Ta Đoán Mệnh Ăn Dưa Huyền Học Thật Thiên Kim Tóm Được Ma



Ngụy Dương bị Thái Sơ nói không chừa mặt mũi, sắc mặt biến đổi liên tục: “Ngươi không cần quá đáng như vậy! Rõ ràng ngươi đang làm khó ta, người khác đoán mệnh chỉ một ngàn, đến ta thì lại là một vạn, ngươi căn bản là không muốn xem cho ta.”

Thái Sơ mỉm cười: “Ngươi nói đúng, ta thật sự không muốn xem cho ngươi.”
Ngụy Dương như thể bắt được điểm yếu của Thái Sơ, giọng hắn hưng phấn hẳn lên: “Ngươi thừa nhận không muốn xem mệnh cho ta rồi nhé? Ngươi sợ bị ta vạch trần, vì ta khác với người khác, không dễ bị lừa đâu!”

Hắn tự tin vì trong giới bóc phốt, hắn luôn là người tiên phong.

Thái Sơ nhìn hắn, cười một cách ôn hòa: “Đúng là ngươi không giống người thường thật.

Người sống mà bói một quẻ thì một ngàn là đủ rồi, còn ngươi thì… loại ‘người chết’ như ngươi, thu một vạn cũng khiến ta thấy mệt.”

Ngụy Dương tròn mắt nhìn Thái Sơ, rồi nổi giận đùng đùng: “Ngươi dám nguyền rủa ta!”

Thái Sơ khẽ nhếch khóe miệng: “Ngươi chẳng phải là người chuyên bóc phốt phong kiến mê tín sao? Sao lại còn để tâm đến lời nguyền rủa?”

Thái độ “làm một đằng nói một nẻo” này quả là không phù hợp với hình tượng người tiên phong bài trừ mê tín!

Sắc mặt Ngụy Dương méo mó, gượng gạo đáp: “Ta chỉ là nói lỡ lời thôi.”

Nếu không vì đang livestream, hắn đã xông lên xé toạc trò bói toán của cô rồi.

Thái Sơ gật đầu nhẹ: “Ta cũng nghĩ thế.

Một người đặt mục tiêu loại trừ mê tín như ngươi, sao lại để tâm đến mấy lời nói nhảm của một ‘thầy bói’ chứ.

Ngay cả nếu ngươi thật sự không sống qua nổi đêm nay, đó cũng chỉ là do bệnh đột ngột mà thôi, chẳng liên quan gì đến mê tín phong kiến.”

Nghe Thái Sơ lần nữa “nguyền rủa” mình, nét mặt Ngụy Dương càng méo mó hơn.

Đột nhiên, hắn nảy ra ý nghĩ và nhìn về phía điện thoại của mình: “Mọi người xem đi, từ khi lão Ngụy bắt đầu sự nghiệp bóc phốt, tôi đã luôn phải chịu những lời nguyền rủa thế này.

Làm nghề này, áp lực thật không nhỏ...!Haiz…”

Hắn thở dài một tiếng, như thể vừa thổ lộ nỗi khổ tâm không nói hết.

Nhưng giọng của Thái Sơ lại vang lên rõ ràng trong livestream: “Nếu ngươi thả lỏng vai một chút, biểu cảm bớt cứng ngắc, tay không nắm chặt như vậy, có lẽ khán giả sẽ tin ngươi hơn một chút.”

Ngụy Dương nghiến răng nhìn Thái Sơ: Cô gái này chẳng biết giữ chút đường lui sao, không để cho người khác chút thể diện nào cả!

Không khí giữa hai người càng thêm căng thẳng, nhưng khán giả trên livestream thì lại vô cùng hào hứng.

Thậm chí có nhiều người gửi quà thưởng, ầm ầm yêu cầu Ngụy Dương nhất định phải để Thái Sơ xem mệnh.

Nhìn màn hình tràn ngập hiệu ứng đặc biệt, tâm trạng của Ngụy Dương tốt lên không ít.

Hắn cố nặn ra một nụ cười nhìn Thái Sơ: “Chỉ một vạn thôi chứ gì? Được, ta trả! Hôm nay ta nhất định sẽ phá tan cái trò phong kiến mê tín của ngươi!”

Thái Sơ lại lắc đầu nhẹ: “Một vạn một.”

Duyên phận giữa họ có chút ngắn ngủi, cần thêm tiền.

Mặt Ngụy Dương đỏ bừng lên vì tức: “Dựa vào cái gì mà lại tăng giá? Ngươi cố ý nhằm vào ta!”

Thái Sơ cười nhạt: “Ngươi suy nghĩ kỹ đi, muốn xem hay không.

Chờ một lát nữa, có thể ngươi sẽ không còn ở thế giới này để mà suy nghĩ nữa đâu.”

Ngụy Dương nghiến răng đến mức phát ra tiếng kẽo kẹt, cuối cùng vẫn móc điện thoại ra quét mã chuyển tiền cho Thái Sơ: “Lừa đảo nhiều tiền thế này, buổi tối ngươi có ngủ ngon không?”
Chờ vạch trần bộ mặt thật của tên lừa đảo này, hắn nhất định sẽ bắt tên này phải trả lại tiền, thậm chí còn đền bù gấp mười lần nữa.

Nhìn vẻ mặt tức tối của Ngụy Dương, Thái Sơ từ tốn đáp lại: “Ta có ngủ ngon hay không, ta không rõ lắm.

Nhưng dù sao, ngươi cũng chẳng sống được tới lúc ta đi ngủ đâu.”

Ngụy Dương: “...” Sao trên đời lại có người đáng ghét đến vậy, thu tiền của người ta mà không nói nổi một câu tử tế.

Sau khi xác nhận đã nhận đủ tiền, Thái Sơ phẩy tay ra hiệu cho Ngụy Dương: “Viết tên ngươi đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui