Tà Đế Cuồng Phi

Nam nhân thu hồi tay, mỉm cười với Hoàng Nguyệt Ly, "Trà đã nóng."
Hoàng Nguyệt Ly lại không có lời nào để nói, chỉ có thể lấy một cái chén trà, đổ đầy một tách nước trà, đẩy đến trước mặt nam nhân.
"Cho ngươi, uống đi!" Nàng nói với giọng không có thiện cảm.
Nam nhân không cầm lấy tách trà, nhướng mày, nói: "Như thế nào? Đây là thái độ đãi khách của ngươi? Nói không khách khí như vậy, người không biết còn tưởng rằng bổn tọa có thù oán gì với ngươi!"
Ăn đậu hủ nàng nhiều như vậy, còn không phải là có thù oán hay sao?
Hoàng Nguyệt Ly trừng hắn một cái, đặc biệt là khi nhìn đến độ cong ngả ngớn trên khoé miệng của nam nhân, càng hận không thể trực tiếp tát cho hắn một cái!
Nhưng nam nhân hiển nhiên đã nhìn ra ý đồ của nàng, trong ánh mắt mang theo vài phần ý cười chế giễu, tư thái thản nhiên, nhưng thần thức hắn lại bị phong tỏa trong phạm vi toàn bộ căn phòng. Bất luận mờ ám nào của Hoàng Nguyệt Ly, đều không thể tránh được ánh mắt hắn.
Hoàng Nguyệt Ly cắn chặt răng, nói với bản thân mình phải thật bình tĩnh.
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt nam nhân, tức giận nói: "Các chủ đại nhân, mời dùng trà!"
Nam nhân vẫn không nhúc nhích.

Hoàng Nguyệt Ly càng giận sôi máu, hỏi: "Lại làm sao vậy?"
"Mời người uống trà, chẳng lẽ không nên dùng cả hai tay đưa chén trà tới trước mặt đối phương sao? Cứ đẩy tới đẩy lui tách trà như vậy, không phải là quá thất lễ hay sao? Ngươi dù gì cũng là thiên kim Hầu phủ!"
Hoàng Nguyệt Ly nở nụ cười, "Phải không? Ngượng ngùng, là ta làm không đúng, để ta thử lại lần nữa."
Khi đang nói, nàng duỗi tay nâng chung trà lên, ngón tay vừa động, liền đưa tách trà đến trên mặt nam nhân!
Mặc dù trong chớp mắt nam nhân bị mê hoặc bởi nụ cười của nàng, nhưng ngay khi Hoàng Nguyệt Ly vừa động, hắn lập tức phản ứng lại.
Tách trà trong tay Hoàng Nguyệt Ly vừa mới nghiêng một chút, tay nàng đã bị người nắm chặt.
Bàn tay to thon dài như ngọc và cứng rắn như sắt thép tràn đầy sức mạnh, bao bọc toàn bộ tay nhỏ trắng nõn tinh tế của nàng, nắm chặt.
Hoàng Nguyệt Ly muốn rút tay về, nhưng giãy giụa vài cái, trước sau không chút di chuyển.
Nam nhân nhìn nàng cảm thấy buồn cười, tiếp tục tăng thêm lực trên tay, từng chút từng chút một, kéo tay nhỏ của nàng cùng với tách trà trong tay, hướng về phía hắn.
Sau đó, dưới ánh nhìn thù hận của Hoàng Nguyệt Ly, hắn cười nhạt nắm lấy tay nàng, đưa chén trà đến bên miệng mình, nhẹ nhàng nhấp nháp một ngụm.

Giống như có ý, tựa như vô tình, bờ môi của hắn cọ qua đầu ngón tay trắng nõn của Hoàng Nguyệt Ly, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, để lại một chút cảm giác ướt át.
"Hương vị không tồi." Nam nhân cười nói một cách có chủ ý.
"Ngươi!"
Ngay khi tay nàng được tự do, Hoàng Nguyệt Ly lập tức nhanh chóng rút tay về, còn mạnh mẽ xoa xoa trên vạt áo.
Nam nhân cười nói: "Đây là chuyện gì vậy? Là nước trà quá nóng, khiến tay tam tiểu thư bị phỏng hay sao? Để bổn tọa nhìn xem? Bổn tọa đây có dược trị phỏng, có thể cho ngươi dùng một chút?"
Hoàng Nguyệt Ly thấy hắn càng nói càng thái quá, thật sự đã không còn kiên nhẫn nữa, "bốp" một tiếng, nặng nề đặt chén trà trên bàn.
"Được, trà ngươi cũng đã uống xong, phô trương cũng đã đủ rồi, rốt cuộc có nói hay không?"
Nam nhân nhìn thấy bộ dáng tức muốn hộc máu của nàng, cười thầm trong lòng.
Tuy nhiên hắn cũng biết, mặc dù việc trêu đùa tiểu hồ ly này rất thú vị, nhưng thủ đoạn của tiểu nha đầu cũng rất nhiều, hiện tại chỉ vì có điều cố kỵ nên mới cố gắng nhẫn nại với hắn.
Nếu như thật sự bức nàng trở nên nóng nảy, khiến nàng không màng tới tất cả mà ra tay, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị ăn chút mệt.
Quan trọng hơn là, mục đích hắn tới nơi này là tìm hiểu về Vương phi tương lai của hắn, cũng không phải thật sự muốn chọc nàng tức giận.
Cho nên, cũng là lúc nên dừng lại nơi đây. Chơi đã đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận