Đúng vậy, Diệp Khả Ninh chính là cố ý hướng dẫn bọn họ, muốn bọn họ lần lượt tấn công theo kế hoạch của nàng. Vừa nói như vậy, liền thấy Linh Sách cùng Linh Tuyên cùng nhau tiến lên tiếp cận đánh cận chiến cùng Diệp Khả Ninh, như vậy nàng sẽ không thể nào tránh né như loài cây thân thảo được nữa rồi...
Nghĩ thì đúng như vậy nhưng chỉ thấy Diệp Khả Ninh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thân thể khẽ lệch sang một chút, tránh thoát đòn công lích của Linh Sách, không từ bỏ cơ hội, Linh Tuyên nhanh chóng phối hợp ăn ý mà ra tiếp một chiêu hướng về phía Diệp Khả Ninh nhưng cũng chỉ thấy Diệp Khả Ninh khẽ tránh thoát... cứ như vậy hơn mười chiêu, Diệp Khả Ninh đã toát mồ hôi nhưng người tránh đòn không tiêu hao thể lực cùng người ra đòn. Chỉ thấy Linh Sách cùng Linh Tuyên dừng lại, hai tay chắp trước mặt, khẽ cuối đầu:
- Thuộc hạ bái phục!
- Không dám.
- Vẫn còn có ta...
Nói rồi Tuệ Hương chắp tay cuối đầu:
- Xin lĩnh giáo.
Nữ nhân quyến rũ từ trong tay áo xuất ra hai dải lụa đỏ như huyết, cuồng nộ hướng Diệp Khả Ninh tấn công, cũng như trước, nàng khẽ tránh thoát công kích, nhưng không ngờ dựa vào sự phảng phất của lụa mà Tuệ Hương đã nhanh chóng tiếp cận Diệp Khả Ninh, khi Diệp Khả Ninh không phòng bị mà nhìn vào mắt nàng chỉ thấy đôi mắt lúc nãy còn bắn ra mị nhãn sắc sảo nhưng nay lại phiếm đỏ tơ máu, nhìn trực diện vào Diệp Khả Ninh. Diệp Khả Ninh ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng như lạc vào sương mù, loại sương mù này đỏ như máu, ẩn ẩn mùi huyết tanh khiến Diệp Khả Ninh rợn người...
Diệp Khả Ninh đang lạc vào một thế giới khác, u mê và sợ hãi nhưng mọi người không biết, họ chỉ biết Hàn công tử trúng đòn của Tuệ Hương và đang dần dần khụy xuống, rơi vào trạng thái hôn mê. Tuệ Hương nở một nụ cười chiến thắng, tiến gần lại Diệp Khả Ninh để dùng một con dao sắc nhỏ kề vào cổ của nàng nhưng chưa kịp hành động thì bỗng nhiên Tuệ Hương nặng nề ngã xuống...
- Các ngươi đều được thể hiện tài năng của mình, còn ta vẫn luôn đỡ đòn, bây giờ đổi vị trí thôi!
Chỉ thấy Diệp Khả Ninh vung tay nhanh chóng, 4 cây ngân châm hướng 4 người kia mà phóng tới, chuẩn xác mà cắm vào huyệt vị dưới ngực, khiến cho bọn họ tê cứng không thể cử động...
- Chủ nhân, thuộc hạ thần phục người!
Lúc này chỉ còn Mạnh Bách và Tiêu Sơn là không tham chiến. Mạnh Bách là do mắt nhìn người và thần thái thông tuệ nhìn rõ mọi thứ, còn Tiêu Sơn là một người gian thương, xem tới đây cũng tự biết kết quả của mình.
Những thứ này đều là những bài học quan trọng mà Diệp Khả Ninh khắc cốt ghi tâm, để tránh được đòn công kích tâm lí là thôi miên của Tuệ Hương chỉ cần một tâm hồn mạnh mẽ, nói thì dễ mà làm thì khó. Cũng chính nhờ bài tập “Hang quỷ” mà nàng đã phãi đối diện với gút mắt lớn nhất cả đời này, còn có gì có thể khiến nàng sợ hãi! Cho nên thôi miên không thành công.
Còn về những đòn tấn công tốc độ của Linh Sách cùng Linh Tuyên thì chính là nhờ bài học “Hang kiến” của Lâm Văn.
Sau khi dạy cho Diệp Khả Ninh cùng tiểu Huyên một số chiêu thức nhất định, Lâm Văn muốn dạy cho bọn họ một bài học quan trọng. Nhớ lần đó từ tiểu Huyên mà Lâm Văn biết được hang ở dưới đất của kiến chúa. Trước bảo Diệp Khả Ninh cùng tiểu Huyên chuẩn bị 2 thùng thảo dược trị thương sau đó mới dẫn nàng cùng tiểu Huyên đến, không cho bọn họ mang thảo dược, để cho bọn họ tự mình trải nghiệm. Bên dưới hang kiến cũng tối đen như hang quỷ, cửa hang được chặn bằng một hòn đá cực lớn, trong không gian tối đen nhỏ hẹp này, việc phá dở hòn đá là không thể.
Không những tai luôn nghe âm thanh “ong ong” từ cánh bay của lũ kiến mà những cánh kiến với tốc độ nhanh còn xẹt vào da thịt tạo ra những vết xước, một hai vết thì không sao nhưng ở đây có tới hàng chục ngàn cánh kiến bay. Cho dù có cố gắng vung kiếm chém tới hay là dùng quạt đều không quá hiệu quả. Trên người Diệp Khả Ninh cùng tiểu Huyên dày đặc vết xước gây đau đớn. Đến chiều, Lâm Văn mới đỡ nàng cùng tiểu Huyên lên, đưa bọn họ về ngâm thảo dược.
Chờ khi những vết xước sắp lành, Lâm Văn lại đưa bọn họ xuống hang kiến, cứ như vậy, dần dần Diệp Khả Ninh học được cách lắng nghe và phân biệt những âm thanh bên tai, học cách chiến đấu bằng kiếm trong bóng tối.… Mãi cho đến khi Lâm Văn dời hàn đá đi, nhìn thấy bên trong hang kiến xác cánh la liệt cùng nụ cười chiến thắng của Diệp Khả Ninh cùng tiểu Huyên, cuối cùng bài học cũng kết thúc.