Khuyết Hàn Phù biết Trúc Tâm Nhã đang diễn kịch, nhưng cô nhìn thấy Trúc Tâm Nhã lộ ra biểu tình như vậy với người khác, trong lòng vẫn dâng lên ghen ghét thật sâu.
Khuyết Hàn Phù lạnh lùng đứng ở một bên, nhìn về phía vị hôn phu tra nam kia của Trúc Tâm Nhã.
Lê Hanh giả trang cũng ra bộ dáng, trên mặt hàm chứa đau lòng đi đến trước người Trúc Tâm Nhã, nâng tay lên muốn sờ sờ đầu nàng.
Ánh mắt Khuyết Hàn Phù tức khắc giống bị hàn băng đâm qua.
Động tác trên tay Lê Hanh dừng lại, chung quy cũng không có ở trước mắt Khuyết Hàn Phù làm ra động tác thân mật với Trúc Tâm Nhã.
Lê Hanh ôn nhu nói: "Nhã Nhã, em sao lại đi đóng phim? Chuyện lớn như vậy sao có thể không nói cho anh biết đây?"
Bởi vì gặp được bạch nguyệt quang trong mộng, sau khi Lê Hanh nói xong, không tự chủ được mà liếc nhìn Khuyết Hàn Phù một cái, trong ánh mắt kia hàm chứa tình cảm bí ẩn, chợt loé mà qua.
Trúc Tâm Nhã cắn cắn môi dưới, uỷ khuất nói: "Ban đầu em muốn cho anh một kinh hỉ, ai biết sẽ phát sinh loại chuyện này, anh không cần trách em được không...."
"Lê Hanh, ở chỗ này nói chuyện không tiện, chúng ta đi vào trong thành rồi nói đi." Trúc Tâm Nhã nói.
Lê Hanh gật đầu, "Cũng được, bất quá trước khi đi vào, Nhã Nhã không giới thiệu một chút về bạn của em cho anh biết sao?"
Kỳ Chu thấy đột nhiên nhảy ra một nam nhân văn nhã tuấn tú, bộ dáng thoạt nhìn rất quen thuộc với Trúc Tâm Nhã, nói với Lục Mộng Nhu: "Chuyện fan mama còn chưa xong đâu, tôi lát nữa lại tìm cô."
Kỳ Chu nói xong đi về phía Lê Hanh bên này, Lục Mộng Nhu nhanh chóng giữ chặt hắn, "Kỳ Chu, trước đừng đi qua."
"Vì cái gì?" Hắn chính là nghe được nam nhân kia muốn Trúc Tâm Nhã giới thiệu bạn bè cho hắn quen biết, vạn nhất hắn thích Khuyết Hàn Phù thì làm sao bây giờ, nam nhân này lớn lên ra dáng ra hình, bản thân mình chẳng phải là sẽ thêm một người cạnh tranh?
Lục Mộng Nhu tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Anh ta là vị hôn phu của Nhã Nhã."
Kỳ Chu nhìn về phía Lục Mộng Nhu: "Thật?" Kỳ Chu nhẹ nhàng thở ra, có thể bớt đi một người có uy hiếp cạnh tranh thật là không thể tốt hơn.
Lục Mộng Nhu gật đầu, "Bất quá anh ta không phải người tốt, Nhã Nhã muốn giải trừ hôn ước với anh ta, anh không cần đi qua xem náo nhiệt, coi chừng hỏng đại sự của Nhã Nhã."
Kỳ Chu: "....." Được, là một người cạnh tranh tiềm tàng, cần thiết phải bóp chết từ khi mới nhú!
Kỳ Chu giơ tay hất tóc mái, "Tôi làm chuyện xấu? Không có khả năng.'
Nói xong liền đi về phía Lê Hanh.
Là người xấu, vậy càng không thể để hắn quen biết Khuyết Hàn Phù.
Hắn nhất định phải ngăn cản!
"Ai ----" Lục Mộng Nhu sợ Kỳ Chu không có đầu óc mà quấy rối, nhanh chóng theo sau hắn đi qua.
Làm fan mama, Lục Mộng Nhu vì Kỳ Chu trẻ con non dạ mà hao hết tâm tư.
Kỳ Chu cười tuỳ tiện, đi đến bên cạnh Lê Hanh không nhìn nơi khác vỗ vỗ bả vai Lê Hanh, từ Lục Mộng Nhu biết Lê Hanh không phải người tốt, Kỳ Chu cũng không có cố gắng kiềm chế sức lực, vỗ xong lòng bàn tay chính mình đều tê dại, Lê Hanh khẳng định càng đau hơn.
"Thì ra anh chính là vị hôn phu của Trúc Tâm Nhã a, nghe nói đã lâu, tôi là bạn tốt của Trúc Tâm Nhã, Kỳ Chu, là một đại minh tinh, anh hẳn là đã nghe nói đến tôi đi, tôi là nam chính của "Phương Đình Di Mộng"."
Lê Hanh bị hắn vỗ nhíu nhíu mày, ánh mắt không ngờ, "Vị tiên sinh này, tôi không có quen biết anh...."
"Ây da, không quen biết cũng không sao, anh vừa rồi không phải nói muốn Trúc Tâm Nhã giới thiệu bạn bè cho anh quen biết sao, chính là tôi nha." Kỳ Chu vỗ vỗ ngực chính mình, "Tôi, siêu sao tương lai, anh có thể ở thời điểm tôi còn chưa nổi tiếng quen biết tôi, tôi nói cho anh, anh thật là có phúc khí tám đời."
Kỳ Chu nói xong không đợi Lê Hanh nói chuyện, vươn tay tự quen thuộc ôm lấy bả vai Lê Hanh, để phòng ngừa Lê Hanh tránh thoát, cơ bắp trên tay Kỳ Chu đều gồng hết lên, "Bạn học Trúc Tâm Nhã, vị hôn phu của em rất thẹn thùng sao, nói chuyện cũng ngượng ngùng, không bằng em giới thiệu một chút về anh ta cho anh?"
Trúc Tâm Nhã thấy Lê Hanh bị nhốt trong cánh tay Kỳ Chu, sắc mặt đỏ lên cũng không tránh thoát được, thiếu chút nữa không diễn nổi mà cười ra tiếng.
Nàng vội vàng cúi đầu giả bộ yếu đuối ho khan vài tiếng, nói: "Anh ấy tên là Lê Hanh, là vị hôn phu của em.
Không nghĩ tới hai người vừa gặp mặt liền hợp ý như vậy, thật sự là quá tốt." Đôi mắt Trúc Tâm Nhã phát sáng lấp lánh.
Ưu điểm khác Kỳ Chu không có, sức lực lớn với da mặt dày vẫn là có, nghe vậy ha ha cười, "Xác thật hợp ý, anh vừa nhìn thấy vị hôn phu của em liền cảm thấy như đã từng gặp anh ta ở đâu rồi, chỉ tiếc anh không phải Giả Bảo Ngọc, vị hôn phu của em cũng không phải Lâm muội muội."
Trúc Tâm Nhã vui vẻ nói: "Lê Hanh cao hứng mặt đều đỏ, ngày thường anh ấy rất ít có phản ứng lớn như vậy, xem ra hai người thật sự vừa gặp đã thân."
Lục Mộng Nhu nhìn thấy xung quanh đã có người thường thường nhìn về bên này, vội vàng nói: "Đúng rồi đúng rồi, hai người có thể vừa gặp đã thân chúng ta đều rất cao hứng, người ở đây quá nhiều, Lê Hanh khẳng định cũng không hy vọng cũng Kỳ Chu đại minh tinh tương lai ở cửa thành nói chuyện, chúng ta nhanh chóng đến đoàn phim đi."
"Được nha." Trúc Tâm Nhã biểu tình thật tình cao hứng thay Lê Hanh, ôn ôn nhu nhu nói: "Lê Hanh, Kỳ Chu là bạn tốt của em, hai người có thể vui vẻ quen biết, không có ai cao hứng hơn em, hôm nay em thực sự rất vui vẻ, cảm ơn anh tới thành phố điện ảnh thăm em."
Nói xong xoay người ôm lấy cánh tay Khuyết Hàn Phù nhẹ nhàng lắc lắc, ở góc độ Lê Hanh không nhìn thấy mà nghịch ngợm chớp chớp mắt với Khuyết Hàn Phù, "Tỷ tỷ chúng ta đi thôi."
Kỳ Chu thật là giúp nàng một đại ân, nàng một chút cũng không muốn giới thiệu Khuyết Hàn Phù cho Lê Hanh quen biết.
Lê Hanh bị Kỳ Chu bắt cóc đi vào trong thành phố điện ảnh, một đôi mắt tuấn tú ứa ra lửa, cố tình Khuyết Hàn Phù ở cách đó không xa, vì bảo vệ hình tượng của mình trong lòng Khuyết Hàn Phù, Lê Hanh chỉ có thể thuận theo Kỳ Chu.
Năm người trở lại đoàn phim, phòng hoá trang của Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù quá nhỏ, Kỳ Chu trực tiếp mang bọn họ về phòng hoá trang riêng của mình.
Mãi cho đến lúc vào cửa, mới buông tay ra.
Xương bả vai Lê Hanh ở trên đường đều sắp bị Kỳ Chu bấm ngã, Kỳ Chu buông tay, thân thể hắn hơi hơi nghiêng lệch, trong miệng kêu một tiếng, thái dương chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt đỏ lên, môi tái nhợt.
Lê Hanh âm u nhìn thoáng qua Kỳ Chu đang đưa lưng về phía hắn tìm chén trà rót nước.
Kỳ Chu đúng không, siêu sao tương lai, a, mày sẽ không có cơ hội tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí.
Kỳ Chu vừa rồi dắt đi thật nhanh, chờ hắn rót xong bốn ly nước ấm để ở trên bàn, ba người Trúc Tâm Nhã mới đẩy cửa bước vào.
Lê Hanh nhìn thấy Khuyết Hàn Phù, nhanh chóng thẳng thân thể, chịu đau lộ ra tươi cười nhẹ nhàng phong độ.
"Nhã Nhã......" Lê Hanh chưa từ bỏ ý đồ, vẫn còn muốn Trúc Tâm Nhã giới thiệu Khuyết Hàn Phù cho hắn.
"Ai.
Mấy người mau tới đây ngồi!" Kỳ Chu nở nụ cười lớn tiếng nói, trực tiếp lấn át giọng ôn hoà của Lê Hanh.
"Oa! Kỳ Chu chuẩn bị nước ấm cho chúng ta!" Lục Mộng Nhu kích động.
Chỉ nghe ngữ khí thì còn tưởng Kỳ Chu không phải chuẩn bị nước ấm, mà là nấu tổ yến cao cấp đây.
Không hổ là fan mama, yêu chiều con trai vô điều kiện!
Lê Hanh bị bọn họ lơ tập thể, thiếu chút nữa không duy trì nổi biểu tình, cũng may Trúc Tâm Nhã không có quên hắn.
Hắn ôn nhu nghe lời vị hôn thê mềm mại nói: "Lê Hanh, mau đi qua nha, anh với Kỳ Chu vừa gặp đã thân, nhất định phải tán gẫu một chút."
Lê Hanh: "......" Hắn thật là chịu đủ "vừa gặp đã thân" rồi!
Ai sẽ vừa gặp đã thân với tên đại ngốc tử kia!
Khuyết Hàn Phù đi tới nhàn nhạt nói: "Muốn nói cái gì thì chờ ngồi xuống rồi nói."
Trúc Tâm Nhã lập tức gật đầu, "Ân ân, em đây liền đi qua."
"Lê Hanh, nhanh một chút a." Trúc Tâm Nhã nhỏ giọng thúc giục.
Lê Hanh còn chưa kịp nói xong, bất quá ở dưới tầm mắt Khuyết Hàn Phù, tuyệt đối không thể yếu thế.
Hắn biết, muốn leo lên hái đoá hoa cao lãnh này, chỉ có trở nên vô cùng cường đại.
Thanh âm ôn hoà của Lê Hanh run nhè nhẹ, "Được, anh liền đi qua."
Nói xong đi xem phản ứng Khuyết Hàn Phù.
Khuyết Hàn Phù không hề cho hắn một chút ánh mắt nào.
Lê Hanh có chút thất vọng, nhưng hắn đã đoán trước được loại tình huống này, cũng không phải không tiếp thu được.
Khuyết Hàn Phù thoạt nhìn quan hệ với Trúc Tâm Nhã không tồi, chờ Trúc Tâm Nhã giới thiệu chính mình với cô, nói không chừng Khuyết Hàn Phù sẽ nhìn đến hắn.
Lê Hanh chỉ cần tưởng tượng đến trong ánh mắt đạm bạc của Khuyết Hàn Phù sẽ xuất hiện thân ảnh mình, liền có chút không kiềm chế được.
Bây giờ còn chưa phải thời điểm, chờ một chút, không cần lộ rõ vui mừng trên nét mặt.
Lê Hanh nỗ lực áp chế dục vọng bản thân.
Linh hồn Lê Hanh vặn vẹo, hắn không cần tình yêu của Khuyết Hàn Phù, hắn yêu cô là được.
Hắn chỉ cần trong mắt Khuyết Hàn Phù có hắn, lâu lâu dài dài mà nhìn hắn, trở thành nơi duy nhất được ánh mắt cô nhìn đến.
Lê Hanh chịu đựng đau đớn trên vai từng bước một đi đến bên sofa, trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười không ngừng, mồ hôi ở thái dương vẫn không ngừng chảy xuống, làm ướt thái dương hắn.
Kỳ Chu nhiệt tình nói: "Mọi người uống nước."
Khi Lê Hanh chảy mồ hôi lạnh ngồi vào ghế sofa đơn, Lục Mộng Nhu Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù đã mỗi người một ly nước chậm rãi uống, trên bàn trà còn có một ly, Lê Hanh duỗi tay lấy, còn chưa kịp đụng tới, đã bị Kỳ Chu cướp lấy.
"Anh xem anh nóng đến ra cả mồ hôi, vẫn là không nên uống nước ấm, tôi uống thay anh." Trong năm người Kỳ Chu nói chuyện nhiều nhất, hắn đã sớm miệng khô lưỡi khô, nước ấm vô miệng, trực tiếp đem một chén nước uống sạch.
Sau khi Kỳ Chu cướp nước của Lê Hanh, còn không yên phận, nói tiếp: "Không phải chứ tôi nói, thân thể anh cũng quá kém, mới đi một đoạn đường như vậy đã ướt đẫm mồ hôi, chẳng lẽ thận hư? Nam nhân thận hư là không được, nhà tôi có thân thích là trung y thâm niên gia truyền, chuyên trị thận hư, nam nhân vô dục, bệnh tuyến tiền liệt, đợt lát nữa tôi cho anh số điện thoại của ông ấy, có bệnh nhất định phải nhanh chóng trị, không thể sợ thầy giấu bệnh."
Kỳ Chu nói lời thấm thía, mặt Lê Hanh rốt cuộc không duy trì được biểu tình một mực ôn hoà.
Hắn không nghĩ ra vì sao Kỳ Chu lại nhắm vào mình, rõ ràng hai người chưa từng gặp qua.
Trúc Tâm Nhã nghe Kỳ Chu nói xong, lập tức buông ly nước bắt đầu sắm vai một vị hôn thê đủ tư cách.
Khuôn mặt nhỏ của Trúc Tâm Nhã tràn ngập lo lắng, trong ánh mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt, "Lê Hanh, đều do em không tốt, thế mà không chú ý tới vấn đề thận hư của anh, anh đừng sợ, cho dù anh không có khả năng em cũng sẽ không bỏ rơi anh, ngày mai em xin nghỉ cùng anh đi gặp trung y."
"Kỳ Chu, phiền anh cho em số điện thoại của ông ấy." Đôi mắt Trúc Tâm Nhã chớp chớp, nước mắt rào rào rơi xuống, dính ướt vạt áo.
Kỳ Chu nói: "Không cần khách khí với anh, bây giờ anh liền gửi cho em."
"Thật sự cảm ơn anh, nếu không nhờ anh, Lê Hanh anh ấy, Lê Hanh anh ấy ---" Trúc Tâm Nhã khóc lê hoa đái vũ, nghẹn ngào phát không ra thanh âm.
Lục Mộng Nhu hỗ trợ nói: "Nhã Nhã thật không hổ là bạn tốt của mình, tình thâm nghĩa trọng, biết chồng tương lai của mình thận hư vẫn như cũ không rời không bỏ.
Lê Hanh, cô gái đối tốt với anh như vậy, anh nhất định phải quý trọng a."
Khuyết Hàn Phù tư thái cao ngạo nói: "Nhã Nhã rất tốt, không được chọc cho nàng mất hứng."
Lê Hanh suýt nữa phun máu ra tới, mấy người mỗi người một câu, trực tiếp chứng thực chuyện hắn bị thận hư, cả Khuyết Hàn Phù đều tin tưởng không nghi ngờ.
Sắc mặt Lê Hanh đen lại, "rầm" một tiếng đứng lên từ sofa, để lại một câu "Ta đi nhà vệ sinh" rồi nhanh chóng rời khỏi phòng hoá trang của Kỳ Chu..