Tà Đế Cuồng Phi

Thân pháp nam nhân nhanh như điện, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Hoàng Nguyệt Ly đột nhiên không kịp phòng ngừa, không những đã bị chiếm tiện nghi, mà còn khiến trái tim cảm thấy ngột ngạt bao nhiêu.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, còn cảm thấy bất bình căm giận.
Khi Thải vi bưng bữa sáng đến, cũng bị hoảng sợ bởi sắc mặt khó coi của nàng, bắt đầu có chút nơm nớp lo sợ.
Nhìn thấy trên khay có bánh bao nóng và bánh mứt táo, tâm tình của Hoàng Nguyệt Ly trở nên tốt hơn nhiều.
Trước kia, biệt viện không có phòng bếp riêng, chút cơm cũng phải đi đến Võ Uy Hầu phủ để lấy, mà phòng bếp Hầu phủ lại thuộc thẩm quyền của phu nhân Hầu gia, đương nhiên sẽ khó khăn hơn đối với bọn họ.
Mỗi lần tới lấy cơm đều là cơm thừa canh cặn, hơn nữa đều đã nguội lạnh.
Là một người tham ăn rất chú trọng đến phẩm chất đồ ăn, Hoàng Nguyệt Ly cảm thấy cuộc sống này thật sự là không có cách nào để nhẫn.
Bởi vậy, lần trước thời điểm chọn mua hạ nhân, nàng cố ý tự mình chọn một đầu bếp có thâm niên, nghe nói gia gia trong nhà năm xưa còn từng làm ngự trù (làm việc trong nhà bếp hoàng gia), đặc biệt là rất am hiểu cách làm điểm tâm.
Ăn xong cơm sáng, Thải Vi cầm những đĩa thức ăn đang muốn lui ra, bỗng nhiên bị gọi lại.
"Đúng rồi, Thải Vi. Ngươi có biết hay không...... trước khi cha ta mất tích, có lưu lại thứ gì cho ta hay không?"
"A?" Thải Vi sửng sốt trong giây lát, "Tam tiểu thư, ngài vì sao lại đột nhiên hỏi điều này? Lão Hầu gia lưu lại cho ngài rất nhiều đồ, nghe nói có 7 thôn trang, hơn 10 cửa hàng, trước kia còn có nhiều vàng bạc châu báu và tranh chữ đồ cổ, tuy nhiên, lúc trước khi ngài còn nhỏ tuổi, Hầu gia đều đã tiếp quản hết......"
Thải Vi vừa nói, vừa cẩn thận nhìn sắc mặt Hoàng Nguyệt Ly.
"Tam tiểu thư, đều là do nô tỳ không tốt, không thể ngăn lại người Hầu gia phái tới, giữ lại những cái đó......"
"Không có việc gì, ta không phải hỏi ngươi điều này."
Hoàng Nguyệt Ly ngắt lời Thải Vi, châu báu tranh chữ gì đó, đều chướng mắt nàng, lấy đi cũng đã cầm đi rồi.
Nàng dừng lại một lát, lại hỏi: "Ta đang muốn nói...... cha ta thân là cao thủ đệ nhất Nam Việt Quốc, chẳng lẽ không lưu lại đan dược, tài liệu, còn có huyền khí gì đó cho ta? Các loại công pháp huyền kỹ nữa?"
Thải Vi có chút mờ mịt chớp chớp mắt, nói: "Điều này...... lão gia có lưu lại một ít đan dược dùng để chữa thương, đặt ở ngay trên giá sách nơi thư phòng, đại khái vốn dĩ có bảy tám bình, sau đó bị nhị tiểu thư cầm đi khá nhiều, chỉ dư lại hai bình. Những thứ khác...... nô tỳ thật sự không có ấn tượng......"
Hoàng Nguyệt Ly nhíu nhíu mày.
Đan dược mà Thải Vi nói đến, nàng có ấn tượng, đơn giản chính là Huyết Chi Đan thượng phẩm cấp 1 mà thôi, đối với người thường là thánh dược chữa thương, đối với võ giả cấp cao mà nói, có tác dụng rất hạn chế.
Theo tin tức gần đây mà nàng nghe được, Bạch Lưu Phong năm đó cũng không phải chỉ là hư danh, thực lực xác thật là rất mạnh.
Hắn mất tích khi mới 25 tuổi, tu vi cũng đã đạt tới cấp độ 6 của Địa Huyền Cảnh, cho dù là trong bảy đại thánh địa, cũng là phi thường hiếm thấy.
Huống chi, Bạch Lưu Phong ở một tiểu quốc cằn cỗi như Nam Việt Quốc, tài nguyên, công pháp đều thực sự khuyết thiếu, điều kiện cực kỳ gian khổ, tuổi còn trẻ như vậy mà có thể đạt tới Huyền Cảnh, thiên phú ít nhất cũng là phẩm cấp 8.
Một nhân vật như vậy, đã để lại cho nữ nhi chỉ vài món châu báu tranh chữ bình thường và đan dược phẩm cấp 1?
Hoàng Nguyệt Ly đã bày tỏ nàng không tin.
Hơn nữa, rõ ràng là Bạch Lưu Cảnh và Bạch Nhược Kỳ cũng không tin, cho nên mới tìm mọi cách đưa ra nghi vấn với Bạch Nhược Ly, muốn tìm ra nơi mà di sản chân chính đã rơi xuống.
Hoàng Nguyệt Ly suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Như vậy, Thải Vi, ngươi hãy suy nghĩ thêm chút nữa. Trước khi cha ta rời đi, thật sự chưa từng để lại cái gì cho ta hay sao? Có vật nhỏ hơn một chút, ví dụ như chìa khóa gì đó hay không?"
Thải Vi lắc đầu nói: "Chìa khóa? Nô tỳ không có ấn tượng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui