Ta Đệ Đệ Của Trụ Vương Kéo Đạo Tổ Vào Sự Nghiệp Của Mình


Đối phương có y là hồn phách, y cũng có đối phương là thân thể.


Ký ức đời trước của Tử Thăng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, y cũng không biết cách sử dụng Liên Tử trong tim mình.


Lúc Tử Thăng từ trong giấc mộng tỉnh lại, cơn đau xé nát từ trong đầu truyền đến, khiến y không khỏi ôm chặt lấy thái dương.


Ký ức của rễ cây thật sự quá dài, trước đó nằm mộng, ý thức của Tử Thăng tập trung vào Liên Tử, đã quá đủ để chịu đựng.


Nhưng khi tỉnh lại sau giấc mộng, khối ý thức này liền quay trở về não, não tiểu hài tử không thể chịu đựng nổi.


Liên Tử trong tim Tử Thăng giật giật, rút lại phần lớn ký ức, chỉ để lại một phần thô sơ.


Tử Thăng đã suy nghĩ quá nhiều, nên đơn giản là ngừng nghỉ về nó.


Tử Thăng nằm liệt trên giường, một lúc sau mắt mờ đi, cơn buồn ngủ lại ập đến.


Tử Thăng chống tay lên giường, cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn buồn ngủ khiến y ngáp dài một cái, gương mặt trẻ con phì bị đè dẹp lép xuống giường.



Mặc dù tâm trí của Tử Thăng vẫn chưa khôi phục như người lớn, nhưng y vẫn có ký ức của người lớn.


Gương mặt béo ú thật sự làm Tử Thăng đau mặt, khiến y cảm thấy quái dị.


Thế là Tử Thăng bóp bóp, ấn gương mặt béo ú của mình vào trong.

Vì lý do này, mắt dưới của Tử Thăng bị kéo dài ra trông giống như một con hồ ly.


Các cung nhân không sợ Tử Thăng ngủ, mà sợ Tử Thăng bị đói, nên mặt trời vừa mới lên cao, đã can đảm đánh thức Tử Thăng dậy.


Khi Tử Thăng tỉnh dậy, các cung nhân đều quỳ xuống đất.


Tử Thăng chống cánh tay củ sen ngắn ngủn của mình ngồi dậy, nhìn thấy một màn này, y không khỏi thở dài, xua tay ra hiệu cho các cung nhân đứng dậy.


Mặc dù ở đời này, Tử Thăng chỉ muốn tận hưởng cuộc sống, nhưng nhìn thấy bộ dáng các cung nhân như vậy, y lại cảm thấy rất khó chịu.


Nhưng Tử Thanh cũng sẽ không ngu ngốc đến mức trực tiếp thay đổi quy củ của các cung nhân.


Kéo một sợi tóc, di chuyển cả thân thể.



Một khi y ra tay, chỉ riêng bối cảnh cổ đại, không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái.


Sau khi các cung nhân giúp Tử Thanh rửa mặt xong, Tử Thanh đi ra khỏi tẩm cung với vẻ mặt hờ hững sau khi ăn xong "Bữa sáng" không mấy ngon miệng.


Nhìn bầu trời bao la cùng cung điện buồn tẻ, Tử Thăng không hiểu tại sao mình lại đến một thế giới lạc hậu như vậy để "Nghỉ dưỡng"?

Sự phát triển của thế giới này rất là kỳ lạ, nền văn minh rất không tương xứng.


Y dường như vừa đang ở trong một xã hội bán nguyên thủy, vừa đang ở trong một triều đại phong kiến trưởng thành.


Điều này có cảm giác như y đã xuyên qua một quyển sách, mà tác giả cuốn sách không kiểm tra thông tin cẩn thận, nên nhiều giả thiết khác nhau xuất hiện OOC.


Tử Thăng tùy tiện đưa ra một ví dụ.


Tỷ như, với sự thịnh hành hiện nay của đồ đồng, đáng lẽ thời đại đó phải là trước thời Tần Hán, nhưng trên đời đã có rất nhiều vật phẩm gần giống với thời nhà Minh.


Tử Thăng xoa đầu, tự nhủ bản thân không cần phải xen vào việc này.

Y chỉ đến đây để nghỉ dưỡng, chỉ cần hảo hảo làm đế nhị đại của mình là tốt rồi.


Có rất nhiều thế giới song song, chỉ cần vương triều không xui xẻo đến mức tới thế hệ của y liền diệt vong thì tốt rồi.


--------o0o--------

Hết chương 3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận