Nếu chỉ như vậy mà có thể dễ dàng trốn thoát khỏi nơi đây thì thực cũng có chút khinh thường Ma giới, nhưng điều đó không làm ta lo lắng, ta chỉ sợ một điều, đó là gặp phải Hyết Vương, nếu như gặp hắn rồi, thì ta biết tìm đâu ra một con đường nào để trốn thoát. Nghĩ cũng thực lạ, trước kia là ta ngày mong đêm nhớ, ước nguyện bên nhau mãi chẳng rời, bây giờ là hắn muốn ta ở lại bên cạnh hắn, ta lại chủ động muốn rời đi, nào nghĩ đến chuyện lại có một ngày bản thân phải trốn tránh, bỏ chạy.
Hôm đó là ngày lễ Hình Tang của Ma giới, kì thực ta cũng không biết rõ chính xác đó là ngày lễ lớn lao gì, chỉ biết Huyết Vương hôm đó đứng trên bình đài cao trót vót, phía dưới dân chúng quần tụ, Yêu Kỳ dẫn ta trốn đi, cuối cùng vẫn bị Huyết Vương phát hiện, hắn rời khỏi bình đài, thoắt cái đã cách chúng ta không quá năm thước, Yêu Kỳ dĩ nhiên đấu không lại hắn, liền bị Huyết Vương đánh một chưởng vào ngực, lực đạo rất mạnh, ta còn cảm nhận được thân người Yêu Kỳ run rẩy kịch liệt, sau đó hắn thổ huyết, không biết là chỉ ngất đi hay là đã chết mà lao nhanh xuống phía dưới như chim trúng tên, còn ta cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, ta dĩ nhiên không còn có thể cưỡi mây đạp gió như trước nữa, đan điềm hoàn toàn trống rỗng, nguyên thần cũng không còn cảm nhận được gì nữa, không có ai nâng đỡ, ta tự do rơi xuống. Huyết Vương định bắt lấy ta, cái khoảng khắc mà hắn chuẩn bị chạm vào mình, đột nhiên quanh thân người ta phát ra luồng hào quang chói lòa, ta không biết đó là thứ gì, chẳng lẽ là linh lực của bản thân đã quay trở lại, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là ngay sau đó luồng ánh sáng ấy đã đưa ta đến một nơi nào khác, thoát khỏi Huyết Vương.
Sau những gì đã xảy ra, ta sâu sắc hiểu ra một điều, đó là những gì ta không có được, thì đừng cố chấp cưỡng cầu, đôi khi chọn cách buông tay, từ bỏ, mới thực sự là tất cả. Chấp niệm của ta đối với Huyết Vương, ta nghĩ bản thân nên tự tay chặt đứt đi được rồi.
Lúc tỉnh dậy, ta thấy mình đang nằm trên một khóm cỏ ẩm ướt, vô vàn nghi vấn hiện lên trong đầu không có lời giải đáp, cảm giác chơi vơi hoang hoải không biết là do mừng vui hay tiếc nuối. Nhưng hiện tại đâu phải là lúc suy nghĩ tới những vấn đề vớ vẩn đó, ta nghĩ nhiệm vụ của mình bây giờ đó chính là tìm một nơi để nghỉ chân qua đêm.
Trời đổ cơn mưa, trong màn đêm u tối ta khó khăn cất bước, mưa rơi xuống quất vào da thịt đau rát, chân tay ta bị nước mưa thẫm đẫm lạnh buốt, toàn thân không ngừng run rẩy. Ta cứ đi mãi đi mãi như vậy, cũng không biết là nên đi đâu về đâu nữa. Trong khu rừng hoang vắng âm u này, thi thoảng lại vang vọng tiếng dã thú tru lên trong đêm tối, xuyên qua tiếng mưa rơi làm ta không ngừng bất an. Nhưng điều gì đến rồi sẽ đến, lúc nhìn thấy những chấm sáng màu xanh trong đêm tối, tiếng gầm gừ của dã thú, ta không biết rằng quyết định rời đi liệu có phải là sai lầm hay không. Nhưng làm gì có thời gian để cho ta suy nghĩ những được mất lợi hại, phía trước có tầm khoảng ba bốn con sói hoang, ánh mắt xanh lét trong đêm tối chiếu thẳng lên người ta, hoang dại và thèm khát, nhất tề lao đến để vồ lấy con mồi. Ta guồng chân chạy, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước, nào biết nên chạy đi đâu đây, càng không biết nên la hét hay kêu cứu. Chân tay quần áo bị những cành cây trong rừng đâm cho rách toạc, ta không để tâm chỉ biết rằng bản thân không được dừng lại, chân dẫm vào cây khô gai nhọn đau nhói từng bước chân ta cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Chạy cho đến khi cùng đường, trước mặt là vách núi, nhưng ta làm gì nhìn thấy được, liền hẫng chân ngã xuống vách núi, thoát khói đám thú hoang kia rồi, lại rơi xuống một con sông nào đó, ta không biết bơi, trong khoảng khắc bị dòng nước lạnh băng nhấn chìm, nước xộc vào mắt mũi miệng khiến ta không thể thở được, lồng ngực như bị thứ gì đó nén chặt. Bất lực, ngoài vùng vẫy trong tuyệt vọng ra, ta hoàn toàn không biết nên làm gì hơn, nhưng dù có làm gì đi chăng nữa kết quả cuối cùng cũng là chết, với cái thân xác phàm trần yếu đuối này, làm gì còn kết cục nào tốt đẹp hơn nữa.
Không biết bao lâu sau đó, khi ta tỉnh dậy thêm một lần nữa thì đã thấy mình đang nằm trên bờ dòng sống nọ, toàn thân đau nhứt boải hoài, vết thương cũ chưa lành lại thêm những thương tổn khác, toàn thân ta giường như đã hoàn toàn mất đi cảm giác. Cho đến gần về sáng, cuối cùng ta cũng được ông trời thương xót mà tìm được một sơn động, tìm được chỗ đển tránh mữa tránh thú rồi, chẳng bao lâu sau ta cũng chìm dần vào giấc ngủ, giấc ngủ chập chờn, thi thoảng lại nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích trong không gian yên ắng đến vắng lặng.
Đêm nay, thật là vất vả.
Ta muốn trở về Bạch Sơn, tiếp tục sống những ngày tháng an nhàn chẳng bận quá khứ không màng tương lai. Dù kết quả cuối cùng là như thế nào, ai sống ai chết ai đau khổ thì ta vẫn cứ sống bình thản như vậy cho đến khi nhận lấy kết cục cuối cùng thì cũng tốt. Nhưng hiện ta không thể trở về đó nữa rồi. Nơi này là chốn nào ta còn không biết, huống hồ Bạch Sơn cách đây xa ngàn dặm, với cái thân xác phàm trần này chỉ sợ khi mò lên đỉnh núi không chết vì mệt mỏi, thì cũng chết vì gặp dã thú. Thế nên ta quyết định ở lại nơi này để tiếp tục cuộc sống an nhàn.
Trước động nơi ta đang ở có một con suối nhỏ, có rất nhiều cá, thi thoảng ta ra đó bắt cá, bẫy mấy con ngọc thố, hái quả dại,… để ăn. Nơi đây cây cối trong xanh không khí trong lành, một môi trường tốt để ta dưỡng thương bình ổn tâm trạng. Sống được mấy ngày ở đó, ta cảm thấy vô cùng hợp ý. Thi thoảng lại thắc mắc không biết Cửu Vi bây giờ thế nào, liệu Huyết Vương có tìm được chốn này hay không.
Hôm đó trời mưa, ta ngồi trong sơn động, rảnh rỗi không có việc gì làm, liền ngồi trước cửa động nghe tiếng mưa rơi. Mưa không quá to, nhưng cũng không nhỏ, thi thoảng lại có vài giọt nước mưa bắn lên tay lên tóc ta mát lạnh, tiếng mưa tí tách vô cùng vui tai. Đột nhiên ta thấy có cái gì đó đang chuyển động đi đến, mắt thấy một bóng người đang tiến đến gần, dĩ nhiên ta không biết là ai, chỉ thấy một cái bóng vô cùng mờ ảo. Chẳng lẽ là Huyết Vương, ta cả kinh, định chạy trốn, nếu thực sự là hắn, dù ta có trốn như thế nào đi chăng nữa cuối cùng hắn cũng tìm ra thôi, ta không muốn phí hoài công sức một cách vô ích nữa, cũng không muốn hắn nghĩ rằng, ta đang sợ hãi và hoảng loạn, liền quyết định đứng im chờ đợi.
Nhưng lại là do ta nghĩ quá nhiều, hiện tại Huyết Vương đang bận rộn với việc phá vỡ sự cầm cố để giải phóng sức mạnh của thần vật, làm gì còn thời gian mà quan tâm đến ta. Người đứng trước mặt ta đây, quả nhiên là một người khác.
Ta đứng trong động, người đó đứng bên ngoài, ngăn cách nhau bởi một màn mưa, ta ngước nhìn lên, qua lớp băng trắng dĩ nhiên vẫn không thể nhìn rõ dung mạo quả ai đó, chỉ biết rằng hắn rất cao, dáng người hiên ngang to lớn, ta ngửi thấy phảng phất một mùi hương vô cùng dịu nhẹ.
- Ai? – ta lên tiếng hỏi, nhưng người đó vẫn không trả lời, đứng yên bất động. Mày ta nhíu lại, vô cùng bức bối. Đột nhiên có một bàn tay mát lạnh đưa lên chạm nhẹ vào má ta, vuốt ve vầng trán ta, chơi đùa trên bờ môi ta, hết lượt này đến lượt khác, ta sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng lạ hơn là ta không hề có ý định tránh né, lại có cảm giác vô cùng thân thương quen thuộc. Ngay sau đó cả người đã ngã nhào vào trong lòng ai đó, trái tim ta giật thót lên một cái. Ta há hốc miệng ngạc nhiên, định vùng ra nhưng hắn ôm ta rất chặt, như thể sợ chỉ cần hơi lới lỏng tay ra thôi thì ta sẽ tan biến mất.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, tiếng mưa tí tách như châu sa rơi khay ngọc, tấu lên một bản nhạc dịu nhẹ mà êm đềm, như có một niềm vui nhỏ bé thôi thúc, lại như có một nỗi lòng bi thương ủ ê đến rơi lệ.
Ta bỗng chốc cũng muốn rơi lệ, cuối cùng không thể ngăn mình lại mà rơi nước mắt, ta biết người đến bên mình là ai rồi, ta biết người đang ôm lấy ta là ai rồi, ta biết người mà dù ta có đi đâu đi chăng nữa vẫn có thể tìm thấy ta bằng bất kì giá nào với mọi khoảng cách là ai rồi…
Biết là ai rồi, ta lại không khỏi muốn khóc quá, niềm tủi thân sự sợ hãi, nhưng âu lo trong lòng thoáng chốc vỡ òa, biến thành những tinh thể lóng lánh rơi ra ngoài, mắt ta lại cảm thấy vô cùng xót và đau, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn bản thân mình dừng lại, chẳng thể ép nước mắt trở lại tuyến lệ nữa.
Thiên Ẩn đưa tay lên, chạm nhẹ vào mắt ta, sự đau đớn đột nhiên biết mất.
- Không được khóc.
- Ta không khóc. – ta vội đưa tay lên lau mặt, sau đó nở nụ cười nhè nhẹ. – Bị lạc đường sao? – ta không biết nên nói gì lúc này, đành chỉ biết nói vui một câu nhưng thực chẳng buồn cười chút nào.
Một tay Thiên Ẩn đặt trên đầu ta, bàn tay khẽ ấn nhẹ xuống như là trách móc. Hắn lại ôm ta vào lòng, bên tai vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ.