Trong lịch sử Nam Việt quốc đến nay, tổng cộng có không tới một trăm cao thủ Tứ Trọng cảnh.
Tuy nhiên, tất cả mọi người sau đó lại nhớ ra, tiểu nha đầu trước mắt, chính là con gái của Bạch Lưu Phong, mà tu vi Bạch Lưu Phong lưu truyền rằng năm đó đã đạt tới Thất Trọng cảnh.
Có một người cha như vậy, con gái người ta xem thường Tứ Trọng cảnh, có vẻ như... hình như, có lẽ, đại khái... cũng là bình thường thôi?
Vấn đề là bản thân nàng lại là một siêu cấp phế vật hoàn toàn không có tu vi!
“Im miệng!”
Bạch Nhược Kỳ nhìn thấy khuôn mặt của quốc sư tái mét, nhanh chóng nhảy ra chắn trước mặt quốc sư.
“Bạch Nhược Ly, ngươi quả thật mất trí rồi! Để kết hôn với thái tử, lời gì cũng có thể nói ra! Sư phụ ta đã giải thích với ngươi, hôn ước năm đó là như vậy, ta chính là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của thái tử! Ngươi còn càn quấy, nói năng lỗ mãng như vậy có ý nghĩa gì không?”
Hoàng hậu thấy vậy cũng xen vào.
“Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa. Bổn cung hiểu được tâm trạng không vui của Ly nha đầu, nhưng hoàng thượng làm như vậy, cũng là suy nghĩ cho ngươi. Dựa vào tu vi của ngươi, cho dù gả cho thái tử, cũng không thể tranh sủng với trắc phi được.”
Bà dừng lại một chút nói tiếp:
“Hơn nữa, năm đó khi định hôn ước, bổn cung cũng có mặt, có thể làm chứng cho quốc sư, ngoài ra hoàng thượng, thái hậu cũng có mặt, đều có thể làm chứng, nhiều người như vậy, chẳng lẽ đều nói dối ngươi?”
Hoàng Nguyệt Ly nhìn nụ cười giả tạo trên khuôn mặt của hoàng hậu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
“Ngay cả hoàng hậu cũng nói như vậy, chắc chắn là không sai rồi!”
Hoàng hậu cho rằng nàng đã bị thuyết phục, trong lòng liền thả lỏng.
Hoàng Nguyệt Ly nói:
“Nói cách khác, đối tượng đính hôn với thái tử, phải là cô gái có sức mạnh và tài năng xuất sắc nhất Nam Việt quốc đúng không?”
Hoàng hậu không hiểu sao nàng phải nhắc lại lời của quốc sư khi nãy, nhưng đây thực sự, nên hoàng hậu gật đầu.
“Đúng!”
Nụ cười trên khuôn mặt Hoàng Nguyệt Ly mang một chút chế giễu, quay lại nhìn Bạch Nhược Kỳ.
“Nếu đã như vậy, ta thấy kì lạ, Bạch Nhược Kỳ không phải người mạnh nhất Nam Việt quốc, cũng không phải tài năng xuất sắc nhất, ả dựa vào đâu đòi làm thái tử phi?”
Bạch Nhược Kỳ giận dữ:
“Ngươi có ý gì? Ta chính là người mạnh nhất, tài năng nhất Nam Việt quốc! Lúc nãy mọi người đều đã thấy, ta 15 tuổi đã đạt Khí Huyền cảnh tầng chín, còn một chiêu đánh bại Liễu Y Y! Còn ai có thể là đối thủ của ta?”
“Đánh bại Liễu Y Y thì sao chứ?”
Hoàng Nguyệt Ly không đồng ý nói:
“Cả Nam Việt quốc chẳng lẽ chỉ có một mình Liễu Y Y là nữ võ sư? Có lẽ còn có người không kịp thách đấu ngươi!”
Bạch Nhược Kỳ làm quá “ha” lên một tiếng nói:
“Những người khác căn bản không phải không kịp thách đấu, mà là không dám thách đấu! Bởi vì hoàn toàn không phải đối thủ của ta! Nếu ngươi không tin, bây giờ ta sẽ hỏi, nếu có ai cảm thấy mạnh hơn ta, không phục ta làm thái tử phi, bây giờ vẫn có thể thách đấu ta! Có ai bước ra không?”
Ả quay đầu và quét mắt nhìn một vòng thiên kim tiểu thư bên dưới.
Mọi người đều lần lượt tránh tầm nhìn của ả, không dám nói chuyện, căn bản không ai dám bước ra.
Đùa ư, mọi người đến đây không phải để bị ngược.
Bạch Nhược Kỳ là Khí Huyền cảnh tầng chín, tầng chín đó!
Một chiêu cũng tiếp không nổi, ăn no rủng mỡ mới muốn tới để mất mặt!
Bạch Nhược Kỳ thấy không ai dám trả lời, nét tự mãn trên mặt càng rõ ràng hơn.
Ả nheo mắt nhìn Hoàng Nguyệt Ly nói:
“Thấy chưa? Căn bản không ai dám thách đấu ta, ta là người mạnh nhất!”
“Không, vẫn còn, còn người muốn thách đấu ngươi.”
“Ai? Còn ai nữa?”
Hoàng Nguyệt Ly nhìn chằm chằm vào mắt ả, nói từng từ một:
“Còn, có, ta!”