Tô Thiếu Cường gầm lên.
Am ầm...!Vào lúc này , tấm kính trên cửa Số đột nhiên vỡ vụn , vài quả lựu đạn đã được tháo chốt ném vào.
Nằm xuống !" Tô Thiếu Cường dù sao cũng đã từng tới Châu Phi , Có thể nói loại chuyện này cũng không phải xa lạ gì.
Bùm bùm...!Lựu đạn nổ , Tô Thiếu Cường và Đường Khải đều đã nằm xuống , Doãn Nam Tây Còn nấp sau bàn , cũng không nhìn rõ ràng chuyện này.
Mặc dù vậy , căn phòng đã nổ thảm ại.
Chi." Đường Ấn ! Hắn là tên khốn nạn Đường An!" Đường Khải hét lên , " Nào , đỡ tôi dây!" Đường Khải thật sự không ngờ đêm nay hắn muốn giết Đường An , mình lại gặp phải.
tình huống này.
Đường An ra tay nhanh hơn hắn , còn tàn nhẫn hơn nhiều." Người bên ngoài không thể ngăn cản ..." Tô Thiếu Cường đứng lên , ánh mắt có chút thay đổi , nếu lúc này ở lại đây , chỉ sợ rằng phải chết cùng Đường Khải , tốt hơn là rời khỏi nơi này một cách nhanh chóng * Đi!" Đường Khải cũng hiểu được đây nhất định không phải là nơi có thể ở lâu.
Vào lúc này Vương Cẩn đã dẫn theo ba bốn người tiến vào
Hơn 10ột chục vệ sĩ lao ra và vùng dao về phía Vương Cầm, hắn sát khi lạnh lùng, thản nhiên lấy ra một thanh kien chen trung ngay cổ tên đi đầu.
Gót chân phải nhắc lên, trên tay hắn đã có một khẩu Desert Eagle màu trắng bạc, nhanh như cắt bắn một phát.
(Desert Eagle là tên một loại súng lục khá nổi tiếng) Đongan
Viên đạn xuyên thẳng vào người tiếp theo, trúng ngay giữa trái.
Vương Cẩn từng bước đi lên cầu thang, những người đi theo hắn thì cứ như ma quỷ, lần lượt viet het đầu vệ sĩ.
Chỉ trong thời gian ngắn, hắn đã bước lên cầu thang Đúng lúc này.
Tô Thiểu Cường từ trên lầu lao xuống và tình cờ nhìn thấy Vương Cán
Tô Thiểu Cường lập tức lùi lại một bước và nên ngột con dao găn vào người Vương Cắn.
Rất nhanh!
Vương Cẩn ngẩng đầu lên, thanh kiến trên tay anh đã chặt chéo xuống, dao gân bị đánh văng ra.
Tô Thiểu Cường bước tới, phớt lờ thanh kiến, chia một con dao găm khác vào ngực Vương Cần muốn đầu tới.
Vương Cảm nhanh nhẹn tránh nể.
Xoet
Màu tươi nỉ ra, Vương Cẩn bị sinợt dao qua một chút ở cánh tay,
Tô Thiểu Công khịt mũi, một tia kinh hoàng lóe lên trên khuôn mặt của hắn.
Với thực lực của Tô Thiếu Cường, có thể sống sót ở những nơi như Châu Phi, tuyệt đối không hề tầm thường.
Tuy nhiên, hắn vừa bất ngờ tập kích hai lần thật nhanh, vậy mà Vong Cân chỉ bị xước da, có thể tưởng tượng được sự chấn động trong nội tâm Tô Thiếu Cường
Vương Cần không đúng lại, mà tiến lên một bước, vung chân đá vào ngực Tô Thiều Cường
Đồng tử của Tô Thiều Cường đột ngột co rút, lùi lại, nhưng động tác của Vương Cần Côn nhanh hơn nữa, thanh kiến trong tay đã chén thẳng vào vai Tô Thiệu Chung
Đã quá muộn để né tránh, máu tươi chảy ra khắp bả vai hắn.
Vương Cần lại bước tới, Tô Thiếu Công nghiến răng nghiến lợi, nên đau chạy lên lầu.
Ngay sau khi giao thủ, Tô Thiếu Cường đã biết chắc tăng anh là hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Chu Moi I ánh mắt của Vương Cần quét về phía này, hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy từ tận đáy lòng mình.
Bộ dạng thờ ơ với việc giết chóc đó, chỉ có thể có được sau khi đã giết không ít người.
Hai mắt Vương Cầm đỏ như máu, cần một thanh kiếm cũng đang rỉ nháu, bước từng bước lên lầu.
Giờ phút này hắn giống như thần chết, đang đi đòi nhung tất cả những ai ở trong biệt thự này.
Chạy về đây làm gi?" Đường Khải uống chỉ khi thấy Tô Thiếu Cường quay lại.
Người...!người phía dưới quy mạnh!" Tô Thiệu Công trợn to hai nhất, kinh ngạc vàỏi: “Hắn nhất định không tầm thường Chúng ta không thể ra ngoài được phải nghĩ cách khắcua Không ra được?" Đường Khải giật mình, nghiến răng nghiến lợi gần lên, “Nói cái gì vậy? Dưới lầu có cái thử gi? Mau chạy xuống nở cho ông đây một con đường máu để ông chạy đi! "
Đường Khải rút súng ngắn sau lưng, họng súng nhắm ngay vào đầu Tô Thiếu Cường
Tô Thiếu Cường cảm thấy lạnh cả người, Cậu chủ, người bên ngoài quá mạnh..." Mau đi ra, nếu không tao bắn chết!" Đường Khải hét lên, về nuột kích động
Don Nun Tây sợ đến thức không dám nói gì, cả người trốn phía sau Đường Khai.
Bich bich bich
Tiếng bước chân từ dưới lầu vọng lên.
Tô Thiểu Cường trên trán đổ mồ hôi lạnh nhìn xuống cầu thang, nụ Clời tà ác thường ngày trên mặt đã biến mất, thay vào đó là một loại nội tâm kinh hãi.
Lúc này, Vương Cầm đã bước lên và đang đứng dưới, nhìn thẳng vào ba người,
Đây là một cái nhìn hoàn toàn vô cảm, một cái nhìn khát máu đầy nguyên thủy
Đường Khai hit sầu muột hơi, cảm giác được mô hỏi lạnh từ từ trượt xuống sông ltig
Lúc này, cả sân vận động hoàn toàn sôi sục vị Vũ Thần.
Ngồi trong phòng.
Đường An gật gật đầu khi nghe giọng hát của Vũ Thần.
Chất giọng này rất tốt, chắc chắn ra thị trường quốc tế cũng sẽ có tiếng vang không nhỏ.
Sau khi hát xong vàột bài, Vũ Thần với ngô hội trên trán, cần mango trên tay và hét lên với fan: "Hỡi những bạn fan yêu quý của tôi, liveshow tối nay thế nào?" Tuyệt vời!" Vũ Thần truồn năm !" Trời ơi, đây thực sự là giọng hát hay nhất mà tôi từng được nghe trong đời "
Và Thần nghe xong khuôn mặt nở một nụ cười, nói lớn: "Tối nay, chúng ta vẫn còn có một tiết mục giao lưu với fan hâm mộ " Nghe xong đám đông lập tức trở nên phấn khích, đứng dậy hết để vay tay với Vũ Thi.
Vũ Thần cười và đuôi một cánh tay ra, "Tôi sẽ mời tàột người lên sân khấu và tương tác với chúng ta."
Mọi người lại cảng điên cuồng chờ đợi.
Vũ Thần đuôi cánh tay ra, xoay người trên sân khấu, ngón tay hơi nhúc nhích một chút, đột nhiên dùng lại, "Là hướng này.
Tôi nhìn thấy những bạn tan trong phòng này đang hướng về phía tôi vẫy tay.
Tôi cả ngàn bạn lên sân khấu không?"
Wow...!
Cả sân vận động lại hò hét.
Đường An ngồi trong phòng.
cau mày, anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng hướng mà Vũ Thần đang chỉ chính là căn phòng này,.