Tà Đế Cuồng Phi

Trong phòng riêng trên lầu ba.
"A ——!" Hoàng Nguyệt Ly di chuyển đôi tay về phía sau, duỗi căng một vòng eo, "Rốt cuộc cũng kết thúc, mệt chết!"
"Vật nhỏ, ngươi mệt mỏi sao?" Một đôi bàn tay to thon dài xinh đẹp duỗi tới từ sau lưng nàng, dừng ở trên eo nàng, "Bổn tọa giúp ngươi xoa bóp một chút......"
"Cút ngay!"
Hoàng Nguyệt Ly hất văng đôi tay vọng tưởng ăn kia, duỗi thẳng vòng eo, đứng lên, đi về phía cửa.
Nam nhân hô lên ở phía sau nàng: "Tiểu nha đầu, ngươi muốn đi đâu?"
Hoàng Nguyệt Ly vẫn không dừng bước chân, "Đi tới nội viện tìm Tôn chưởng quầy tính tiền!"

Gấp như vậy, chỉ sợ không chỉ có muốn nhanh chóng lấy được tiền, hơn nữa chính là vội vàng muốn đi nhìn xem Thái Tử điện hạ bị chê cười, đúng không?
Tiểu hồ ly phúc hắc này, thật sự là e sợ cho thiên hạ không loạn!
Nam nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Bổn tọa còn có chút việc muốn xử lý, ngươi cứ đi trước tính tiền đi, sau đó hãy ngoan ngoãn ở trong viện chờ ta, chờ bổn tọa đưa ngươi quay về."
"Ân hừ!" Hoàng Nguyệt Ly nâng cằm, hững hờ đáp lại một tiếng.
Nàng sẽ "ngoan ngoãn" chờ hắn? Nam nhân này đang mơ mộng hão huyền đi?
.......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Nội viện Thiên Trân Các, trước cửa phòng dành cho khách quý.
Thái tử vừa lòng với chính mình đi ở phía trước, Bạch Nhược Kỳ với vẻ mặt nôn nóng chạy theo ở phía sau hắn.
"Thái...... Thái Tử điện hạ, chờ...... chờ một chút!"
Thái tử bị nàng ta kêu đến nỗi bực bội một trận, quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn nàng ta một cái, "Đủ rồi, đừng kêu nữa! Không phát hiện ra hiện tại ta đang có chuyện quan trọng sao? Chuyện của ngươi không thể nói sau hay sao?"
"Nhưng mà, chuyện này thật sự rất quan trọng!" Bạch Nhược Kỳ gấp đến nỗi gần như sắp khóc!
"Quan trọng bao nhiêu? Quan trọng hơn huyền khí của ta sao?"

Bạch Nhược Kỳ dùng sức gật đầu.
Thái tử nhíu mày, "Rốt cuộc chuyện gì? Nói nhanh!"
Bạch Nhược Kỳ ngẩng đầu nhìn xem bốn phía, thấp giọng nói: "Thái Tử điện hạ, chúng ta vẫn nên tìm một nơi an tĩnh không người rồi nói!"
Bởi vì hội đấu giá vừa mới tan cuộc, người tới người đi rất nhiều, hơn nữa Thái tử vừa rồi quá nổi bật như thế, hấp dẫn vô số ánh mắt người. Mỗi một người đi qua đều sẽ nhìn về phía hắn bên này một cái.
Bạch Nhược Kỳ âm thầm cắn chặt răng, nàng cũng không thể nhắc nhở Thái tử ở trước mặt công chúng.
Nếu không, vạn nhất Thái tử phát hiện mình đã phạm vào điều ngốc, nếu muốn dùng biện pháp từ bỏ vụ mua bán này, chẳng phải là bị tất cả mọi người đều nghe thấy được? Loại sự tình này, chỉ có thể nói một cách bí mật!
Tuy nhiên, Thái tử căn bản không tài nào thông cảm với một mảnh khổ tâm của nàng.
Hắn không kiên nhẫn nói: "Ta hiện tại không rảnh! Chờ ta mua được huyền khí, sẽ đến nghe ngươi nói đi!" Trong khi nói, hắn lập tức chuẩn bị tới gõ cửa.
Bạch Nhược Kỳ gấp đến độ muốn mệnh, rốt cuộc không thèm bận tâm tới bất kỳ điều gì nữa, chỉ có thể trực tiếp mở miệng kêu lên: "Thái Tử điện hạ, vừa rồi......"

"Vừa rồi...... làm sao vậy?"
Nàng ta vừa mới bắt đầu nói, đã bị gián đoạn bởi giọng nói của một người thiếu nữ.
Bạch Nhược Kỳ bỗng nhiên quay đầu lại, một thiếu nữ bạch y đang đứng trước mặt, đúng là Tam muội của nàng ta!
Ánh mắt Hoàng Nguyệt Ly dạo quanh một vòng trên người đôi nằm nữ có chút chật vật nơi đây, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
"Nhị tỷ, Thái Tử điện hạ, các ngươi cũng tới tìm Tôn chưởng quầy nhận hàng sao? Thật đúng là trùng hợp! Nhưng vì sao các ngươi không đi vào? Hai người lôi lôi kéo kéo ở cửa, chính là đang thì thầm nói gì sao? Không phải là vì...... vừa rồi ra giá quá cao, hiện tại hối hận, chuẩn bị quỵt nợ, đúng không?"
Thái tử cười lạnh nói: "Bạch Nhược Ly, ngươi dám bôi nhọ ta như vậy? Quy củ của nhà đấu giá, ta không hiểu sao? Ra giá sau đó quỵt nợ, đó chính là sự tình mà nhân tài hạ đẳng không biết xấu hổ mới làm ra. Đừng đổ bát nước bẩn ấy trên đầu ta!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận