Edit & Dịch: Emily Ton.
Bởi vì ngày thường, sự tình chỉnh người thế này, tiểu hồ ly thích nhất. Hơn nữa, hôm nay những Kim Vũ Vệ đó thực sự đã mạo phạm nàng, theo lý thuyết, nàng tuyệt đối sẽ nhảy ra, hung hăng đánh cho tất cả bọn họ đều tuột hết quần mới đúng!
Kết quả thì sao? Cho đến khi hắn xử lý xong sự tình, đuổi hết người đi rồi, nàng vẫn an an tĩnh tĩnh, không rên một tiếng.
Tiểu hồ ly mỗi lần ở trong lòng ngực hắn, đều luôn trong trạng thái nổ tung, hiện tại lại dùng tay nhỏ nắm ống tay áo hắn, không nháy mắt chằm chằm nhìn hắn.
Thái độ ngoan ngoãn như vậy thật dễ thương, nhưng ngược lại nam nhân vẫn cảm thấy không quen.
Không phải hắn đã bị tiểu nha đầu này chỉnh thành cuồng chịu ngược đấy chứ?
Nam nhân cong cong môi, thấp giọng trêu đùa: "Tiểu nha đầu, bổn tọa biết trên đời này mình là mỹ nam vô song, cũng biết ngươi nhất kiến chung tình đối bổn tọa, hận không thể lấy thân báo đáp, nhưng...... Ngươi cũng không cần nhìn xem lộ liễu như thế chứ? Rốt cuộc chúng ta đang an vị ở mép giường, ngươi như vậy, bổn tọa sẽ không nhịn được mà làm một số...... sự tình không có đạo đức với ngươi. Hoặc có lẽ, ngươi thật ra đang chờ mong như thế?"
Hoàng Nguyệt Ly cắn môi, chớp chớp mắt, biểu tình có chút mờ mịt.
Khuôn mặt này của nàng, vốn dĩ vừa thông minh vừa đáng yêu, hơn nữa nàng hiếm khi lộ ra biểu tình và hành động ngây thơ như thế, khiến cho cổ họng nam nhân di chuyển.
Nếu không phải vì cảm giác nha đầu này thật sự không thích hợp, hắn phỏng chừng đã trực tiếp hôn từ cằm nàng trở lên.
Hiện tại là tình huống gì vậy! Vật nhỏ này bị trúng tà sao?
Nếu đổi thành ngày thường, hắn nói ra những lời như thế, tiểu hồ ly chẳng phải sẽ trực tiếp nhào lên đánh hắn sao? Hiện tại vì sao lại mang biểu tình ngốc manh, cho phép đùa giỡn như thế?
Chẳng lẽ...... nhìn thấy mặt hắn, biết thân phận thật sự của hắn, đã khiến nàng kinh ngạc tới mức độ này?
Trên thực tế, Hoàng Nguyệt Ly đã rất kinh ngạc, cực kỳ kinh ngạc, hoặc là nói, nàng vô cùng khiếp sợ!
Các chủ Thiên Trân Các tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ bức người đã bị che đậy. Một khắc kia, nàng cơ hồ cảm thấy máu cả người mình đều cô đọng lại, nháy mắt hô hấp cũng ngừng lại, ngay cả tim đều đập chậm nửa nhịp.
Bởi vì, hắn thật sự...... quá giống......
Từ cái nhìn đầu tiên, Hoàng Nguyệt Ly còn tưởng rằng mình đã nhìn thấy...... Mộ Thừa Ảnh.
Trong truyền thuyết, đệ nhất cao thủ của đại lục Thiên Lăng, là người đứng đầu mười đại mỹ nam Đế Lăng Thành, là đại tông chủ Thương Huyền Tông, đứng đầu bảy môn phái thánh địa lánh đời......
Nhưng tương tự, cũng ngay khoảng khắc sống chết của nàng, đều không màng tất cả để tới cứu nàng. Đối với nàng, đó là nam nhân thiệt tình nhất.
Ngay nháy mắt mặt nạ được lấy xuống, Hoàng Nguyệt Ly thật sự hoàn toàn ngơ ngẩn.
Ngay cả khi các chủ đại nhân liên tiếp ra tay, thu phục Kim Vũ Vệ, toàn bộ quá trình này, nàng dường như hoàn toàn không có cảm giác gì.
Rất nhiều chuyện cũ ở trong nháy mắt nổi lên trong lòng, gần như khiến nàng hoàn toàn suy sụp.
Nàng nghĩ đến hai người đã bỏ lỡ mất rất nhiều thứ, từng có vô số hiểu lầm và xuyên tạc. Cho đến cuối cùng, nàng cho rằng mình sẽ không bao giờ có bất luận dấu vết nào lưu tại thế gian này, nàng mới phát hiện......
Phát hiện......
"Uy, vật nhỏ, ngươi đừng khiến ta sợ! Sẽ không thật sự trúng tà chứ? Hay là vừa rồi bị huyền khí của ta đánh cho bị thương?"
Giọng nói đầy lo lắng của nam nhân vang lên ở bên tai nàng, vừa gấp vừa nhanh, hai bàn tay to thậm chí dùng chút lực, vỗ vỗ trên gò má trắng nõn của nàng.
Hoàng Nguyệt Ly đột nhiên hoàn hồn, quơ quơ đầu, mới ý thức được hoàn cảnh xung quanh mình.
Đối diện với đôi mắt hoa đào đen nhánh, trái tim nàng run rẩy, phát hiện vừa rồi mình quả nhiên đã nhìn chưa đủ rõ.
Mà hiện tại, khoảng cách hai người gần như thế, nhiều nhất chỉ cách có một tấc (10cm).