Tà Đế, Yêu Hậu: Tuyệt Đế Lãnh Thê

Chăm chú nhìn lên, người đến không ai khác chính là Tứ công chúa Kim Lệ.

Kim Lệ mặc trên người một thân vái dài đỏ thẫm, trước ngực và sau lưng đều thêu hai đóa mẫu đơn đang nở rộ, trên đầu cắm đủ loại trâm vàng trâm ngọc, dưới ánh mặt trời chói mắt dị thường. Theo động tác di chuyển nói chuyện của nàng, trâm dài đong đưa, phát ra từng tiếng đinh đang hỗ độn.

“Ngươi không nghe tiếng bản cung gọi đứng lại sao?” Kim Lệ đứng trước mặt Liễu Thần Phong, ngón tay chỉ thẳng người Liễu Thần Phong nổi giận nói, “Ngươi cuối cùng bị điếc hay ánh mắt bị mù? Muốn tìm cái chết phải không?” Kim Lệ trừng mắt nhìn Liễu Thần Phong.

“Chính là ngươi!” Tiếng nói Kim Lệ đột nhiên bén nhọn chói tai, chim chóc đang ngủ yên trên cành cây cũng bị nàng dọa cho bay hết.

“Khất cái Dương Thư Văn mang về thành hôm đó, nguyên lai là ngươi!” Kim Lệ nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi rốt cuộc là cái gì? Nghe nói trong cung xuất hiện quái nhân, bản công chúa còn đang mong được gặp một lần…” Ánh mắt phẫn hận của Kim Lệ không buông tha Liễu Thần Phong, “Lấy khăn che mặt của nàng xuống cho bản công chúa!”

“Công chúa bớt giận! Tích công chúa…” Tỳ nữ đi sau Liễu Thần Phong đang muốn mở miệng nói cái gì, lập tức bị Kim Lệ đạp một cước lùi ra xa, “Cút ngay, nô tài chết tiệt! Các ngươi còn thất thần làm cái gì, xốc cái khăn kia lên cho bản công chúa!” Bị cấm túc mấy ngày, rốt cục cũng được thả ra ngoài, tức giận dồn nén mấy ngày nay không tìm được chỗ phát tác, hôm nay vừa gặp được chỗ chút tốt như Liễu Thần Phong, Kim Lệ sao có thể buông tha dễ dàng?

Vài cung nữ đi lên vây quanh người Liễu Thần Phong, sau đó đưa tay ý đồ kéo xuống khăn che mặt của nàng.

Trong mắt Liễu Thần Phong hiện lên một đạo sắc bén, muốn chế? Ngón cái dấu trong tay áo đẩy ra một chủy thủ, lưỡi dao sắc bén…chỉ cần ngón tay kia dám hạ xuống gần nàng, nàng sẽ cho nàng ta chỉ có đi mà không có về!

“Tứ công chúa, tứ công chúa!” Đúng lúc này, một trận tiếng gọi ầm ĩ đánh gãy không khí khẩn trương, một cung nữ thở hổn hển chạy tới, “Tứ công chúa, hoàng quý phi có lệnh người lập tức hồi cung!”

Kim Lệ nhìn thấy người tới, thần sắc trầm xuống trong nháy mắt, trên mặt nàng xẹt qua một tia không cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Thần Phong, “Ngươi cứ chờ xem! Đi!” Dứt lời nàng ta liền mang theo người chậm rãi rời đi.

Thu hồi chủy thủ, Liễu Thần Phong tiếp tục chậm rãi thu thập tình cảnh hoàng cung vào trong mắt, ngẫu nhiên hỏi hai tỳ nữ đi theo mình một số câu hỏi, thực lơ đãng nhưng Liễu Thần Phong lại chiếm được không ít tin tức, đem tình hình nhớ ở trong lòng, lúc này nàng mới đồng ý đi trở về.

Ban đêm, Liễu Thần Phong nằm trên giường vô cùng nhàm chán, vừa nghe bên ngoài có tiếng động, nàng lập tức ngừng thở, tính tế lắng nghe thật kĩ, nguyên lai là hai tỳ nữ vẫn hầu hạ mình.

Ngoài cửa, hai tỳ nữ dựa vào vách tường, trong đó có một người lệ rơi đầy mặt không ngừng khóc thút thít, người còn lại thì không ngừng an ủi, lấy khăn đi nước mắt trên mặt đối phương, “Đừng khóc! Không cần thương tâm! Ngươi thương tâm cũng vô dụng! Trong thâm cung nay chúng ta đều là tiện mệnh.”

“Nhưng mà…ô ô…tỷ ấy đối với ta chiếu cố rất nhiều, hôm qua vẫn mạnh khỏe như vậy, như thế nào, như thế nào hôm nay liền không còn nữa!” Tỳ nữ đó càng nói càng khóc lóc nhiều hơn, “Ta đã lén đi nhìn qua, tỷ ấy rất thảm, không có một địa phương nào nguyên vẹn cả, một người thiện lương như vậy bị hành hạ đến chết…ô ô…tỷ tỷ là cung nhân cấp bậc cao, vậy mà vẫn có người dám phát rồ như vậy….” Thanh âm hít thở của tỳ nữ dồn dập cùng tiếng khóc thút thít không che dấu được phẫn nộ.

“Haiz….muốn sống lâu ở địa phương này, tốt nhất giả vờ câm điếc.”

Liễu Thần Phong lẳng lặng nhe, có chút nheo lại ánh mắt, xuyên thấy qua màn đêm nhiên về phía cánh cửa, thần sắc nàng mịt mờ không rõ, càng nghe hai tỳ nữ kia nói càng cảm thấy không thú vị, lập tức nhắm mắt lại chậm rãi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, nhìn một trong hai tỳ nữ không ngừng dấu giếm đi ánh mắt sung đỏ, bộ dáng sốt ruột né tránh ánh mắt của nàng, Liễu Thần Phong lười để ý.

Không quá thời gian, Kim Ngạn đột nhiên xuất hiện mang người đi vào Thệ Thủy các, rốt cục làm cho viện tử yên lặng có một ít hơi người.

Kiểm tra một lần cho Liễu Thần Phong, Trần ngự y gật gật đầu, “Tốt rồi, miệng vết thương đã khép lại rất nhanh!” Xong xuôi lão ta dặn dò một số chuyện cần lưu ý với Liễu Thần Phong mới xoay người rời đi.

Dương Thư Văn cùng Trử Hồng Giang đều đi theo sau Kim Ngạn, thời điểm nhìn gương mặt khủng bố xấu xí của Liễu Thần Phong, Dương Thư Văn lập tức sững sờ tại chỗ, “Tại sao có thể như vậy?” Dương Thư Văn thì thào tự hỏi chính mình, ánh mắt né tránh sự thật.

Liễu Thần Phong liếc mắt nhìn Dương Thư Văn một cái, bắt được khúc mắc bên trong đôi mắt hắn, trong lòng không ngừng châm biếm. Nàng quay đầu nhìn Kim Ngạn, không xác định hỏi, “Ta, thật là Tích công chúa?” giọng nàng tràn ngập nghi vấn, “Không sai đi?” Liễu Thần Phong giống như thực chú ý sắc mặt Kim Ngạn, không buông tha một chút biểu cảm nào của hắn.

Kim Ngạn không cười không nói, chỉ gật gật đầu với nàng.

Trử Hồng Giang nhìn vậy thì nuốt nuốt nước miếng, âm thầm ho khan, “nếu đã chiếu cáo thiên hạ, tự nhiên mười phần chắc chắn.”

Liễu Thần Phong cúi hạ con người, không tiếp tục nói chuyện, nàng không biết ý đồ đến đây lần này của ba người trước mặt.

Trầm mặc hồi lâu, chỉ nghe thấy Kim Ngạn phân phó hay tỳ nữ kia hầu hạ Liễu Thần Phong thật tốt, liền đứng dậy rời đi.

Ba người đi ra đại môn, thân mình Trử Hồng Giang bất giác run lên, giống như muốn xua đi tất cả ác hàn trong người nói, “Khuôn mặt của nàng ta, dùng một chứ xấu đều cảm thấy không đủ!” Hắn lại lắc lắc đầu nói, “Ta phải đi tìm tâm can bảo bối của ta an ủi đây, miễn cho buổi tối gặp phải ác mộng, đáng sợ, đáng sợ!”

Dương Thư Văn vừa đi vừa dừng, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn về phía sau, trong mắt hiện lên không buông tha cùng không cam lòng.

“Thư Văn, hôm nay ta muốn gọi ngươi vào cung là muốn ngươi suy nghĩ cẩn thận, nhận rõ sự thật! Giấc mộng này của ngươi, nên tự tỉnh lại đi!” Kim Ngạn nhìn bộ dáng Dương Thư Văn thất hồn lạc phách, không hờn không giận nhíu mi, hỏi, “Đây là nữ nhân ngươi muốn sao?”

Trong đầu Dương Thư Văn đột nhiên hiện lên một đôi con ngươi đen tuyền lãnh lệ, nhưng lập tức bị dung mạo xấu xí quái vật thay thế, hắn lắc đầu theo bản năng, Dương Thư Văn suy sụp nhìn về phía Kim ngạn, trong mắt lại hiện lên mất mát.

“Đất rộng nơi nào không có cỏ! Huynh đệ, là phác ngọc hay phế vật (Ngọc chưa được mài giữa hay đồ bỏ đi), lựa chọn đã rõ ràng rồi!” Trử Hồng Giang vỗ bản vai Dương Thư văn, “Thưởng thức đơn giản thưởng thức thôi, không cần lún quá sâu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cả tính mạng ngươi!”



“Các ngươi không cần một tấc cũng không rời, nơi này nhỏ bé như vậy có thể làm ra chuyện gì chứ! Đi xuống nghỉ ngơi đi! Nếu gặp chuyện gì, ta sẽ tự đi kêu các ngươi!” Nhìn hai môn thần đứng trước cửa, Liễu Thần Phong bĩu môi nói.

Nhìn hai người đó rời đi, Liễu Thần Phong đem gói dược giấy trong lòng lấy ra, bột phấn bên trong không còn nhiều lắm, nàng lấy ra một ít, đầu ngón tay nghiền nghiền thành bột mịn, đáy mắt hiện lên một đạo duệ quang.

Màn đêm lại buông xuống, Liễu Thần Phong ngồi uống trà trong phòng nhìn hai tỳ nữ đứng ngoài cửa, nàng câu môi cười, trong lòng nhẩm nhẩm tính thời gian. Đến khi nhìn hai người kia đột nhiên ngã xuống, nàng mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Liễu Thần Phong đem hai người dựa vào vách tường, giống như hàng nàng đang dựa vào nhau ngủ quên trong giờ trực đêm vậy, sau đó lẳng lặng đi ra đại môn.

Ít người hầu hạ, lại không có thị vệ canh giữ, quả thật càng tiện lợi cho nàng. Liễu Thần Phong cảnh giác nhìn quanh một vòng, lập tức cả người ẩn vào trong một bụi cỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui