Không biết tại sao, tôi bỗng nhiên cảm thấy, có thể nhìn thấy Chu Tri Lâm như vậy rất lạ.
Anh ấy giống như là cởi bỏ lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, đem một mặt mềm mại bên trong lộ ra.
Tôi về đến nhà, có chút mệt mỏi nằm trên sô pha, trong đầu hiện lên khuôn mặt Chu Tri Lâm.
Khuôn mặt của anh ấy khuất trong bóng tối, ngồi trong xe, hơi nâng mắt lên nói với tôi "Không phải là không thích".
Vẻ mặt ẩn nhẫn kia, trong ánh mắt lại lộ ra dục vọng, từ từ lớn lên, rất khó tưởng tượng sẽ xuất hiện trên cùng một người.
Đầu óc tôi lộn xộn, suy nghĩ hỗn loạn, giống như một cái gì lóe lên, nhưng tôi thực sự mệt mỏi, vì vậy tôi không suy nghĩ về nó.
Tống Phi vẫn không trở về, không biết đi đâu.
Tôi không bật đèn, nằm ở góc ghế sô pha, nhắm mắt lại một lúc, vẫn lấy điện thoại di động từ trong túi ra, xem em ấy có thấy tin nhắn của tôi hay không.
Ánh sáng điện thoại di động trong bóng tối hơi chói mắt, làm cho tôi khó chịu.
Tin tức trên WeChat rất nhiều, đại khái là chuyện tôi mắc bệnh nan y bị truyền ra, người có quan hệ với tôi ít nhiều sinh ra khiếp sợ cùng đồng cảm.
Tôi lười phản hồi lại với họ, chỉ lần lượt xóa bỏ bạn tốt, cho đến khi chỉ còn lại Tống Phi và Chu Tri Lâm.
Lúc xóa xong, tôi ấn avatar Tống Phi, từ đáy lòng sinh ra một cổ xúc động vô danh.
Còn giữ lại để làm gì nữa.
Tôi tự hỏi bản thân, giữ lại cũng chỉ làm cho danh bạ của đối phương thêm đen đủi, không biết đến cùng có ý nghĩa gì.
Nhưng tôi không nỡ.
Tôi rũ mắt xuống, rất chậm chạp vùi đầu vào giữa hai đầu gối, đầu ngón tay khẽ động, dập tắt điện thoại di động.
Dù sao cũng đã dây dưa không rõ nhiều năm như vậy, cũng không kém mấy ngày cuối cùng này.
27.
Chu Tri Lâm và tôi liên lạc rất thường xuyên, hoàn toàn khác với dự đoán ban đầu của tôi.
Tôi phát hiện quan hệ của bọn họ cùng tôi trong tưởng tượng nửa điểm không giống nhau, so với tôi cho rằng ái muội, ngược lại càng giống như người xa lạ.
Tôi xen ở giữa, ngay cả gặp mặt Chu Tri Lâm cũng có chút chột dạ không nói ra.
Lại nói tiếp cũng coi như trùng hợp, đối với chuyện tôi tìm kiếm Tống Phi, Chu Tri Lâm cũng ôm thái độ giống Tống Phi, cười nhạt, khó hiểu cùng khinh thường.
"Tôi không thể liên lạc với em ấy, " Tôi cầm một ly sữa nóng, không uống, từ tốn nói với Chu Tri Lâm: "Tôi có chút lo lắng." ”
"Cậu ta là người lớn, em lo làm gì." Chu Tri Lâm mím môi, nói: "Không bằng em lo cho mình trước.
"
Anh ấy nói như vậy, trên tay cầm một xấp báo cáo kiểm tra, mí mắt cũng không nhấc lên một chút, nói: "Em thân thể tình huống gì em nửa điểm cũng không thấy lo sao? "
Tôi im lặng, không cố tranh cãi với anh ấy nữa.
Có đôi khi tôi nghĩ, Chu Tri Lâm còn quan tâm sự sống của tôi hơn cả tôi.
Ngay từ đầu, tôi đã cố gắng nói với anh ấy, tôi không quá quan tâm đến việc sống chết, cũng không khao khát được sống.
Anh ấy trong nháy mắt lạnh mặt, dùng thái độ cường ngạnh nói tôi đừng nghĩ về nó.
Nhiều lần như vậy, tôi cũng lười giãy dụa cùng phản kháng, tùy anh ấy đi.
Nói thật, bị người ta quan tâm và trân trọng đối đãi như vậy, cảm giác như vậy không tính là tệ.
Trong thời gian này, thỉnh thoảng tôi nghĩ rằng nếu được sống bao bọc trong tình yêu thương, thì nó dường như không đau khổ như tôi nghĩ.
"Thật sự không thể nói cho em ấy biết sao?" Tôi im lặng trong một thời gian dài, nhìn thấy bóng lưng của anh ấy cứng nhắc, và sau đó nói, "Tôi chỉ đi xem một chút thôi."
"Chỉ liếc mắt một cái." Tôi nói, "Anh ơi, em sẽ ra nước ngoài chữa bệnh với anh, nhưng trước khi đi, em muốn nói lời tạm biệt với em ấy.
”
Chu Tri Lâm hơn nửa ngày mới xoay người, con ngươi tối tăm không rõ, bên trong hàm chứa cảm xúc tôi không hiểu.
Môi anh ấy giật giật, đặt bút trong tay xuống, một lúc lâu sau lại quay đầu đi, không nhìn tôi.
Anh ấy đại khái có rất nhiều chuyện muốn nói, có thể muốn mắng tôi không có tiền đồ, cũng có thể muốn hỏi tôi vì sao lại hạ tiện như vậy.
Tôi có thể đoán và biết những gì tôi đang làm hơn bất cứ ai khác.
Chỉ là giống như tôi vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc vẫn là không cam lòng, không buông xuống được mà thôi..