờ Kỷ Du Du đã rơi xuống nước chết từ lâu, mà chính là người trước mặt kéo cô từ quỷ môn quan trở về, cho cô cuộc sống hạnh phúc như ánh mặt trời.

” Vương Hải Đào chần chừ một.

lát rồi tiến lên hai bước, lấy danh thiếp từ trong ngực ra, cười dò hỏi: “Kẻ hèn này nên ‘Vương Hải Đào, đến xem tác phẩm này đã được ba ngày rồi! Tay nghề của ông cụ Thẩm đúng thật là xuất quỷ nhập thần…”

Đường Ân cười nhận lấy danh thiếp, cảm thán: “Đúng thế!”

“Không biết ông chủ Đường có hứng thú bán lại tác phẩm này không?” Vương Hải Đào tràn đầy chờ mong nhìn anh.

Đường Ân lắc đầu: “Không bán! Tác phẩm này là tín vật đính ước của tôi và vợ tôi, đây là đồ thuộc về cô ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ không bán lại đâu!”


Kỷ Du Du hơi sửng sốt, sau đó giận dữ nhìn anh: “Ai là vợ anh…”

Đường Ân hé miệng cười, cũng không nhiều lời, Vương Hải Đào cũng cười lên ha hả: “Nếu nói vậy thì thật tiếc quá! Nhưng tháng sau ở Thượng Hải có triển lãm đồ ngọc, không biết ông chủ Đường có hứng thú tham gia không? Nếu có hứng thú, tôi tin với điều kiện tác phẩm này của cậu, đoạt giải quán quân cũng không thành vấn đề!”

“Có lẽ không cần đâu!” Đường Ân nhún vai, anh cũng không quan tâm chuyện triển lãm đồ ngọc cho lắm. Lúc trước tham gia triển lãm đồ ngọc ở thành phố Giang là vì ông cụ Thẩm khá có hứng thú, nếu không anh cũng sẽ không tham gia.

“Vậy thì tiếc quá..” Vương Hải Đào cười phóng khoáng, bắt tay với Đường Ân.

Anh dặn dò người xung quanh lấy tác phẩm “Ngây Thơ” kia ra, sau đó đóng gói lại cẩn thận Thật ra không ít người xung quanh đều đến đây vì nó, bây giờ đã bị lấy đi rồi, lập tức khiến nhiều người hơi thất vọng. Nhưng bọn họ cũng đã nghe nói, người liên quan đến tác phẩm này không muốn để nó ở đây nữa, cũng chỉ có thể kìm nén cơn đau trong lòng, nhìn tác phẩm bị Đường Ân mang đi Sau khi về đến nhà, Kỷ Du Du đặc biệt tìm một cái két sắt để món đồ ngọc kia vào, trên khuôn mặt nhỏ đầy nét căng thắng.

Đường Ân nở nụ cười, biết Kỷ Du Du rất để ý thứ này, cũng chỉ có thể chiều theo cô.

Ăn bữa trưa xong, ba người đùa giỡn trong nhà một lát, Kỷ Du Du dỗ Sầm Hạ ngủ, sau đó đi tới phòng của Đường Ân, cúi đầu nói với anh: “Đường Ân, em có chuyện muốn nói với anh…”

“Chuyện gì?” Đường Ân hơi ngạc nhiên, thấy dáng vẻ lo lắng của Kỷ Du Du, đáy lòng chợt xuất hiện cảm giác khác thường.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận