Ta ngồi đó thất thần đúng tròn ba ngày ba đêm, trong quãng thời gian đó, có rất nhiều người đến, cụ thể là ai ta không mấy quan tâm, chỉ biết là họ đang ra sức phá giải kết giới mà Thiên Ẩn đã tạo ra, nhưng không ai đủ mạnh để có thể phá vỡ nó.
Nhiều lúc Diệp Căn khuyên ta nên đi trị thương đi, cứ như thế này mãi không khéo không đợi được đến khi Thiên Ẩn trở về, người gục ngã trước lại là ta. Nhưng ta không đồng ý, tình trạng của ta thế nào ta biết rõ, huống hồ, ta muốn đợi hắn, dù bao lâu đi chăng nữa, cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi hắn. Để khi hắn trở về, còn thấy có một người vẫn ngu ngốc đợi hắn, biết đâu hắn sẽ thấy vui, biết đâu hắn sẽ cảm động.
Ba ngày trôi qua, quãng thời gian đó đối với ta tưởng chừng như dài vô tận, trong suốt quãng thời gian đó, có lúc ta thất thần, có lúc lại như thể đã hóa đá, hoàn toàn chết lặng không còn chi giác trí thức, nhiều lúc những chuyện của quá khứ lại dâng đầy ngập tràn trong đầu, từng đoạn từng đoạn kí ức cứ ùa về mãnh liệt như trận cuồng phong của ngày đầu đông giá rét khiến ta không khỏi tái tê cõi lòng.
Rốt cuộc cũng ngộ ra được vài điều, đó là, dù Thiên Ẩn có lừa dối ta đi chăng nữa, muốn lợi dụng ta đi chăng nữa, chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần ta có thể một lần nữa nhìn thấy hắn đứng trước mặt, mỉn cười ôn nhuận ánh mắt hiền hòa nhìn ta, cho dù là giả dối đi chăng nữa, ta cũng chấp nhận được, sẽ cam tâm tình nguyện làm con rối cho hắn giật dây cả đời cũng được mà.
Chiều hôm đó ánh nắng dần tắt, mặt trời khuất sau dãy núi xa xa, khung cảnh yên bình mà thê lương đến lạ. Trong không gian tĩnh lặng như thể cả thế giới này không còn tồn tại bất cứ thứ gì, thì một tiếng nổ ầm rung chuyển trời đất vang lên làm kinh động hết thảy mọi thứ dưới gầm trời này. Ta thất kinh ngước nhìn, mọi hoạt động trên cơ thể như đình công không hoạt động: cái chợp mắt, nhịp đập con tim, hơi thở,… Để mà chờ đợi một bóng người vô song uy vũ bước ra từ màn khói bụi mịt mùng. Bầu trời đột nhiên đổ cơn mưa, cơn mưa nhuốm đỏ đất trời trong thoáng chốc, mùi máu tanh nồng bốc lên, ta thất kinh nhận ra rằng, đây không phải mưa, rõ ràng là… máu.
Ta vội vã lao về phía trước, bước chân trở nên hoảng loạn, đảo mắt điên cuồng tìm kiếm, những mảnh thịt lần lượt rơi xuống đất, ta nghĩ có lẽ đó là của Minh Xà, hắn thực sự đã bị tiêu diệt rồi, vậy còn Thiên Ẩn đâu? Hắn ở đâu kia chứ?
Chướng khí dần dần tiêu tán, ta nhìn thấy một người đang nằm bất động ở phía không xa. Ta vội vã chạy đến, vấp phải một cục đá, ngã nhào xuống đất, chân bị trẹo nhói lên nhức óc, nhưng ta không quan tâm, cũng quên luôn cả việc chữa trị, lết mình đến bên Thiên Ẩn, không hiểu có phải là do cơn mưa máu vừa rồi đổ xuống hay không, toàn thân Thiên Ẩn lúc này thẫm đẫm đầy máu, những đóa hoa máu rực rỡ, không ngừng nở rộ trên áo bào của hắn. Tim ta nhói đau, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của hắn. Ta ôm lấy Thiên Ẩn, để hắn gối đầu lên chân ta, thốt lên hai chữ mà mấy ngày qua đã không ngừng gọi tên.
- Thiên Ẩn… Thiên Ẩn,… - sống mũi ta cay cay, mắt cũng bắt đầu ươn ướt, nhưng ta sẽ không khóc đâu, bởi nếu khóc, ta sẽ không thể nhìn thấy hắn nữa, ta cúi người xuống, áp má lên mái tóc mền mượt của hắn. Cứ tin vào việc, bản thân không khóc, hắn sẽ không bao giờ biến mất khỏi tầm mắt của ta nữa.
- Ta… ở đây… - giọng nói Thiên Ẩn yếu ớt vang lên bên tai, như thì thầm. Ta có thể cảm nhận được, hắn hiện tại yếu ớt đến mức nào. Kẻ ngu ngốc lấy tế nguyên thần của mình, định cùng sinh cùng diệt với Quỷ Khốc, hiện tại còn có thể nhìn ta, nói với ta ba từ sáu chữ đó, đã là một kì tích rồi.
Thân người Thiên Ẩn khẽ trấn động, sau đó hắn gập người, ho ra một bụng máu, máu đen… đặc quánh,… ta lại tự nhủ bản thân, không sao đâu không sao đâu, trọc khí ô nhiễm thân thể, nôn ra như vậy rồi, mới tốt, mới thực sự là tốt.
Ta cắn môi, cắn chặt tới nỗi bật cả máu, toàn thân không ngừng run rẩy, cố gắng làm bản thân mình tỉnh táo, ta lại khẽ cười. Sau đó chợt nhớ ra cái gì đó, ta nói.
- Thật may là chàng đã trở về, Thiên Ẩn, ta có cái này muốn tặng chàng… - sau đó ta lấy từ trong tay áo ra một viên đá, dưới ánh hoàng hôn như nhuộm một màu sắc đỏ cam tuyệt đẹp, khẽ phát ra những tia sáng dịu nhẹ. – Là Phách Liên Tinh … vốn định đưa cho chàng sớm một chút.
Viên đá này, từ sau khi lấy lại được pháp lực, ta đã âm thầm đi tìm nó, Phách Liên Tinh được lấy từ hoa “Tình”, loài hoa quý hiếm, gắn với một điển cố vô cùng bi thống của tình yêu, ngàn năm mới một lần nở hoa, hoa không có nhụy, khi hoa nở, thứ duy nhất nhìn thấy trong lớp lớp cánh hoa đó là viên đá Phách Liên Tinh này. Vốn định đưa cho Thiên Ẩn khi dạo bộ trong rừng hoa hạnh nọ, nhưng lúc đó vì Nhã Tư bất ngờ xuất hiện mà ta vẫn chưa thể đưa được. Sau, biết được chuyện giữa Thiên Ẩn và Cốt Cốt, ta quyết định sẽ không bao giờ trao viên đá này Thiên Ẩn nữa, nhưng sau những gì đã trải qua, hận thù dối lừa trong lòng ta đã không quan trọng nữa, điều duy nhất ta muốn, là có thể được ở bên Thiên Ẩn, nhìn thấy hắn, nghe thấy giọng nói của hắn, biết hắn vẫn còn tồn tại như vậy là quá đủ rồi.
Trong sự ngỡ ngàng của Thiên Ẩn, ta giúp hắn đeo viên đá ấy lên cổ hắn, viên đá từ một màu trắng tinh khôi sạch sẽ, thoáng chốc đã biến thành một màu hồng đậm vô cùng đẹp mắt, nhìn thấy nó rồi, Thiên Ẩn rất vui, khóe miệng cầm ý cười, nhìn ta thâm tình.
Thấy những chuyển biến trên viên đá nhanh chóng và phô trương như vậy, ta có chút ngượng ngùng, và có chút ngỡ ngàng, không ngờ tình cảm trong ta không biết từ bao giờ lại sâu đậm như thế.
- Ta là đang gián tiếp tỏ tình với chàng… sao lại có biểu hiện như vậy chứ…
Thiên Ẩn muốn nhấc tay lên, nhưng nhấc lên không nổi.
- Tử Bạch, ta vui lắm, ….rừng đào mười dặm, là ta trồng tặng nàng, đáng tiếc là,… nàng lại không thích nó. – hắn khó khăn nói, sau đó nhắm mắt lại, ta cảm nhận thân người hắn nằm trong vòng tay mình khẽ run. Ta thì không khỏi ngạc nhiên, đến lúc này rồi, ta không nghĩ rằng hắn có thể nói dối ta lần nữa, thì mới ngộ ra được một điều, Cốt Cốt, nàng ta dám…
Thân người hắn cứng đờ, hơi thở trở nên gấp gáp.
- Tử Bạch, khi còn là Tiểu Vũ, được ở bên cạnh nàng, lâu dần tình cảm cũng nảy sinh, khi đó, ta thực ra đã rất thích nàng rồi… Nhưng ta lại bị kẻ khác thao túng, đâm nàng một kiếm, nếu như lúc đó ta mạnh mẽ hơn một chút, biết phân biệt phải trái một chút, kết giới Bạch Sơn sẽ không tan vỡ, mọi chuyện cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay. – nói một hơi dài như vậy, thân người Thiên Ẩn không chịu được mà liên tục chấn động, lại tiếp tục nôn ra máu, từng đóa hoa máu đập vào mắt ta nhói buốt. Ta xiết chặt tay lại, run giọng nói.
- Đừng nói nữa, …
- Ta nghĩ, lúc đó, nàng hẳn rất hận ta.
- Ta không muốn nghe, chàng đừng nói nữa… - ta lắc đầu quầy quậy, những câu nói này, sao lại khiến tim gan ta rã rời như vậy chứ, nghe sao mà giống những lời từ biệt như vậy chứ?
- Tử Bạch, ta giả bộ không quen biết nàng. Chẳng qua là vì… muốn một lần nữa ở bên cạnh nàng mà thôi… - thân người Thiên Ẩn rũ ra. Hắn nhắm mắt lại, bất động.
- Thiên Ẩn… - không có ai trả lời ta. – Thiên Ẩn… - ta tuyệt vọng gào thét, nhưng vẫn không có ai trả lời ta.
Thiên Ẩn, hắn sẽ không bao giờ có thể trả lời ta nữa rồi.
Buổi chiều hôm đó, ánh tà dương thê lương buông xuống, bóng hình ta ôm lấy hắn trải dài thườn thượt trên mặt đất. Mọi thứ dần nhòa đi trong tầm mắt, ta đưa tay lên quệt, chỉ thấy máu đầy tay.
Mạc Kỳ y: *ngơ ngác* SE à?????