Sau chuyện này, tôi mới bắt đầu nhận ra, em ấy bao dung tôi nhiều hơn tôi tưởng tượng.
Tôi bất an, luôn cảm thấy như giẫm lên bông, không cẩn thận sẽ tỉnh mộng, phát hiện tất cả chỉ là giấc mộng Nam Kha *.
(*: Dùng để chỉ những mơ mộng viển vông trong cuộc sống)
Con người sẽ muốn nắm bắt bất cứ điều gì khi họ cảm thấy bất an để chứng minh rằng tất cả điều này là sự thật.
Tôi nghĩ, tôi bị em ấy dung túng đến hỏng rồi, mới biết rõ em ấy chính là người đã quen nhường nhịn người khác, còn hết lần này tới lần khác muốn em ấy bộc lộ sự tức giận.
Rõ ràng là bản thân khó chịu còn muốn lôi kéo em ấy cùng tôi khó chịu.
Rõ ràng sự khó chịu này không liên quan gì đến em ấy, toàn bộ là lỗi của Tống Phi.
Có lẽ tôi không phải đang tức giận em ấy, mà là vì giận bản thân, biết rõ chiến tranh lạnh này do mình gây ra mà lại không đi xin lỗi em ấy.
Khi em ấy nghẹn họng và nói "Đừng ghét em", tôi không thể nói thành lời trong khoảnh khắc đó.
Tôi như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, nói không nên lời.
Tôi chợt dừng lại, ý nghĩ duy nhất chính là tôi đã trở thành cùng một loại người với Tống Phi.
Bắt đầu từ khi nào, bởi vì em ấy không làm theo ý của tôi, bởi vì em ấy không cư xử theo cách tôi muốn thấy, tôi sẽ đổ lỗi cho em ấy, sẽ cúi mặt thể hiện sự bất mãn của tôi với em ấy, trong từng giây phút mà tôi không nhận ra đều đã trở thành lưỡi dao sắc nét đâm vào em ấy..
Thời điểm khi em ấy đi đến bên cạnh tôi, tôi rõ ràng ở đáy lòng mình hứa hẹn vĩnh viễn sẽ không làm cho em ấy khổ sở, cũng sẽ không để cho em ấy chịu bất từ tổn thương nào.
Tôi đã nói, tôi sẽ luôn bảo vệ em ấy.
Nhưng bây giờ, người làm cho em ấy bất an, làm cho em ấy lo được lo mất, khổ sở, lại biến thành chính bản thân tôi.
7.
Tôi đã cố gắng để thay đổi tình hình và nói với em ấy bằng hành động của mình rằng tôi sẽ không bao giờ ghét em ấy.
Tôi yêu em ấy còn không hết, làm sao có thể nỡ ghét em ấy.
Nhưng cũng giống như khi còn trẻ, tôi luôn không thể đoán chính xác tâm tư của em ấy.
Dường như tôi thực sự không thể là một người yêu đủ tiêu chuẩn, bởi vì ngay cả khi tôi vắt óc để lấy lòng đối phương, hiệu quả đạt được cũng chưa bao giờ đủ tốt.
Tôi không nói những lời yêu hoa mỹ, càng không thể tự làm nũng như Tống Phi.
Ở chung với tôi, Chu Tri Viễn đại khái sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Em ấy luôn nhượng bộ, luôn dùng đôi mắt đẹp đó bao dung tôi, cũng luôn mỉm cười.
Nhưng tôi không bao giờ dám chắc chắn liệu em ấy có đang hạnh phúc và vui vẻ hay không.
Nếu hạnh phúc, tại sao lại nhát gan như vậy, ngay cả một chút cảm giác an toàn nhỏ bé như vậy cũng không có.
Tôi thường muốn hỏi thẳng, dũng cảm một lần, thẳng thắn, lớn tiếng nói với em ấy về tình yêu của mình.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy mặt em ấy, tôi lại sợ.
Tôi không muốn phá vỡ khoảnh khắc này, không muốn tham lam để có được mối quan hệ xa hơn, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Tôi tự nhủ với bản thân mình như vậy, không cần mong gì cả, chỉ đơn giản cùng nhau sống, như vậy là rất tốt rồi.
8.
Đời luôn không được như ý, tôi hận cũng vô dụng, tôi chính là hận cũng vô dụng
Em ấy phối hợp với bác sĩ điều trị, tâm lý cũng bình tĩnh, không bao giờ nói đau, cũng không bao giờ biểu hiện kháng cự.
Khi ở bên tôi, em ấy lải nhải rất nhiều, đôi mắt sáng, bên trong lấp lánh.
Tôi thực sự bị lừa dối bởi biểu hiện này và đắm mình trong khát vọng một cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai.
Mộng cảnh lúc nào cũng sẽ tan vỡ, tôi gần như chết lặng nhìn Chu Tri Viễn cuộn tròn mình trên giường qua màn hình giám sát, như thể đau đến không thể chịu được, chống lấy tủ đầu giường bắt đầu nôn mửa.
Tôi muốn em ấy sống, lại quên mất em ấy sợ đau đến mức nào.
Em ấy rất sợ đau, rất sợ.
Tôi thà người bị đau là mình, chứ không phải em ấy.
Khi không có tôi ở bên cạnh, em ấy không bao giờ nói chuyện, hiếm khi cười, thường nằm trên bàn viết một cái gì đó để đọc, im lặng và an tĩnh.
Chu Tri Viễn gầy đi rất nhiều, quần áo bệnh nhân thùng thình, rộng ra rất nhiều, đặc biệt trống rỗng.
Tôi mở miệng, nhưng cảm thấy không khí loãng đến mức làm tôi không thở được.
Cổ họng như bị tắt nghẽn, mỗi lần đều đau đến co giật.
"Chu Tri Viễn " Tôi đứng ở cửa thật lâu, nhìn bóng dáng gầy gò đáng sợ của em ấy, rốt cục sau vài tiếng gọi, cuối cùng cũng gọi được em ấy.
Em ấy rất nhanh xoay người, đôi mắt cũng trong phút chốc nhiễm ý cười, phảng phất có thể nhìn thấy tôi, là một chuyện làm cho em ấy sung sướng như thế.
" Anh đến rồi?" Em ấy đứng dậy, cất những cuốn sách trải ra trên bàn làm việc của mình, sắp xếp gọn gàng một bên và nói:" Sao lại nhìn em như vậy, tâm trạng anh hôm nay không tốt sao? "
Tôi lắc đầu, cuối cùng nuốt những lời sắp ra khỏi miệng, chỉ nói: "Không, chỉ muốn gọi tên em "
Kêu thêm hai tiếng nữa, nói không chừng bộ não sẽ nhớ kỹ hình ảnh này.
Trong những ngày dài và đêm dài hơn, hãy để em ấy ít đau đớn hơn..