Tôi cố gắng bỏ qua những điều không ổn trong lòng, thầm nhủ chuyện này không liên quan đến tôi, bàn tay cầm phiếu kiểm tra buông lỏng, nắm chặt rồi buông ra, buộc mình không nên quay đầu lại, cũng không cần nhìn nữa.
Đôi khi tôi không thể hiểu được bản thân mình.
Hay không phải đôi khi, mà là rất nhiều lúc, tôi đều sẽ ngẩn ngơ nghĩ, liệu mình có thực sự yêu Chu Tri Lâm nhiều như những gì tôi thể hiện?
Kỳ thật đáy lòng tôi đã có đáp án, chẳng qua tính tình con người ác liệt, ngoan độc ngay cả chính mình cũng lừa gạt.
Giống như tôi đã nói, trong nửa đời đầu ngắn ngủi của tôi, ngoại trừ Chu Tri Lâm, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, không có thứ gì tôi muốn nhưng không chiếm được.
Tôi cho tới bây giờ đều rõ ràng, trong lòng tôi đạm bạc không nông cạn như chị tôi, thích và yêu đều là những thứ vô giá trị.
Nhưng tôi không thể buông tay, tôi không thể buông tay.
Cho tới bây giờ đều chỉ có thứ tôi không cần, đồ vật tôi không chiếm được.
Con người sẽ luôn bị mắc kẹt bởi những thứ mình không có được cả đời này và tôi đã phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình.
Tôi đi ra khỏi cổng bệnh viện, cuối cùng cũng không kiềm được mà quay đầu nhìn lại.
Tôi nghĩ, tôi không cần phải cố chấp nữa.
Coi như là buông tha Chu Tri Lâm, cũng buông tha cho chính mình.
15.
Không biết có phải ban ngày gặp Chu Tri Lâm hay không, mà tôi hiếm khi được ngủ mơ lần nữa.
Từ khi Chu Tri Viễn chết, hình như tôi không còn nằm mơ nữa, mỗi lần ngủ đều tối đen.
Phần lớn đêm dài cô quạnh, giấc mơ cũng trống rỗng, khiến cho người ta cảm thấy lạc lõng vô cớ.
Khuôn mặt trong mộng cũng không rõ ràng, nhưng tôi biết, người nọ là Chu Tri Viễn.
" Em sẽ luôn luôn thích anh chứ?" Lúc ấy tôi đại khái là từ chỗ Chu Tri Lâm bị đả kích, tâm tình mang nóng nảy, trên mặt lại treo nụ cười, trong đầu lại đang suy nghĩ làm thế nào để trút giận lên Chu Tri Viễn.
"Ừm.
" Trên tay anh ta cầm một ly nước ấm, bộ dáng rất ôn hòa, mang gương mặt giống hệt anh trai anh ta, mắt đầy chân thành, giống như đang hứa với tôi: "Anh sẽ luôn yêu em "
Tôi có một chút muốn cười, trước mặt anh ta, tôi luôn luôn muốn làm gì thì làm đấy, vì vậy tôi cười nhạo trong nháy mắt khi anh ta nói những lời này, hỏi: "Thật sao?"
"Vậy anh thích tôi ở điểm nào?" Đầu óc tôi hơi choáng váng, chắc do uống quá nhiều rượu, tiếp tục hỏi: "Tôi có gì để anh thích như vậy?"
Sắc mặt anh ta nhất thời lộ vẻ ngây dại, không biết là bởi vì tôi cười nhạo hay là bởi vì nguyên nhân gì khác, bất quá tôi không quan tâm, cho nên tự nhiên giả vờ không phát hiện, chỉ là muốn có được đáp án của anh ta.
Anh ta cắn môi hai cái, giống như đang do dự không biết nói như nào.
Tôi chờ đến sốt ruột, thúc giục anh ta: "Anh nói đi.
"
Cho dù là trong mộng, ánh mắt kia của anh ta cũng đặc biệt rõ ràng, trong sáng, con ngươi của anh ta phản chiếu hình bóng của tôi.
Thanh âm của anh ta không lớn, rơi vào trong tai tôi, làm cho tôi bừng tỉnh lại, gần như thất thần thở dốc hai hơi.
Tôi nhớ, anh ta nói: "Bởi vì em rất tốt.
"
"Hơi giống trẻ con, nhưng rất tốt.
"
Khi đó tôi phản ứng ra sao đều không nhớ rõ lắm, hay đúng hơn, ngay cả bản năng của tôi cũng chống lại việc tôi nhớ lại những gì mình đã làm gì.
Lúc đó tôi không hiểu ý của anh ta, nhưng vài năm sau, sau khi anh ta qua đời, trong một đêm bình thường, tôi chợt nhận ra mình đã đánh mất đi một người yêu thương tôi đến nhường nào.
16.
Trái tim tôi đập quá dữ dội đến nỗi tôi nghĩ rằng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ chết vì trái tim của tôi quá tải.
Sau lưng đổ mồ hôi lạnh, trán cũng vậy.
Tôi gắt gao cắn răng, cảm nhận được đầu ngón tay nắm lấy góc chăn đang run rẩy.
Mất hay có rốt cuộc có gì khác nhau, căn bản cũng chẳng quan trọng.
Sinh lão bệnh tử vốn là chuyện bình thường, tôi mới không cần nhớ tới anh ta, không cần phải sinh ra áy náy.
Tôi đâu có làm gì sai, dựa vào cái gì muốn tôi tự tra tấn chính mình, dựa vào cái gì tôi phải vì anh ta mà trả giá bằng tình cảm của mình, để bản thân tủi thân.
Tôi chính là Tống Phi, kiêu hãnh, yêu chính mình.
.