Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

“Xin… xin lỗi!” Lâm Sở Sở vội đứng lên, cúi đầu né sang một bên, giấu cổ tay bị thương ở sau lưng “Cô bị mù à?” Người phụ nữ ở đối diện mảng một tiếng, chỉ vào cái giày bị Lâm Sở Sở đạp trúng: “Cô có biết đôi giày này của tôi bao nhiêu tiền không mà tuỷ tiện đạp lên? Đầu óc cô bị chó ăn rồi hả?”

Lâm Sở Sở sợ tới mức lùi về sau hai bước, trái tim cũng đang run rẩy: “Xin lỗi! Thật là ngại quái” ¿ “Xin lỗi Xong là được à? Đôi giày này hơn ba mươi nghìn, bị cô đạp bẩn rồi, cô chỉ nói một câu xin lỗi thôi tr?” Điền Nhuy chỉ tay lên gáy cô ta: “Nói đi, bồi thường sao đây?”

Lâm Sở Sở run lên, chưa từng gặp phải chuyện thế này, trong chốc lát hơi sợ hãi.

Đường Ân đứng bên cạnh nhìn nhíu mày, tuy không thích Lâm Sở Sở lắm, nhưng thấy cô ta bị mắng như vậy, trong mắt cũng mang theo chút đồng cảm.

“Cô này, cô ấy chỉ là một sinh viên, cần gì phải nói thế chứ? Tuy đụng phải cô, nhưng đôi giày này chỉ bị bẩn một chút, lau đi là không sao rồi, tôi thấy cô nên bỏ qua địt ậu nói bỏ qua thì bỏ qua à? Cậu là cọng hành gì? Bớt nói mát ở đây đi, người bị đụng cũng đâu phải là cậu?” Điền Nhuy hung hăng trừng anh, chỉ vào Lâm Sở Sở: “Không đền cũng được, cô nằm sấp xuống liếm sạch cho tôi, nếu không đừng hòng ra khỏi cái cửa này!”

Lâm Sở Sở run lên, có chút sợ hãi không tên.

Đường Ân không vui lắm, sau đó nhìn cô ta: “Đi xử lý vết thương trước đi, chỗ này giao cho tôi!”

“Được!” Lâm Sở Sở cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa, xoay người đi xa.

“Này, ai cho cô đi..” Điền Nhuy tức giận chỉ về phía cô ta rời khỏi: “Cô lăn về đây cho tôi!”

Đường Ân lại nhìn lên, lắc đầu đi vào trong hội trường.

“Cậu có ý gì?” Điền Nhuy nhìn ra dáng vẻ khinh thường của Đường Ân, lập tức giận dữ đuổi theo: “Cậu để cô ta đi rồi, vậy cậu phải nằm sấp xuống liếm sạch giày cho tôi, nếu không tôi sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu!”


Đường Ân lười quan tâm cô ta, đưa mắt nhìn một vòng.

trong hội trường, phát hiện ngoài Trần Diệu Tổ thì không quen ai cả.

Hạng mục nghiên cứu khoa học của đại học Thành phố Giang vẫn luôn thu hút đầu tư, sau khi hạng mục thành hình sẽ tiến vào giai đoạn thí nghiệm. Một khi vượt qua giai đoạn thí nghiệm, rất có thể sẽ có hiệu quả và lợi ích nhất định.

Lần này Trần Diệu Tổ mời Đường Ân đến đây là vì hạng mục nghiên cứu của trường đã có kết quả, cần bước vào hạng mục thí nghiệm sau. Mà hạng mục thí nghiệm bình thường đều khá đốt tiền.

Nói một cách khác, lần này ông ta muốn để anh đầu tư, nhưng cũng không phải không có lợi với anh. Một khi vượt qua giai đoạn thí nghiệm sẽ có hiệu quả và lợi ích phía sau, Đường Ân cũng có chỗ tốt gần quan được ban lộc.

Đây cũng là lý do rất nhiều nhà đầu tư sẽ lựa chọn hợp tác với một vài phòng thí nghiệm.

“Cuối cùng cậu có ý gì? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu bị điếc hay bị mù hả?” Điền Nhuy thấy Đường Ân hoàn toàn không định để ý tới mình thì lập tức kéo ống †ay áo của anh lại.

Đường Ân quay đầu lạnh lùng nhìn cô ta, khí thế của người có địa vị cao dần phát ra.

Điền Nhuy hoảng sợ, không nhịn được lùi hai bước, đáy lòng lại có cảm giác lạnh lẽo không nói nên lời.

Đường Ân quay đầu đi tới một góc, hoàn toàn không thèm quan tâm người phụ nữ này. Còn về hạng mục thí nghiệm Trần Diệu Tổ nói thì có thể tìm hiểu một chút, nhưng cũng phải xem tình hình đã.


Điền Nhuy thấy anh đi tới một góc thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta thấy mình bị người ta xem thường, có cảm giác nhục nhã khó mà chấp nhận được.

Đây là đại học Thành phố Giang, Điền Nhuy cũng không tiện nổi nóng, chỉ có thể xoay người trở về chỗ ngồi trước. Đợi lát nữa có cơ hội lại khiến tên nhóc này mất mặt sau.

“Tiểu Nhuy, em sao thế?”

Điền Nhuy ngẩng đầu nhìn anh trai Điền Vĩ của mình, sắc mặt hơi khó coi: “Khi nãy gặp phải một đồ ngốc đạp trúng giày em trên hành lang, còn không xin lỗi em, đúng là không có giáo dục!”

“Còn có chuyện này nữa hả?” Điền Vĩ có chút ngồi không yên.

“Ừm, bây giờ đông người, đợi lát nữa rồi nói saul” Cô ta gật đầu, cố ý vô tình nhìn về phía Đường Ân, bàn tay siết chặt lại.

“Mẹ kiếp, ai dám láo xược với người nhà họ Điền chúng †a vậy? Bây giờ anh sẽ giết chết thằng ranh đó!” Điền Vĩ đứng phắt dậy, vẻ mặt dữ tợn.

“Đừng làm ầm T!” Bên cạnh mơ hồ vang lên một tiếng quát.

Sắc mặt anh ta khó coi, nhưng khi nhìn người bên cạnh thì lại do dự: “Chú Quý, chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như thế sao? Tiểu Nhuy chịu thiệt thòi chúng ta cũng không thèm quan tâm luôn ư?”

Vu Quý quay đầu lại trừng Điền Vĩ: “Biết điều chút đi!


Cháu không biết tình hình của nhà họ Điền chúng ta bây giờ à? Đây là thành phố Giang, không phải Thượng Hải, hơn nữa Tập đoàn Doãn Thị chèn ép chúng ta còn chưa đủ sao? Cháu còn muốn gây thù chuốc oán ở đây?”

Anh ta nghiến răng, tức giận bất bình.

“Lần này chúng ta đến đây không phải để đánh nhau, cháu hiểu không?” Vu Quý thấy Điền Vĩ căm phẫn thì an p đoàn Doãn Thị đã chèn ép chúng ta như phát rồi, mục đích chúng ta đến thành phố Giang một là để xem thử có cơ hội di chuyển sản nghiệp tới đây không, hai là phải tìm ra người chèn ép Doãn Thị lúc trước kia! Nếu có thể tìm được người đó, chúng ta leo lên cành cao, nhà họ Điền còn sợ Tập đoàn Doãn Thị hay sao?”

“Cháu biết, cháu đã phái người đi nghe ngóng rồi, lát nữa sẽ có tin tức, nhưng chuyện này cũng không thể cứ bỏ qua như thế được!” Điền Vĩ kìm nén cơn giận trong lòng.

“Nói sau đi!” Vu Quý ngẫm nghĩ: “Nếu tiện, lát nữa không ngại trừng trị tên kia!”

“Trừng trị còn chưa đủ, cháu là muốn phế cậu ta luôn!”

Điền Nhuy oán hận nhìn thoáng qua Đường Ân, sau đó mới xoay người.

“Chào buổi trưa!” Lúc này, Trần Diệu Tổ đã bước lên sân khấu, trên mặt mang nụ cười cực kỳ nhiệt tình: “Lần này tôi kêu gọi mọi người đến đây là muốn nói với mọi người về hạng mục nghiên cứu khoa học công trình chế thuốc.

sinh vật của giáo sư Trương trường chúng tôi hướng dẫn chính, đã có được tiến triển cực kỳ tốt đẹp! Sau khi giáo sư Trương phát biểu luận văn đã dẫn đến phản ứng rất lớn trong ngành, bây giờ chúng tôi chuẩn bị tiến vào giai đoạn thí nghiệm… Đến đây cũng là vì nói với mọi người, trường học cần một ít kinh phí..”

Đường Ân ngồi trong góc, sau khi nghe Trần Diệu Tổ nói xong thì cũng hiểu chút chút.

Đây là một nghiên cứu về công trình chế thuốc sinh vật, có thể điều trị một vài chứng bệnh bằng cách tiêm thuốc. Tuy nghiên cứu này rất hay, nhưng với hiệu quả lâm sàng thì vẫn còn phải tìm hiểu. Cho nên nói tổng thể, cũng không phải một hạng mục đặc biệt tốt.

Anh im lặng suy nghĩ một lát, cũng không vội vã tỏ thái độ.


Sau khi mấy người dưới sân khấu nghe Hiệu trưởng Trần Diệu Tổ diễn thuyết xong bèn bất đầu nhỏ giọng thảo luận.

“Chú Quý, hạng mục này thế nào?” Điền Vĩ nghe như lọt vào sương mù, đành phải đưa mắt nhìn về phía Vu Quý.

Ông ta khẽ thở dài một tiếng nói: “Hạng mục tạm được, có giá trị đầu tư, nhưng lợi nhuận cũng không được như: ban đầu! Nếu chúng ta thật sự muốn đến thành phố Giang cũng có thể lấy hạng mục này xem sao!”

Điền Vĩ lập tức không có hứng thú. Nếu lợi nhuận không được tốt còn tham gia làm gì? Bây giờ cái nhà họ Điền cần là hạng mục lợi nhuận cao, có thể khiến nhà họ Điền cải tử hoàn sinh.

Trần Diệu Tổ đứng trên sân khấu nhìn phản ứng của mấy người bên dưới, trong lòng hơi bất đắc dĩ.

Thật ra, người thông minh đều có thể nhìn ra lợi nhuận của hạng mục này không cao, người ta cũng không muốn đầu tư lắm.

Trần Diệu Tổ khẽ thở dài một tiếng, buông micro đi xuống dưới.

Xa xa, Điền Nhuy nhìn thấy ông ta đang đi về phía này thì lập tức nghĩ ra một kế, vội vàng đứng lên, cười chào hỏi: “Chào Hiệu trưởng Trần, chúng tôi là người của Tập đoàn Thượng Thanh ở Thượng Hải…”

Trần Diệu Tổ sửng sốt, nghĩ rằng cô ta có suy nghĩ muốn đầu tư, ánh mắt lập tức loé lên vẻ vui mừng: “À, thì ra là người của Tập đoàn Thượng Thanh…”

Điền Nhuy cười nhìn về phía xa, nhỏ giọng nói hạnh vì có thể đến đại học Thành phố Giang để tìm hiểu hạng mục này, Tập đoàn Thượng Thanh của chúng tôi có chút hứng thú… Nhưng tôi cảm thấy đại học Thành phố Giang có một chuyện làm không tốt lắm…”

“Chỗ nào không tốt lắm thế?” Sắc mặt Trần Diệu Tổ cứng đờ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận