Tuy nơi này không phồn vinh đông đúc như kinh thành, nhưng lại vô cùng náo nhiệt và ồn ào, chúng ta vì không muốn làm cho mọi người kinh động, liền hạ xuống một nơi vắng vẻ nào đó sau mới đi bộ tới một kỹ lâu nằm giữa trấn vô cùng đông khách.
- Đến nơi rồi. – Thiên Ẩn kéo tay ta dừng lại.
Ta ngước mắt nhìn lên, đọc dòng chữ Tuyệt Phong Mỹ lâu được đề xướng như rồng bay phượng múa treo phía trên, lại thấy những bóng áo hồng xanh cam đỏ vô cùng rực rỡ của những cô nương đứng trước đại môn xinh tươi như hoa diễm lệ tuyệt sắc, người người ra ra vào vào tấp nập như chảy hội, liền thầm cảm thán một phen, vị biểu muội Miểu Miểu này làm ăn cũng thật phát đạt.
Chưa kịp để ta nghĩ nhiều gì thêm, đã thấy một bóng áo tím lướt ngang qua mặt, tốc độ nhanh như gió, kèm theo giọng nói vô cùng nũng nịu trong trẻo.
- Biểu ca, cuối cùng huynh cũng chịu đến chơi với muội, có biết muội buồn thế nào không, lâu như vậy mới chịu mò tới, thật chán chết đi được a~…
Ta quay người lại nhìn, lúc này mới biết cơn gió màu tím vừa rồi chính là vị cô nương mặt thanh mày tú vô cùng xinh đẹp này, gọi Thiên Ẩn là biểu ca, chắc nàng ta chính là Miểu Miểu. Miểu Miểu chân thân chính là một con mèo trắng muốt tựa tuyết, cái bộ dạng ôm lấy tay Thiên Ẩn mà cọ cọ làm nũng cũng thật giống con mèo con, vô cùng đáng yêu khiến người ta chỉ muốn cưng nựng và yêu chiều. Sau đó Miểu Miểu lại tiếp tục trách cứ, than thở, rồi huyên thuyên đủ thứ chuyện, hoàn toàn coi ta là không khí.
Thiên Ẩn không nói gì, chỉ cười cười. Ta hiện tại vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn kiếm chỗ nào đó để nghĩ ngơi, có cái gì đó ăn thì càng tốt, không thể đợi hai người bọn họ diễn hết màn sầu khổ li biệt hữu duyên trùng phùng này nữa, liền liếc quanh một lượt, cũng may gần đây có một phiên chợ nhỏ, cũng chưa vãn hẳn, ta liền biến ra một thỏi vàng trong tay, quay người bước về phía phiên chợ phía trước, vừa đi vừa tự nhủ liệu có nên biến ra thêm một thỏi vàng nữa hay là không.
Đột nhiên có ai đó nắm lấy khuỷu tay ta kéo lại, ta theo phản xạ dơ tay ra định đánh, còn chưa kịp hạ xuống đã bị một bàn tay rắn chắc khác ngăn lại.
- Nàng đi đâu vậy? – Là Thiên Ẩn, làm ta cứ tưởng tên hỗn xược nào đó muốn gây sự, suýt chút nữa thì dáng xuống một cái bạt tai.
- Ta muốn tìm chỗ để nghĩ ngơi. – ta thành thật trả lời. Liếc thấy vị cô nương Miểu Miểu kia cũng đứng ngay sau lưng Thiên Ẩn, tỏ vẻ không vui. Ta liền ních người thoát ra khỏi tay của Thiên Ẩn.
- Không cần, chúng ta sẽ ở lại đây để nghỉ chân.
- Ồ… - ta gật gù lĩnh ý, ở lại đây cũng tốt, ta chưa bao giờ ghé qua kỹ lâu, trước đây khi ở trên Bạch Sơn có liếc qua đôi lần, thấy người ta diễn mấy cái màn song tu hòa hợp. Tuy nhiên vẫn chưa lần nào xem cho tận, nay thật muốn một phen mở man tầm hiểu biết.
- Nhưng mà, nếu nàng không thích, vậy thì chúng ta tìm chỗ khác ở cũng được. – Thiên Ẩn lại tếp tục lên tiếng, hắn có đôi mắt rất đẹp, sâu thăm thẳm như xoáy mọi ánh nhìn của ta vào trong, khiến ta không lỡ rời mắt, thực sự bị cuốn hút. Hắn cao hơn ta một cái đầu, nói chuyện với hắn ta toàn phải ngửa cổ lên để nói, có cảm giác hắn vô cùng cao lớn hiên ngang, lúc này lại nhìn ta với ánh mắt quan tâm mong chờ, thực khiến ta ngây ra vài giây.
- Thực ra… ở lại đây cũng không hề gì. – ta nói.
- Thật không?
- Thật. – ta nói chắc chắn như đinh đóng cột, xong lại sợ hắn cho rằng mình đang miễn cưỡng, liền gật gật đầu tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
- Thiên Ẩn ca, vị cô nương này là… - Miểu Miểu bước lên, nhìn ta dò xét rồi quay sang hỏi Thiên Ẩn, ánh mắt nhìn ta so với ánh mắt nhìn biểu ca của nàng ta, sao mà khác xa nhau một trời một vực đến thế nhỉ. Biến ảo khôn lường, thật là lợi hại.
- Ta … - ta mở miệng, còn chưa kịp nói gì, Miểu Miểu đã chen lên, nói với giọng điệu khinh nhờn không mấy thiện cảm.
- Là ta hỏi biểu ca, không phải hỏi nàng. – Sau đó còn ôm lấy cánh tay Thiên Ẩn, khẳng định chủ quyền.
- Ta chỉ muốn nói là…
- Sao chứ? – Miểu Miểu lại bực tức ngắt lời ta, thực không thể hiểu nổi, ta có làm gì nàng ta đâu, tại sao lại đối xử không tốt với ta như vậy. Ta không có ý muốn quyến rũ Thiên Ẩn, cũng không hề có ý tranh giành biểu ca của nàng ấy, hà tất gì phải gây khó dễ cho ta.
Không thích ta là một chuyện, nhưng muốn làm ta mất mặt lại là một chuyện khác, ta khẽ lật tay, lén biến ra một thứ rồi thả lên trên người nàng ta.
-Trên đầu cô nương có một con sâu.
-Hứ, cái gì chứ, ngươi đùa ta hả. Con sâu ư, sâu nào, sâu á ..á…. á……..á…á……
Nhìn thấy Miểu Miểu nhảy dựng lên la hét, ta không kìm được mà bụm miệng cười trộm, hứ đúng là đáng đời. Thiên Ẩn giúp Miểu Miểu gỡ con sâu róm vừa to vừa đen ra khỏi mái tóc mền mại của Miểu Miểu, sau đó nhìn về phía ta với ánh mắt bất đắc dĩ, ta dĩ nhiên chưa kịp thu lại nụ cười, cũng biết rằng Thiên Ẩn có lẽ cũng đã phát hiện ra trò đùa của mình, liền mỉn cười cầu hòa.
Sau màn chào hỏi vô cùng không vui vẻ đó, cuối cùng chúng ta cũng được Miểu Miểu dẫn vào bên trong tìm phòng nghỉ ngơi. Bước qua đại môn treo đèn lồng hoa rực rỡ,là một dàn mỹ nhân áo váy thướt tha tựa cánh bướm xinh tươi tuyệt sắc đẹp như hoa vẫy tay tươi cười chào, giọng nói thánh thót yểu điệu rót vào tai. Tuy xinh đẹp là vậy, nhưng ánh mắt nàng nào nàng ấy đều sáng trưng cả lên, giống như ánh mắt của một con thú dữ nhìn con mỗi ngon béo của mình thèm thuồng, mà con mồi ở đây, không ai khác chính là Thiên Ẩn.
Nhưng mặc kệ những nhan sắc mĩ miều, giọng nói thánh thót, ánh mắt thu ba sóng sánh đưa tình, Thiên Ẩn chỉ thản nhiên lạnh lùng đi lướt ngang qua người bọn họ, nửa cái liếc mắt cũng không thèm bố thí.
Ngược lại với hắn, trong lòng ta lại trào dâng một cảm giác háo hức vui vẻ vô cùng, bước qua đại môn là một sảnh lớn với những lớp người xúm vận quần áo vô cùng màu mè bắt mắt đi lại ngược xuôi, không gian ồn ào, tiếng cười tiếng nói hỗn loạn náo nhiệt, xộc thẳng vào mũi là mùi phấn son nước hoa, một mùi thì không sao, trong chốn này lại vô cùng đa dạng đủ loại hương liệu pha trộn vào nhau tạo nên một thứ mùi rất hắc vô cùng khó chịu, ta không kìm được hắt hơi vài cái, Thiên Ẩn đi bên cạnh giúp ta phong bế lấy khứu giác lại.
Đi một đoạn đi một đoạn lại gặp nhưng đôi nam nữ khoác vai nhau, trêu ghẹo nhau, nói ra những lời đường mật ong bướm vô cùng sến súa… Hóa ra nơi này lại náo nhiệt và hoành tráng đến thế. Ta nhất thời quên đi cái mệt mỏi trong người, vô cùng hào hứng tiến về phía trước, ghé qua bên này một chút ghé qua bên kia một cái, thấy cái gì hay hay liền cố tình đi chậm lại để tiếp tục chiêm ngưỡng. Tuy vậy ta vẫn tỏ ra lạnh lùng chín chắn, Thiên Ẩn thấy ta đi chậm quá liền lên tiếng nhắc nhở. Ta ho khan vài tiếng tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói hắn không cần quan tâm tới ta, kiểu gì ta cũng có thể bắt kịp hai người họ. Miểu Miểu thấy ta như vậy liền kín đáo bĩu môi, xong đau lại ôm lấy tay Thiên Ẩn kéo đi còn không quên ném tặng ta một câu.
- Mặc kệ tỷ ấy đi.
Mặc kệ thì mặc kê, ta còn cần nàng ta quan tâm chắc.
Sau đó lại tiếp tục làm những việc khiến bản thân vui vẻ. Đột nhiên từ xa có một người đàn bà chạy đến, nhìn có vẻ chanh chua, trên má có rất nhiều tàn nhan, mép có một cái nốt ruột to gần bằng hạt đậu, tay cầm khăn lụa phất lên phất xuống, nói với Miểu Miểu cái gì đó, hình như là chuyện chẳng mấy tốt đẹp gì, nhưng tai ta rất thính vừa hay có thể nghe thấy câu nói của người đàn bà nọ lẫn trong một đống tạp âm ồn ào. Chẳng là ở một phòng nào đó có một vị khách quan lớn mặt đang làm loạn, còn đạp bàn đá ghế, muốn đốt cháy cả cái kỹ lâu này luôn, không ai dám động đến vị khách đó liền phải lên gọi bà chủ để giải quyết vụ việc.
Miểu Miểu nghe xong, môi mín lại thành một đường chỉ dài, nói với Thiên Ẩn rằng cứ tìm một phòng nào đó còn trống để tạm nghỉ ngơi, giải quyết xong vụ lùm xùm này rồi sẽ lập tức đi tìm chúng ta, sau đó liền quay người bước theo người đàn bà kia, tay còn không quên xắn áo lên tận khuỷu. Ta thực muốn đi xem trò vui, định bước theo đi cùng thì bị Thiên Ẩn nắm lấy khuỷu tay ngăn lại.
- Nhiều chuyện không phải đức tính tốt. – hắn nghiêm giọng nói.
- Ta chỉ muốn đi giúp một tay thôi mà.
- Đi đường mệt rồi, đi nghỉ sớm thôi.
- Ta chỉ… - ta còn định cự cãi, nhưng thấy Thiên Ẩn có vẻ không vui nếu như ta không nghe lời, lại thầm suy nghĩ, nếu như muốn đi xem trò vui, thì phải thuyết phục được Thiên Ẩn, thực ra ta cũng muốn đi ngủ, đành thôi không đôi co nữa. - thôi được rồi được rồi. Đi tìm phòng, đi tìm phòng nào.
Ta phất phất tay, lúc quay đi còn liếc thấy khóe môi Thiên Ẩn hơi nhếch lên, hắn cười cái gì chứ?