Ta Đi Rồi

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

"Kẻ ngốc."

"Anh đã trở về."

Chu Tri Viễn ngồi trên sô pha, nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, mỉm cười với Chu Tri Lâm: "Đồ ăn em vừa hâm nóng qua, anh có đói không? ”

Chu Tri Lâm bật đèn ở cửa chính, nhìn Chu Tri Viễn bị ánh đèn màu cam bao phủ, trái tim giống như rốt cục tìm được nơi trở về, ngữ khí mềm nhũn, nói: "Không có việc gì."

"Không phải đã bảo em không cần chờ anh sao? " Hắn vừa nói, vừa đi về phía Chu Tri Viễn, cởi áo khoác trên người, đặt lên sofa: "Đã trễ như vậy rồi, còn không đi ngủ. ”

"Ngủ không được."

Chu Tri Viễn rũ mắt xuống, chớp chớp hai cái, mới dùng ngữ điệu không khác gì bình thường hô: "Anh. ”


"Lão sư tìm anh lâu như vậy sao?" Anh mỉm cười, ngữ khí bình thường: "Vẫn còn xảy ra chuyện gì khác phải không."

Quả thật là rất khuya, ngoại trừ tiếng hít thở cùng tiếng tim đập, ban đêm vô cùng yên tĩnh đến.

Chu Tri Lâm không hiểu sao có chút không dám nhìn thẳng mắt anh, theo bản năng dừng lại hai giây, lời phản bác bị nghẹn lại trong cổ họng, bị hắn cứng rắn nuốt trở về.

Hắn chán ghét sự lừa gạt, cũng không muốn lừa Chu Tri Viễn.

Sự trầm mặc giống như một lời phản kháng trong im lặng, Chu Tri Viễn đã lấy hết can đảm để chủ động hỏi câu này.

Anh thu hồi ánh mắt của mình, không chờ đợi cho câu trả lời của đối phương, cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nói: " Em là một chút buồn ngủ, anh cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi."

"Không phải." Chu Tri Lâm đột ngột mở miệng, đưa tay nắm lấy cánh tay Chu Tri Viễn, lực đạo rất lớn, cánh tay nắm chặt đều trắng bệch: "Không phải là lão sư. ”

Chu Tri Viễn rũ mắt không nói, cảm thấy lực đạo của đối phương giống như muốn đem mình gắt gao nắm chặt, sợ anh chạy mất.

Giác quan thứ sáu nói đến cũng thần kỳ, không có lý do gì, Chu Tri Lâm không hiểu sao hoảng hốt, giống như lần này mình bỏ lỡ, sẽ mất đi thứ quan trọng không bao giờ lấy lại được.

Hắn dừng lại hai giây, mới phản ứng được khí lực của mình quá lớn, chậm rãi buông cánh tay Chu Tri Viễn ra, nhìn thấy chỗ bị buông ra nhanh chóng sưng huyết đỏ bừng, nhìn qua có chút dọa người.

Nhưng Chu Tri Viễn không nói một tiếng, cũng không cảm giác được đau, chỉ dùng một loại ánh mắt bình thản nhìn hắn, rất phối hợp hỏi: "Đó là ai vậy? ”

"Em chỉ có chút lo lắng." Chu Tri Viễn tựa hồ nhận ra khó xử của anh, nói tiếp: "Không nhất định phải biết là ai. ”

Nói xong anh nhíu mày, có thể là cảm thấy biểu hiện của mình không chuẩn xác, còn muốn mở miệng nói bổ sung thêm, lời còn chưa nói ra đã bị Chu Tri Lâm cắt đứt: "Là Tống Phi. ”


"Em có thể biết, Chu Tri Viễn." Lúc này Chu Tri Lâm lại tỉnh táo lại, lời nói và ánh mắt đều kiên định, hắn gằn từng chữ, nhìn chằm chằm vào mắt Chu Tri Viễn, nói: "Anh sẽ không có bất kỳ bí mật gì với em, tất cả mọi chuyện của anh, em đều có thể hỏi. ”

Không khí yên tĩnh đến bức rức, cổ họng Chu Tri Viễn cuồn cuộn, mới "Ừm" một tiếng.

Anh dời tầm mắt, mẫn cảm ý thức được bầu không khí không thích hợp, bản năng thân thể làm cho anh muốn chạy trốn, nhưng chân lại không khống chế được, như là đeo song sắt không thể động đậy.

Khoảng cách quá gần làm cho mọi người không thoải mái. Bàn tay Chu Tri Viễn buông lỏng rồi siết chặt, nhưng không nói được lời nào.

Ánh mắt Chu Tri Lâm mang sự hung hăng thật sự quá mạnh, khiến anh muốn phớt lờ cũng không thể phớt lờ.

Cái này căn bản không giống như cuộc đối thoại giữa hai anh em với nhau, anh nuốt nướt bọt, sau đó vén mí mắt lên, cùng Chu Tri Lâm nhìn nhau: " Em biết rồi. ”

"Biết cái gì?"

Ánh mắt Chu Tri Lâm như lửa đốt, cực nóng cũng nóng bỏng, lại tiến thêm một bước, suýt nữa sẽ đụng phải chóp mũi anh. Hắn cúi đầu, tóc lướt qua sườn mặt Chu Tri Viễn, mang theo một chút ngứa ngáy: "Có phải anh chưa từng nói với em không? ”

Lông mi hắn run rẩy, phun ra một câu: "Anh ghét em ở cùng một chỗ với Tống Phi.”


“...... Đã nói rồi. ”

Chu Tri Viễn nuốt nước miếng, bị ép lui về phía sau một bước, vành tai lại không khống chế được mà đỏ lên. Anh ở trong hoàn cảnh như vậy cảm thấy không được tự nhiên, nhìn qua tay chân có chút luống cuống, đặc biệt dễ khi dễ.

"Nhưng anh chưa nói chuyện với cậu ta," Chu Tri Lâm nói, "Vì vậy anh phải gặp để nói chuyện với cậu ta."

"Em hiểu được không, Chu Tri Viễn."

Chu Tri Viễn mím chặt môi, gật gật đầu, nói: "Ừm. ”

"Sao lại căng thẳng như vậy?" Chu Tri Lâm bị chọc cười, ánh mắt cũng hòa hoãn lại, rũ mắt xuống, giọng nói có chút nhỏ, so với nói cho Chu Tri Viễn nghe, càng giống như thì thầm cho bản thân.

Hắn ngữ điệu bình thản, nghe không ra được cảm xúc trong đó, thì thào nói: "Căn bản là không hiểu, đồ ngốc. ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận