Tà Đế Cuồng Phi

Hoàng hậu thấy hoàng đế khó xử, liền biết vai người xấu này chỉ có thể để bà làm rồi.
Bà lập tức nói:
“Ly nha đầu, hình như ngươi nhầm rồi, hay là... Bạch hầu gia nhớ nhầm rồi, ghi nhầm rồi! Năm đó hoàng thượng và Bạch hầu gia định hôn ước không sai, nhưng không phải cho ngươi và thái tử!”
“Phải không?”
“Không sai!” Quốc sư tiếp lời.
“Lúc đó khi Bạch hầu gia và hoàng thượng định hôn ước, lão phu cũng có mặt, nói rõ là hứa hôn cho hoàng tử có tu vi mạnh nhất của hoàng thượng và con gái có tu vi mạnh nhất Nam Việt quốc, không nói rõ phải là con gái ruột của Bạch hầu gia, càng không chỉ đích danh là Bạch Nhược Ly!”
Hoàng Nguyệt Ly hừ lạnh một tiếng, nói vặn lại:
“Vậy sao? Dù sao cha ta đã không còn, tình hình lúc đó thế nào, còn không phải các ngươi muốn nói gì thì nói sao? Hơn nữa, ta lúc đó vẫn chưa sinh ra, ngay cả tên cũng không có, tất nhiên không thể chỉ đích danh được rồi!”
“Ngươi!”
Quốc sự bị chặn lại, nhất thời không biết làm thế nào để phản bác nàng, bởi vì từng câu Hoàng Nguyệt Ly nói đều có lý!
Cuối cùng, ông ta dứt khoát nói:
“Lão phu là tu vi Tứ Trọng cảnh, lại là quốc sư, chẳng lẽ lại gạt tiểu nha đầu như ngươi?”
Lời này thật sự bất chấp đạo lý!
Hoàng Nguyệt Ly cười lạnh nói:
“Quốc sư muốn giúp nữ đồ đệ mới của người, chỉ bằng nói thẳng ra, hà cớ khắp nơi tìm những lý do không liên quan như vậy? Tránh cho người khác xem thường, lại còn bị mắng là già không nên nết!”
Khuôn mặt già của quốc sư lộ ra vẻ sửng sốt.
“Ngươi... ngươi dám nói chuyện như vậy với lão phu? Ai cho ngươi gan lớn như vậy?”
Thành thật mà nói, đã lâu rồi quốc sư không bị chỉ thẳng vào mặt mà nói như vậy!
Ngay cả bản thân hoàng đế nói chuyện với ông ta cũng rất khách khí, lịch sự mấy phần.
Còn bây giờ, một phế vật ngay cả một tu vi cũng không có, lại dám nói ông ta “già không nên nết”! Quốc sư thực sự cảm thấy rằng ông ta bị ảo giác rồi!
Nha đầu chết tiết này... sao cô ta dám?
Hoàng Nguyệt Ly nhìn ra sự giận dữ trong mắt ông ta, nhưng chỉ mỉm cười bất cẩn.
Không phải chỉ là mắng lão già hai câu sao? Có gì mà không dám? Nàng thậm chí còn đốt qua bộ râu của ông ta, phi tiêu vào giữa đầu ông ta, còn không phải đến một cọng tóc cũng không tổn hại ư?
Thực ra nàng có thể giả vờ đáng thương, bí mật chơi khăm Bạch Nhược Ly một chút.
Tuy nhiên, những chuyện xảy ra hôm nay đã khiến nàng mất kiên nhẫn!
Hoàng Nguyệt Ly không có ý định tiếp tục giả vờ ngu ngốc nữa, và cũng không cần thiết nữa!
Không phải nói, bởi vì sức mạnh của Bạch Nhược Kỳ vượt trội hơn người, cho nên ả có thể ngang ngược, có thể bắt nạt em họ, có thể đổi trắng thay đen, không phải trả bất cứ giá nào sao?
Rất tiếc, trước mặt Hoàng Nguyệt Ly nàng, cái gọi là sức mạnh của Bạch Nhược Kỳ chỉ có thể là một trò cười!
Nàng muốn cho Bạch Nhược Kỳ một bài học khắc cốt ghi tâm.
Cũng để những người này thấy ai mới là phế vật vô dụng!
Hoàng Nguyệt Ly đã quyết tâm, lời nói cũng không cố kỵ gì nữa.
Nàng cười lạnh nói:
“Tại sao ta không thể nói ông như vậy, chẳng qua chỉ là Tứ Trọng cảnh mà thôi, nếu ông nói có lý, ta còn tôn trọng người lớn tuổi, khách sáo với ông một chút, nhưng nếu ông đã nói dối không chớp mắt, thì ta không tiếp tục nghe được nữa!”
Mọi người phía dưới đều kinh ngạc hít ngược vào một hơi!
Thật khó để tưởng tượng rằng Bạch Nhược Ly luôn hèn nhát trước kia, nay lại nói ra những điều như vậy!
Chẳng qua chỉ là Tứ Trọng cảnh!
Nàng rốt cuộc có biết Tứ Trọng cảnh hiếm hoi và mạnh mẽ bao nhiêu không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui