Chu Tri Lâm đến cùng vẫn không thể vượt qua cầu xin của tôi.
Sắc mặt anh ấy rất khó coi, cầm lấy điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại, ngôn từ ngắn gọn, ngữ khí không tốt lắm nói với đối phương: "Điều tra xem Tống Phi đang ở đâu.
”
"Đúng, rất gấp." Anh ấy không cúp máy, ánh mắt nặng nề nhìn về phía tôi, nói: "Không cần "
Người bên kia hiệu suất làm việc rất cao, tôi ngồi trên sô pha bên cạnh, thậm chí không quá vài phút, liền truyền đến tin tức.
Tôi ngước mắt, nhìn Chu Tri Lâm từng bước từng bước đi về phía tôi, bóng anh ấy đổ xuống, bao phủ lên mặt tôi.
Môi anh ấy hơi nhếch lên, không nói ra vị trí của Tống Phi như tôi nghĩ, mà hỏi: "Anh nói cho em biết cậu ta đang ở đâu, em liền cùng anh ra nước ngoài đúng không? ”
Ánh mắt Chu Tri Lâm lóe lên, tựa hồ cũng cảm thấy biến loại chuyện này thành giao dịch cũng không tốt lắm.
Tôi nhìn vào mắt anh ấy và nhìn thấy hình bóng chính mình trong mắt anh ấy.
"Đương nhiên." Tôi mỉm cười, cúi đầu và nói, "Anh, em đều nghe anh cả ”
Hình như anh ấy vẫn không thích ứng được việc tôi gọi anh ấy là "anh", không tự nhiên quay mặt đi, miệng mím lại, một lúc lâu sau phun ra hai chữ: "Giang Thành.
”
Anh ấy dừng lại và nói, "Cậu ta đang ở Giang Thành."
29.
Sau hôm đó, tôi không từ chối Chu Tri Lâm sắp xếp cho tôi nằm viện điều trị, gần như có thể nói là một câu cũng thuận theo.
Anh ấy có lẽ là vì tôi, từ chối rất nhiều công việc, làm cho tôi đôi khi cảm thấy rằng anh ấy nhàn rỗi không giống như tổng giám đốc của một công ty niêm yết.
Có lời hứa với Chu Tri Lâm, tôi cũng không làm những việc vô dụng kia nữa, không còn gửi vài tin nhắn làm phiền em ấy nữa.
Khi tôi bình tĩnh lại, tôi thường ngẩn ngơ, nằm trên giường, không biết phải làm gì.
Cũng chỉ có ở thời khắc này, tôi mới có thể ý thức được, nửa đời đầu của tôi thật sự đáng thương đến mức mọi thời gian đều vây quanh Tống Phi, thời gian thuộc về mình cho tới bây giờ ít đến đáng thương, giống như cho tới bây giờ cũng chưa từng sống vì mình.
Tôi không hiểu sao lại thích viết lách, trong khoảng thời gian điều trị, luôn thích cầm bút viết một cái gì đó.
Hóa trị quá đau đến nỗi tôi không thích nó chút nào.
Nếu tôi có thể, tôi cũng không muốn đau tới vậy.
Nhưng ánh mắt Chu Tri Lâm thật sự nóng rực, rõ ràng trong lời nói tất cả đều là cường ngạnh, ánh mắt lại tràn đầy yếu ớt cùng khát vọng, làm cho tôi muốn cự tuyệt cũng không cách nào mở miệng.
Tôi không thể làm tổn thương một người yêu thương tôi, tôi không thể chịu được.
Nếu tôi theo anh ấy có thể làm cho anh ấy vui vẻ và hạnh phúc.
Thì đau đớn này tôi nghĩ rằng nó không phải là không thể chịu được.
Hiệu suất của Chu Tri Lâm rất cao, trong thời gian ngắn anh ấy liên lạc với bác sĩ nước ngoài, ngày ra nước ngoài cũng sắp xếp xong, lập tức sẽ đến.
Như đã hứa với tôi, anh ấy dẫn tôi đi gặp Tống Phi lần cuối, lấy danh nghĩa của anh ấy.
30.
Tôi thấy con người là một sinh vật khá kỳ lạ.
Trước khi gặp Tống Phi, tôi luôn muốn gặp em ấy một lần mới coi như là trọn vẹn, phải nói lời tạm biệt một cách tốt đẹp, ít nhất cũng phải thông báo một tiếng, sau này tôi sẽ không quấy rầy nữa, coi như là đối với tôi nhiều năm như vậy, bên tình nguyện đã vẽ dấu chấm hết.
Nhưng khi thật sự đến nơi này, tôi lại cảm thấy nó không cần thiết.
Không rõ tôi đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi mà không có lý do.
Chu Tri Lâm và em ấy hẹn ở phòng khách sạn, bối cảnh xa hoa cao cấp, là nơi mà tầng lớp của tôi cả đời có thể không vươn tới nổi.
Khách sạn được trang trí thực sự cao cấp, hoa lệ, đèn chùm trên trần nhà làm cho tôi choáng váng.
"Sao em không qua?" Chu Tri Lâm đi về phía trước vài bước, lại quay đầu lại nhìn tôi, nói: "Cậu ta đã đợi ở bên trong rồi.
”
Tôi nhìn vào mắt anh ấy, dừng một chút, nói dối anh ấy: "Dạ dày em không thoải mái."
" Anh đi vào đi, em ở bên ngoài chờ anh."
Anh ấy mím môi, không nói gì.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, anh ấy đi về phía tôi, nắm lấy tay tôi và kéo tôi ra ngoài.
" Anh làm gì vậy? "Tôi hơi kinh ngạc và hỏi: "Không phải là đã hẹn trước rồi sao?"
" Em không muốn gặp cậu ta, " Chu Tri Lâm nói: "Vậy thì không gặp.
"
Tôi có thể thật sự không giỏi nói dối, cho nên dễ dàng bị Chu Tri Lâm vạch trần.
Đôi khi tôi thực sự không thể hiểu những gì anh ấy đang nghĩ, vì vậy vô thức chọn thỏa hiệp: " Tới cũng tới rồi, nên gặp đi."
Tôi giải thích với anh ấy: "Em chỉ đột nhiên không biết phải nói gì, không có gì khác."
Bộ dáng của anh ấy vì thế trở nên khó hiểu, dùng loại giọng điệu tôi không hiểu hỏi tôi: "Chu Tri Viễn, em chẳng lẽ cảm thấy, anh sẽ bởi vì Tống Phi trách em sao?"
Anh ấy thở dài và nói, " Sao em lại ngu ngốc như vậy.
"
Giống như một câu như vậy còn chưa đủ hả giận, anh ấy nhìn tôi, lại lặp lại một lần nữa, giống như nghiến răng nghiến lợi: "Chu Tri Viễn, em thật sự ngu xuẩn.
".