Tà Đế Cuồng Phi

Lê Mặc Ảnh đã phải dùng đến ý chí rất lớn, mới có thể miễn cường duy trì vẻ mặt vô cảm của mình.
Hắn lạnh lùng nói: “Mẫu phi năm đó là người rất yêu đàn, chắc chắn sẽ rất hy vọng cây đàn mà mình luôn cất giữ, có thể tìm thấy một chủ nhân mới thật sự trân trọng và yêu nó. Đàn nghệ của Bạch tam tiểu thư xuất thần, không ai sánh bằng, cây đàn này nếu như không theo Bạch tam tiểu thư, e rằng tìm đâu cũng không thấy chủ nhân mới nữa. Bảo vật như vậy, sao phải vĩnh viễn cất trong kho chứ?”
Dáng vẻ nhếch khẽ miệng nói của Lê Mặc Ảnh càng tạo nên một phong tư kiêu ngạo mà thanh nhã.
Giọng nói hắn khẽ khàng mà rất lọt tai, dù có lạnh lùng hơn nữa, cũng mang theo đó lực hấp dẫn trời ban.
Các chị em thiếu nữ có tại điện lúc đó, dù biết hắn là tên phế tài, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà tập trung vào hắn.
Thật đúng là lam nhan họa thủy (1)!
Hoàng Nguyệt Ly không nhịn được, chỉ thấy buồn nôn.
Hoàng Nguyệt Ly khẽ đẩy cây Ngọc Băng cầm.
“Đa tạ ý tốt của Dự vương điện hạ, có điều, đây dù sao cũng là lưu vật của Minh phi nương nương, Ly nhi tư chất đần độn, không dám tiếp nhận.”
Nếu cây cổ cầm này là do một vị nương nương khác để lại, nàng tuyệt đối không do dự mà nhận lấy.
Danh cầm cũng giống một loại nhạc cụ thần kỳ, cần phải tìm một chủ nhân xứng đáng với nó.
Mà nàng Hoàng Nguyệt Ly, chính là chủ nhân tự nhận mình là người có khả năng khiến Ngọc Băng cầm phát huy hiệu lực mạnh nhất.
Nhưng đáng tiếc, đây lại là di vật của mẫu phi Lê Mặc Ảnh…
Nếu như nhận cây đàn này, nàng thấy mình như có chút liên lụy không nên có với Lê Mặc Ảnh…
Nhận lại bảo vật do mẫu thân đối phương để lại, thật khiến người khác có chút nghi ngờ, cũng có lẽ do nàng nghĩ quá nhiều rồi, nhưng mà…
Trên thế gian này không phải chỉ có mỗi cây đàn này, hà cớ phải thu hạ nó để khiến người khác hiểu lầm?
Lê Mặc Ảnh nhíu mày lại, nói rằng: “Bạch tam tiểu thư có ý gì vậy? Là không vừa mắt Ngọc Băng cầm, hay là do cảm thấy mình chưa xứng tầm với nó?”
Đều không phải!
Hoàng Nguyệt Ly không nhẫn được lườm hắn một cái, mồm mép tên này cũng không vừa!
Lúc này, trước mặt tam đại thần chốn hoàng cung, nàng cho dù có trả lời không vừa mắt cây đàn hay bản thân chưa xứng tầm thì đều vô cùng thất lễ, rõ ràng hắn ta vẫn chèn ép nàng như vậy!
Hoàng Nguyệt Ly vẫn không mở lời, hoàng đế liền mở lời trước.
“Ly nhi, nay Lê Mặc Ảnh đã không có ý kiến gì, cây đàn này coi như ban tặng cho con rồi. Năm đó Minh phi nương nương còn sống, thực tình đã nói, ngày sau nếu bà không còn, điều không yên tâm nhất là, ngoài Lê Mặc Ảnh còn có cây đàn này, thật sự không biết nên giao phó cho ai….”
Hoàng đế khẽ thở dài, mắt trũng xuống tỏ rõ vẻ hoài niệm.
Hoàng hậu khẽ nghiến chặt răng, tức giận trong lòng.
Tên hồ ly tinh đó đã chết bao năm nay, lòng hoàng đế vẫn còn tưởng nhớ bà ta! Hứ, đáng tiếc, người chết sẽ không cách nào tranh giành với nàng!
Lại còn tên sao chổi Hoàng Nguyệt Ly, cũng thật là sống thấy quỷ.
Chẳng phải đều nói cô ta là phế tài sao? Tại sao tự nhiên lại có thể chơi đàn?
Hơn nữa, còn vì một khúc nhạc, lại khiến hoàng đế nhớ về Minh phi năm xưa, thật khiến nàng tức chết.
Không được, tuyệt đối không được để cô ta trở thành con dâu của mình.
Hoàng đế lại không để ý đến sự thay đổi biểu cảm của hoàng hậu, người còn đang đắm chìm trong hoài niệm, lúc lâu sau, mới lấy lại tinh thần.
“Nay đúng ngày lành, Mặc Ảnh hôm nay muốn tại buổi yến tiệc tuyển Dự vương phi, coi như đã có gia thất, ngay đến Ngọc Băng cầm, cũng đã tìm được chủ mới. Ly nhi, cây đàn này ngươi cứ nhận lấy đi, thoạt nhìn đã biết ngươi và cây đàn này rất có duyên!”
Hoàng Nguyệt Ly nghe được câu này, càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Dự vương điện hạ thực sự muốn tại buổi oanh yến này tuyển phi tử sao?
***
(1) Lam nhan họa thủy: người đẹp thì như nước mang đến tai họa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui