Là ở thế giới song song, Chu Tri Lâm xé bức thư tình của Tống Phi, ném lên mặt Chu Tri Viễn, nói với anh: " Em có thể không cần thích anh, nhưng em không thể dùng thư tình của người khác để sỉ nhục anh."
Lời nói tàn nhẫn, sắc mặt cũng khó coi muốn chết, đôi mắt nhiễm đỏ, lộ ra nội tâm hắn đang không bình tĩnh.
Chu Tri Viễn chưa từng thấy Chu Tri Lâm như vậy, ngay tại chỗ đã bị dọa đến không dám lên tiếng.
Anh có chút luống cuống tay chân, rõ ràng mình mới là người bị bức thư xé nát đập vào mặt, biểu tình trên mặt lại giống như mình làm chuyện gì ghê tởm, chột dạ lại mờ mịt.
Từ điều này có thể thấy tính tình Chu Tri Viễn cực kỳ tốt, anh chẳng những không hề tức giận, thậm chí còn bắt đầu kiểm điểm bản thân, liệu mình có thực sự làm quá đáng hay không, làm tổn thương trái tim Chu Tri Lâm, mới làm cho người thường ngày điềm tĩnh giờ lại đỏ hốc mắt hay không.
"Anh, anh đừng khóc." Chu Tri Viễn sửng sốt một hồi, sau khi phản ứng lại mới hốt hoảng, rút khăn giấy từ trên bàn ra, muốn đưa cho hắn.
Chu Tri Lâm đến chết cũng phải giữ mặt mũi, muốn Chu Tri Viễn dỗ dành hắn, lại không cúi đầu được.
Thuở nhỏ hắn chưa từng được dạy làm thế nào để yêu người khác, hơn nữa còn được giáo dục chỉ đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, cho nên trong tiềm thức liền hắn tin rằng, chỉ cần cho đủ tiền, là có thể khiến đối phương đáp lại tình cảm tương tự.
Phũ phàng phá vỡ xu hướng yêu đương lâu nay thành tình yêu cưỡng ép
Chu Tri Lâm cực kỳ kiểm soát, hận không thể nắm giữ được mọi hành tung của Chu Tri Viễn, cho đến cả chi tiết ăn uống của anh.
Hắn cho Chu Tri Viễn rất nhiều tiền, cổ phần của công ty cũng tặng anh 10%.
Nhưng dù có tiền đến đâu cũng không lắp đầy được sự trống rỗng trong thế giới tình cảm, tất cả những mặc cảm mà Chu Tri Lâm có trong đời đều dồn hết cho Chu Tri Viễn.
Hắn căn bản không dám nghĩ rằng Chu Tri Viễn thích hắn, cho nên dùng thủ đoạn cường ngạnh và quyền thế, giám sát hết mọi thứ về Chu Tri Viễn.
Ngăn cách tất cả những người cố gắng tiếp cận anh và bóp nghẹt từ trong nôi.
Rất nhiều lúc, Chu Tri Lâm cũng nghĩ, ép buộc như vậy rốt cuộc có ý nghĩa hay không.
Nhưng ôn nhu của Chu Tri Viễn quá mê người, giống như nhát dao trí mạng, như cắt vào tim hắn.
Hắn không thể tưởng tượng Chu Tri Viễn rời khỏi hắn và yêu người khác.
Nếu xảy ra điều đó, hắn sẽ phát điên hoặc là sống không bằng chết và cuối cùng tìm một cách chết thoải mái và chết đi.
Đương nhiên Chu Tri Lâm sẽ không biết, ở một thế giới khác, khi trải qua tình huống như vậy, kỳ thật hắn rất kiên cường.
Ít nhất hắn đã cố gắng sống và không chết.
"Lại uống rượu sao?" Chu Tri Viễn mở cửa, chịu đựng sức nặng của Chu Tri Lâm ngã trên vai, một tay đỡ hắn khỏi ngã xuống, tay kia đóng cửa lại.
Anh khẽ nhíu mày, âm thanh mang theo bất mãn: "Không phải nói uống ít sao lại uống nhiều như vậy.
"
"Xã giao," Chu Tri Lâm say đến lợi hại, nhưng kỳ thực đại não vô cùng thanh tỉnh.
Hắn giải thích qua loa, động tác thô bạo xé toạc áo sơ mi trên người, ngửa đầu đi tìm kiếm môi Chu Tri Viễn.
Chu Tri Viễn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, đưa tay đỡ lấy gáy của hắn, vừa đáp lại nụ hôn có chút cuồng của hắn, vừa giữ chặt bàn tay Chu Tri Lâm trên người anh sờ loạn.
"Đi tắm trước." Chu Tri Viễn đem người trở tay ấn lên sô pha, thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Em nấu canh giải rượu cho anh, nếu không ngày mai thức dậy lại đau đầu.
"
Yết hầu Chu Tri Lâm lăn hai cái, túm cổ áo Chu Tri Viễn, kéo anh ngã xuống người mình, nói: "Anh muốn làm.
"
Ánh mắt hắn nóng rực lại nóng bỏng, nhìn chằm chằm Chu Tri Viễn, không hề che dấu dục vọng của mình: " Em làm với anh."
"Làm sao, nhìn thấy khuôn mặt của anh liền cứng không nổi?" Chu Tri Lâm nói một câu thẳng thắn, bén nhọn lại đâm xuyên thấu anh, hốc mắt hắn có chút đỏ, giật khóe miệng, nói: "Không cứng lên được cũng phải làm, anh nuôi em mà.
”
"Anh sẽ cho em.....uh..."
Tính tình Chu Tri Viễn có tốt đến đâu cũng nghe không nổi, anh hôn sâu chặn đôi môi yêu nghiệt của đối phương, đem tất cả những lời khó nghe ở phía sau chặn trở về.
Đôi khi, tự mình làm điều đó là câu trả lời tốt nhất.
Ít nhất buổi tối hôm nay, Chu Tri Lâm bị làm như vậy đến mê man, cuối cùng ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên nổi, càng không có khí lực nghĩ lung tung.
Cuộc sống của bọn họ còn dài, cho dù có hiểu lầm hay tranh chấp, chỉ cần vĩnh viễn ở bên cạnh nhau, cũng đủ hạnh phúc rồi..