Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Đường Diểu nắm tóc cô ta, hoàn toàn không cho cô ta cơ hội phản kháng, đập mạnh lên bàn trà.

Hai tay Doãn Ngưng Phù vịn bàn trà, thân thể cứng đờ, Đường Diểu đã cởi thắt lưng mình ra, nụ cười trên mặt lại tà mị hơn.

Doãn Ngưng Phù tuyệt đối không thể ngờ được Đường Diểu lại có sở thích như vậy, nếu chẳng qua chỉ bị Đường Diểu xâm phạm, Doãn Ngưng Phù cảm thấy mình vẫn còn có thể chấp nhận được. Mặc dù trong đáy lòng cô ta coi thường bất kỳ người đàn ông nào, nhưng dù sao Đường Diểu cũng là người của nhà họ Đường. Về mọi góc độ mà nói, đây đều là người đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Nhưng đứng ngay trước mặt Đoàn Cẩm Trình mà làm chuyện này, Doãn Ngưng Phủ cảm thấy tận sâu trong lòng mình run rẩy.

Bất kể nói thế nào Đoàn Cẩm Trình vẫn là chông chưa cưới của cô ta, hơn nữa việc trước đó từng xảy ra với Đoàn Cẩm Trình, bây giờ lại xuất hiện trên một người khác, điều này khiến cô ta làm sao có thể chấp nhận được chứ? Tính tình kiêu ngạo ban đầu dường như đột nhiên sụp đổ vào giờ phút này.

Cửa phòng khách bị đẩy ra, Đoàn Cẩm Trình quấn băng gạc trên đầu khập khiễng bước vào.

Khi Đoàn Cẩm Trình nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mắt anh ta lập tức đỏ lên, lửa giận trong lông ngực dường như không có cách nào trút ra ngoài được.

“Những chuyện anh làm, khiển cho tôi rất không hài lòng!” Giọng nói của Đường Diểu rất lạnh lùng, nhưng động tác vẫn không ngừng lại.

Đoàn Cẩm Trình nghiến răng, ánh mắt quét qua hai người, anh ta có thể nhìn thấy hai gò má Doãn Ngưng Phù đỏ lên, dường như không có cách nào nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Thật xin lỗi, cậu Đường!” Đoàn Cẩm Trình nghiến răng, cố nặn ra mấy chữ từ kẽ răng.

“Suýt nữa Đường Ân đã chết rồi… Kết quả thì sao? Tôi sắp xếp cái bẫy thời gian dài như vậy, cũng chỉ vì chút sai lầm của anh, để cho Đường Ân chạy thoát rồi… Anh không cảm thấy mình đáng chết lắm sao?”


Ánh mắt Đường Diểu đột nhiên u ám.

Đoàn Cẩm Trình cúi đầu, không dám nhìn anh ta, cũng không dám nhìn Doãn Ngưng Phù gương mặt đỏ bừng.

“Bây giờ tôi cho anh một cơ hội cuối cùng… Trong vòng ba ngày, lấy đầu của Đường Ân về đây! Nếu không làm được, hẳn là anh biết rõ thủ đoạn của tôi!” Đường Diểu cười một tiếng tà mị: “Đi xuống đi!”

Đoàn Cẩm Trình nảm chặt nắm tay, vẫn đứng ngay tại chỗ.

“Sao vậy? Còn có chuyện gì?” Đường Diểu vẫn nở nụ cười lạnh lùng.

“Chị Lâm chết rồi..” Giọng nói Đoàn Cẩm Trình lạnh lùng đáp lại.

“Chết thì chết, chẳng lẽ anh có cách làm cô ta sống lại nữa sao?” Đường Diểu cười lạnh nhìn Đoàn Cẩm Trình: “Dù sao Lâm Nhã Thi cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh thật sự cho rằng cô ta có thể thế nào được đây?”

Thân thể Đoàn Cẩm Trình chấn động, cảm thấy hơi lạnh thấu xương, vội vàng cúi đầu, xoay người đi ra ngoài cửa. Anh ta thật sự quan tâm đến Lâm Nhã Thị, từ sau khi biết rõ Lâm Nhã Thi thích Đường Diểu, anh ta đã bắt chước theo Đường Diểu. Nụ cười tà mị, phong cách làm việc, đều mơ tưởng khiến cho mình càng ngày càng giống Đường Diểu. Đáng tiếc, người phụ nữ kia vẫn không thích anh ta, mà người trong lòng người phụ nữ kia lại đối xử với cô ta giống như chiếc giày rách.

Từ đầu đến cuối Doãn Ngưng Phù đều không dám phát ra một tiếng nào, chỉ yên lặng chịu đựng tất cả mọi chuyện. Trong lòng cô ta cực kỳ phức tạp, vô cùng mất mát, cô ta vẫn luôn cảm thấy mình là con gái cưng của trời, là người cao quý cao hơn người khác một bậc. Lại không ngờ rằng bây giờ, lại bị người ta đùa giỡn như vậy, hơn nữa còn đùa giỡn ngay trước mặt chồng chưa cưới của mình.

Mười mấy phút sau, động tác của Đường Diểu mới dừng lại, cài lại quần mình, xoay người đi lên tầng.

Về phần Doãn Ngưng Phù xụi lơ ngã xuống bàn trà, từ đầu đến cuối Đường Diểu đều không thèm nhìn lên một cái, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không muốn.


Doãn Ngưng Phù cảm thấy trong lòng bị tổn thương nặng nề, nghiến răng phủ áo khoác tắm, hai chân run rẩy đi ra ngoài cửa.

Đoàn Cẩm Trình là tên biến thái, Đường Diểu lại còn biến thái hơn!

Hai người này đều chẳng có ai tốt cả!

Doãn Ngưng Phù biết, bây giờ người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng tận sâu trong đáy lòng cô ta là cảm giác oán hận, oán hận số mệnh bị người ta sắp xếp. Cô ta liên tục thề, không ngừng tự thôi miên chính mình, một ngày nào đó trong tương lai, sẽ khiến cho tất cả đàn ông không thể chạm đến cho dù chỉ là một ngón chân của cô ta.

Kéo cửa phòng khách ra, Doãn Ngưng Phù lảo đảo bước ra, không ai biết được mệt mỏi trong lòng cô ta.

Lúc này, một cánh tay từ bên cạnh vươn ra, Đoàn Cẩm Trình bóp cổ Doãn Ngưng Phù, đẩy cô ta vào tường.

Doãn Ngưng Phù bị đau, nghiến răng căm giận nhìn Đoàn Cẩm Trình: “Anh làm cái gì thế hả?”

“Cô lại dám ở cùng người khác sau lưng ông đây sao?” Đoàn Cẩm Trình nổi điên.

Doãn Ngưng Phù nghe nói như vậy, nở nụ cười lạnh, đẩy Đoàn Cẩm Trình ra, sau đó kéo áo khoác tắm của mình ra, lộ ra cảnh xuân rực rỡ bên trong: “Sau lưng anh á?

Không phải tôi làm ngay trước mặt anh đấy thôi? Nếu anh có bản lĩnh thì cứ làm tôi ở đây luôn đi..”


“Cô… Đoàn Cẩm Trình giận dữ.

Doãn Ngưng Phù cười lạnh: “Cũng không nhìn xem, bây giờ tôi đang ở cùng ai!”

“Doãn Ngưng Phù!”

“Dám sao? Nếu không dám thì cút ngay!”

Doãn Ngưng Phù đẩy Đoàn Cẩm Trình ra, xoay người đi ra ngoài.

Đoàn Cẩm Trình nắm chặt nắm tay, vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Doãn Ngưng Phù, vô hạn chán nản nhồi nhét trong đầu khiến anh ta không thể thở nổi.

Đoàn Cẩm Trình không biết mình vượt qua một đêm này như thế nào, nhưng mà một đêm này lại dâng lên sóng to gió lớn ở Ma Đô. Trước đó vụ nổ xảy ra ở trang viên Vân Đỉnh cũng chỉ khiến mọi người chú ý một chút mà thôi. Dù sao Đường Ân không phải là người của Ma Đô, cũng không có sức ảnh hưởng lớn ở Ma Đô, nhưng mà việc nhà họ Đoàn nổ tung lại ảnh hưởng trực tiếp đến Ma Đô.

Nhà họ Doãn và nhà họ Đoàn là hai trong ba dòng họ lớn ở Ma Đô, trong vòng ba ngày ngắn ngủi thế mà lại xuất hiện tình trạng thất bại và sụp đổ.

Nhà họ Đoàn nổ tung, đến bây giờ người nhà họ Đoàn vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, nghe nói người nhà họ Doãn cũng không dễ chịu gì, không quá ba người sống Sót.

Tin tức này ở Ma Đô giống như một quả bom thả xuống nước sâu, trong nháy mắt đã bùng nổ khắp nơi.

Tất cả mọi người đều biết rõ bầu trời Ma Đô thật sự sắp thay đổi rồi!

Người tỉnh táo lại đầu tiên, chính là Hàn Kỳ của tập đoàn Vân Đỉnh. Ngay trong đêm hôm ấy, tập đoàn Vân Đỉnh đã bắt đầu thu mua rất nhiều tài sản của nhà họ Doãn không kiêng dè gì, trong chuyện này bao.


gồm cả những vật liệu kiểu mới và nguồn năng lượng.

Tập đoàn Vân Đỉnh là sự tồn tại đặc biệt ở Ma Đô, gần như gió cuốn mây tan cắn nuốt bảy tám phần của nhà họ Doãn, rất nhiều tài sản của nhà họ Đoàn có liên quan, đều rơi vào tay tập đoàn Vân Đỉnh.

Khi mọi người tỉnh táo lại, mới biết được tập đoàn Vân Đỉnh đã chiếm được lợi ích lớn nhất rồi.

Tuy rằng trong lòng mọi người không vui, nhưng chuyện này cũng không có cách nào tránh khỏi được, đây vốn dĩ là tình thế ai ra tay trước, người đó có thịt ăn thôi. Tuy rằng cả nhóm người phiền não, nhưng cũng không để cho mình thất lễ. Người thất lễ nhất chính là đám người tập đoàn Thượng Thanh.

Sau khi Điền Chấn Trung đọc được báo.

buổi sáng, toàn thân trở nên yên tĩnh lại, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Vu Quý bên cạnh, thấp giọng dò hỏi: “Tập đoàn Vân Đỉnh thu mua phần lớn tài sản của nhà họ Doãn rồi, vậy đối thủ của chúng ta, từ nhà họ Doãn biến thành tập đoàn Vân Đỉnh sao?”

“Đúng vậy!” Vu Quý than nhẹ một tiếng.

Nhà họ Doãn là nhà họ Doãn, tập đoàn Vân Đỉnh là tập đoàn Vân Đỉnh. Nhà họ Doãn quả thật rất mạnh mẽ, nhưng mà tập đoàn Vân Đỉnh lại cực kỳ thần bí, mọi người đều biết người phụ nữ nhà họ Hàn kia, mấy năm nay đã dẫn dắt tập đoàn Vân Đỉnh lên đến độ cao nào, từ xưa đến nay chưa từng có ai dám coi thường.

“Không bằng bữa tiệc tối hôm nay, chúng ta mời cả tập đoàn Vân Đỉnh luôn?” Vu Quý thử dò hỏi: “Tôi cảm thấy mặc dù là đối thủ, chưa chắc không thể ngồi xuống trò chuyện một chút!”

“Đường Ân này làm sao bây giờ?” Điền Chấn Trung hơi chần chừ.

“Đường Ân sao?” Vu Quý nở nụ cười: “Thiếp mời của Đường Ân đã được gửi đi rồi, không mời không được, có điều chúng †a có thể thay đổi phương pháp đối phó phù hợp, để cho Hàn Kỳ của tập đoàn Vân Đỉnh trở thành nhân vật chính của buổi tiệc này, cho Đường Ân ngồi ra rìa, hoặc là…

Đêm nay có thể đuổi bọn họ đi, cũng chưa chắc là không thể!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận