Đáng tiếc, Bạch Nhược Kỳ vốn không thèm để tâm đến kẻ thua cuộc dưới quyền, đến liếc nhìn cũng không liếc nhìn cô ta một chút.
Hoàng Nguyệt Ly khẽ mỉm cười, huyền lực trong tay đang ngưng tụ lại, chuẩn bị cho Bạch Nhược Kỳ một bài học khó quên trong đời.
Thế nhưng, ngay trước thời khắc mà nàng định ra tay thì bỗng nhiên có một giọng nói uy nghiêm truyền lại từ phía đại môn.
“Các ngươi đang làm trò gì vậy??”
“Hoàng thượng!”
“Tham kiến bệ hạ!”
Bạch Nhược Kỳ bất ngờ hốt hoảng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh toát, lập tức giấu chiếc dao găm vừa mới cầm trên tay vào trong ống tay áo, cố che giấu vẻ hốt hoảng trên khuôn mặt, quay người lại.
Hoàng Nguyệt Ly cũng rất bất ngờ.
Trông thấy Bạch Nhược Kỳ lập tức thu tay về, ngầm nghĩ rằng cô ta thông minh, cũng đành phải thu hồi lại huyền lực, cùng những người khác cúi đầu hành lễ.
Hoàng đế vẻ mặt không lấy làm vui nhìn Bạch Nhược Kỳ, chất vấn: “Bạch Nhược Kỳ, Bạch Nhược Ly, hai người các ngươi vừa nãy đang làm cái gì vậy hả?”
Bạch Nhược Kỳ tim đập thình thịch, nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng trấn tĩnh, đáp: “Bẩm… bẩm thưa hoàng thượng, chúng thần không làm gì cả, thần chỉ muốn nói với tam muội đôi lời mà thôi!”
“Nói chuyện? Nói chuyện gì?”
Hoàng thượng cau mày, khí thế đã tích lũy trong một thời gian dài lan ra ngoài, có vẻ rất uy nghiêm.
Khi người cùng thái hậu quay về, rõ ràng đã nghe thấy tiếng tranh cãi từ xa truyền ra từ trong sảnh yến hội, cố ý không để cho thái giám lên tiếng, bước vào một cách bất ngờ mới trông thấy cảnh tỷ muội nhà Bạch gia suýt chút thì đánh nhau tàn nhẫn!
Không ngờ, mới rời khỏi đây một lúc, hai người đã cãi nhau to như vậy.
Hiển nhiên, điều thái hậu trước đây từng nói, không khoa trương chút nào!
Hoàng đế nhìn thẳng vào mặt, vô cùng tức giận, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm khắc.
Bạch Nhược Kỳ tâm niệm thay đổi nhanh như gió, vội vã quỳ sụp xuống mà rằng: “Hoàng thượng bớt giận, chúng thần thực sự chỉ đang trò chuyện, không chú ý đến lúc này, lỡ nói to tiếng, ảnh hưởng đến hoàng thượng và các vị nương nương, là do thần nhi không đúng.”
Hoàng thượng nghe cô nói không vừa ý, lại quay sang hỏi Hoàng Nguyệt Ly.
“Ly nhi, ngươi nói xem là chuyện gì?”
Bạch Nhược Kỳ quay sang, ngầm dùng ánh mắt ngút hận nhìn chằm chằm Hoàng Nguyệt Ly, ám hiệu cho nàng đừng ăn nói linh tinh.
Trái lại, Hoàng Nguyệt Ly không thèm để ý đến cô, lập tức nói: “Hoàng thượng, lúc nãy chúng thần đang nói chuyện… xảy ra vào ban sáng tại vườn hoa đào… Nhị tỷ cô ấy đã bỏ thuốc độc vào ly rượu của thần, kết quả lại hạ độc chính mình, lại đi nói thần sỉ nhục cô ấy…”
Bạch Nhược Kỳ lập tức ngắt lời nàng: “Đủ rồi! Bạch Nhược Ly! Chuyện này vốn dĩ là ngươi sỉ nhục ta, ta đã giữ thể diện cho ngươi, không làm loạn trước mặt hoàng thượng rồi, ngươi còn muốn ngậm máu phun người?”
Bạch Nhược Kỳ lạnh lùng nhìn Hoàng Nguyệt Ly, hoàn toàn không hề lo sợ mình sẽ bị trị tội!
Đáng lẽ, thiên tài như cô, bắt nạt muội muội một chút, chỉ cần không gây ra hậu quả nghiêm trọng, thì sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra!
Vì vậy, vụ án công khai hôm nay, sau khi cô tiết lộ tu vi, đã không thể gây ra bất cứ mối đe dọa nào cho cô ta!
Điều Bạch Nhược Kỳ sợ hãi, chuyện mình trong cung đã hạ thủ với em họ là hành vi bất kính đối với hoàng thượng, nếu có bị bắt thì chung quy chỉ trách do mình thua thiệt!
Nhưng bây giờ, hoàng thượng rõ ràng không nhìn thấy hành động cô rút con dao găm ra, chỉ cho rằng đang cãi nhau với Hoàng Nguyệt Ly, vậy cô cũng chẳng có gì để sợ hãi!
Quả nhiên, không đợi đến lúc hoàng thượng mở lời, hoàng hậu đã lựa thời cơ mở lời trước.
“Được rồi, chuyện ngày hôm nay, bổn cung cũng đã hiểu rồi! Chuyện này, đều là do tên lang băm Lưu Y Chính đứng giữa làm càn, gây chuyện ly gián, hoàng thượng đã vừa đích thân hạ lệnh, giải tên lang băm đến khu rừng ám nguyệt làm khổ dịch đi!”