Ngay lúc Tấn Sanh đang bắt đầu hoài nghi bản thân có phải thật sự có một giọng nói hay hay không, Hồ Thải Thải kéo vali đi tới.
Nhân vật của nàng là ôn nhu săn sóc, thích chăm sóc người khác, quần áo cũng là dựa sát theo phương diện này.
Một bộ váy ren dài vàng nhạt, tóc dài ngang vai, ánh mắt ấm áp, chân mày che kín ôn nhu.
Nàng vừa vào liền chào hỏi ba người Tấn Sanh, thanh âm nói chuyện cũng là ôn ôn nhu nhu, "Xin chào Tấn lão sư, em tên Hồ Thải Thải, năm nay 22 tuổi."
Trong ba người người duy nhất Hồ Thải Thải không quen biết là Trúc Tâm Nhã, nàng cười híp mắt hỏi: "Tiểu muội muội này tên là gì? Lớn lên thật xinh đẹp."
Trúc Tâm Nhã nói: "Xin chào, tôi tên Trúc Tâm Nhã."
Tấn Sanh với Giang Hoài đều nhìn Trúc Tâm Nhã, chờ nàng lại tiếp tục nói ra lời kinh người lần nữa.
Quả nhiên, Trúc Tâm Nhã tự giới thiệu xong, thập phần không ủng hộ mà nói với Hồ Thải Thải: "Cô sao có thể gọi tôi là tiểu muội muội đâu!"
Trong lòng Hồ Thải Thải nhảy dựng, biết cô gái trước mắt hẳn là sắm vai dỗi dỗi dỗi, nàng định định tinh thần, tươi cười không đổi, trong mắt hàm chứa nghi hoặc, "Em thoạt nhìn tuổi rất nhỏ......"
"Vậy cũng không nên!"
Khí thế trên người Trúc Tâm Nhã quá mức kinh người, Hồ Thải Thải nhịn không được lui về sau nửa bước, theo bản năng liền xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi...."
Trúc Tâm Nhã đánh gãy lời nàng: "Chị thoạt nhìn rõ ràng trẻ hơn xinh đẹp hơn em, sao có thể gọi em là tiểu muội muội! Rõ ràng chị thoạt nhìn mới càng giống một tiểu tiên nữ xinh đẹp!"
Hồ Thải Thải chớp chớp mắt: "......Ai?"
Nàng thế mà dùng ngữ khí dỗi dỗi dỗi để khen mình!
Lòng Hồ Thải Thải tràn đầy không thể tưởng tượng, nhưng không thể phủ nhận, được một tiểu cô nương xinh đẹp khen mình còn trẻ hơn đẹp hơn nàng, loại cảm giác này thập phần tốt, tốt đến nhịn không được tươi cười.
Phàn Xuân Ý khoan thai tới muộn, thời điểm tiến vào phòng Trúc Tâm Nhã đã cùng với ba người Tấn Sanh hội lại một nhóm, Trúc Tâm Nhã từ các loại góc độ khen đưa họ lên tới tận trời, nếu không phải bọn họ có nhận thức rõ ràng với bản thân, sợ là đã lâng lâng đến quên hết tất cả.
Phàn Xuân Ý mặc một thân váy bồng hồng nhạt đi vào, phía sau có hai người đi theo giúp nàng cầm hành lý, sau khi tiến vào Phàn Xuân Ý tháo xuống kính râm giao cho người phía sau, dương cằm nhọn, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Chào mọi người, tôi là Phàn Xuân Ý."
Nói xong gật gật đầu với Tấn Sanh: "Tôi thực thích phim điện ảnh của Tấn ảnh đế."
Đối với Giang Hoài miễn cưỡng khen: "Vũ đạo trong album mới của anh không tồi."
Đối với Hồ Thải Thải đầy mặt bắt bẻ: "Hai bộ phim gần đây của cô hình tượng nhân vật gần như nhau, tiểu hoa mới có phải không có mắt nhìn hay không a."
Sau đó liếc đều không liếc Trúc Tâm Nhã một cái, xoay người tìm chỗ ngồi xuống.
Tấn Sanh: "......."
Giang Hoài: "........"
Hồ Thải Thải: "........"
Cô là ai a, lời bình từ đâu ra đây???
Trúc Tâm Nhã bị bỏ qua nhưng thật ra không sao cả, dù sao ở đoàn phim "Phương Đình Di Mộng" hai người đã sớm có mâu thuẫn.
Phàn Xuân Ý dám mơ ước Khuyết Hàn Phù, nàng căn bản không nghĩ cho nàng sắc mặt tốt.
"Tôi nói, Phàn Xuân Ý đúng không." Trúc Tâm Nhã đứng lên, trả quần áo cho Tấn Sanh, đi đến trước người Phàn Xuân Ý, từ trên cao nhìn xuống nàng, mắt chứa miệt thị.
Ba người Tấn Sanh vừa thấy Trúc Tâm Nhã đi qua, ánh mắt tức khắc có chút phức tạp.
Trúc Tâm Nhã sẽ không phải muốn khen đi.
Phàn Xuân Ý ngồi cũng không muốn thua khí thế, nâng lên cằm nhọn ngửa đầu hỏi: "Là tôi, thế nào?"
Hai người quay phim vừa thấy có xung đột, lập tức đều quay chung quanh hai người họ.
Trúc Tâm Nhã hừ lạnh một tiếng, "Cô muốn tác phẩm thì không có tác phẩm, muốn nhân khí thì không có nhân khí, muốn khuôn mặt cũng không có mặt mũi, kỹ thuật diễn lại càng là rác rưởi trong rác rưỡi, có tư cách gì thích phim của Tấn lão sư? Còn một tiếng Tấn ảnh đế, sợ người ta không biết cô thiếu kiến thức sao? Đối với trưởng bối một chút lễ phép cũng không hiểu, cô ở nhà gọi ba là tổng tài, mẹ là tổng tài phu nhân sao?
Còn có, Giang Hoài hát tốt như vậy cô không nhắc, cứ nói người ta nhảy vũ đạo đẹp, ha, anh ấy nhảy đặc biệt đẹp, nhưng anh ấy hát càng hay hơn! Giang Hoài đầu tiên là ca sĩ, làm ơn cô lần sau khen người ta khen theo thứ tự giùm, bằng không người khác sẽ cho rằng cô cố ý châm chọc.
Còn có Thải Thải, xinh đẹp ôn nhu hào phóng đáng yêu, trong những tiểu hoa diễn viên cùng tuổi tôi dám nói chị ấy là hạng nhất, cô dựa vào cái gì nói chị ấy diễn nhân vật như nhau? Sợ là cô căn bản là chưa từng xem qua phim của Thải Thải đi, chị ấy đóng vai Minh Hân về sau hắc hoá kỹ thuật diễn bùng nổ, quả thực là sách giáo khoa học kỹ thuật diễn, lại bị cô nói thành như vậy? Tôi thấy cô là miệng dài ra quá rồi, nói không được thì liền ngậm miệng lại xem người khác nói thế nào!"
Tấn Sanh: "......."
Giang Hoài: "......."
Hồ Thải Thải: "........"
Thật muốn vỗ cho Trúc Tâm Nhã một tràng vỗ tay!!!
Này cũng quá hả giận rồi!
Trúc Tâm Nhã một hơi nói xong một tràng dài như vậy, Phàn Xuân Ý không kịp phản ứng, thiếu chút nữa nghe đến choáng váng, chờ nàng tiêu hoá xong, một khuôn mặt trắng trực tiếp đen xì, "Trúc Tâm Nhã, cô điên rồi hả! Cô có biết tôi là ai hay không?!!"
Phàn Xuân Ý nhìn thấy quay phim bên cạnh còn đang quay, đứng lên nổi giận đùng đùng đuổi hai người đi: "Đừng quay! Có cái gì để quay!!! Còn quay nữa tôi sẽ nói cậu tôi sa thải hết các người!!"
Cậu Phàn Xuân Ý là người đầu tư lớn nhất của "Thấy Nam Sơn" vì để lót đường cho cháu gái vào giới nghệ sĩ, đặc biệt yêu cầu Phác đạo diễn cho nàng tới tham gia chương trình.
Trúc Tâm Nhã lui về sau một bước, không để cho tay Phàn Xuân Ý đụng tới mình, Hồ Thải Thải đang ngây người bỗng nhiên tỉnh táo lại đi đến bên người Trúc Tâm Nhã, lo lắng nhìn Trúc Tâm Nhã: "Tâm Nhã, em không sao chứ? Không bị cô ta đánh tới đi?"
Trúc Tâm Nhã lắc đầu: "Thải Thải, em không có việc gì, không cần lo lắng."
Hồ Thải Thải tiến đến bên tai Trúc Tâm Nhã nói: "Chị nghe người đại diện nói, cậu Phàn Xuân Ý là người đầu tư cho chương trình, vừa rồi em đắc tội cô ta, vạn nhất bị đuổi thì làm sao bây giờ?"
Trúc Tâm Nhã chớp chớp mắt, nói: "Ha! Ai không có bối cảnh a, chị không biết đi, em là nghệ sĩ của Vân Vân điện ảnh, công ty của chúng em cũng đầu tư chương trình, ai cũng không có khả năng đổi em đi."
Hồ Thải Thải yên tâm.
Nàng cũng không muốn Trúc Tâm Nhã rời đi, ngẫm lại, trong lúc quay chương trình có người tuỳ thời tuỳ chỗ khen mình, quả thực thật là vui, nếu ở lại là Phàn Xuân Ý, Hồ Thải Thải đều muốn trực tiếp vi phạm hợp đồng rời khỏi chương trình.
"Tâm Nhã, Tấn lão sư, Giang Hoài cùng ta, ba người chúng ta đều giữ em." Hồ Thải Thải nói.
"Cảm ơn." Trúc Tâm Nhã cười đến mi mắt cong cong.
"Trúc Tâm Nhã! Cô cười cái gì! Tôi đây liền gọi điện cho cậu đổi cô đi! Xem cô đến lúc đó còn cười ra được hay không!"
Phàn Xuân Ý lấy điện thoại ra gọi cáo trạng.
Trúc Tâm Nhã cũng chậm rì rì mà móc điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho Lăng Tiểu Tiểu.
"Alo, Tiểu Tiểu, nơi này em có chút chuyện, có một khách mời tên Phàn Xuân Ý muốn đuổi em đi, ân, cậu cô ta là người đầu tư, ân, em không sợ, được."
Trúc Tâm Nhã cúp điện thoại, ngẩng đầu đối diện với Phàn Xuân Ý đang đắc ý dào dạt, "Trúc Tâm Nhã, cô một diễn viên nhỏ không bối cảnh còn giúp người ta ra mặt, cũng không xem thử có giữ được bản thân mình hay không."
"Cái này không cần cô quản." Trúc Tâm Nhã nói.
Tới thời gian đăng ký, Phàn Xuân Ý còn chưa chờ được trả lời từ cậu, chỉ có thể trừng mắt nhìn Trúc Tâm Nhã lên máy bay.
Bọn họ quay chương trình ở một sơn thôn nhỏ ngoại tỉnh, nơi đó có núi có sông, cảnh sắc tuyệt đẹp, chính là giao thông không thuận lợi, người trẻ trong thôn đều đi ra ngoài làm công, chỉ còn lại một ít người già và trẻ con.
Tổ tiết mục thuê một mảnh đất trong thôn một năm, bên trong có một toà nhà nhỏ, chung quanh trồng các loại rau dưa, trong hồ có củ sen nuôi cá các loại.
Tổ tiết mục giúp sơn thôn sửa đường, sau khi bọn họ xuống máy bay, ngồi xe đi vào cửa sơn thôn, nhưng trong thôn có một đoạn đường núi phải tự mình đi mới được.
Hai tuỳ tùng bên người Phàn Xuân Ý lên máy bay rời đi trước, điện thoại nàng đang đợi vẫn luôn không tới, cả người Phàn Xuân Ý đều có chút bùng nổ, ngữ khí nói chuyện với người quay phim thực khó chịu, làm cho người quay phim đều không muốn quay nàng.
Bốn người xuống xe, Hồ Thải Thải nhìn đoạn đường núi uốn lượn, cảm thấy thập phần may mắn mình mang ít hành lý, bằng không đi lên liền vô cùng lao lực.
Vali Trúc Tâm Nhã là Khuyết Hàn Phù giúp nàng thu dọn, bên trong rất nhiều đồ, như là thuốc đuổi côn trùng, mùng, vỏ chăn ga trải giường, các loại đồ tưởng như là thực chu đáo.
Nhưng là thời điểm đi đường núi liền không được nhẹ nhàng.
Vali Trúc Tâm Nhã có chút nặng, sức lực nàng không lớn, nếu miễn cưỡng đi, nói không chừng sẽ cùng với vali lăn xuống dưới.
Trúc Tâm Nhã nhìn đường núi thở dài, Giang Hoài đi tới nói: "Tâm Nhã, cậu đừng lo lắng, cậu coi chừng vali của tớ một lát, tớ định giúp cậu dọn lên xong rồi mới dọn của tớ."
Ánh mắt Trúc Tâm Nhã sáng lên: "Cảm ơn cậu Giang Hoài."
"Đều là bạn bè, đừng khách khí!" Giang Hoài sang sảng cười.
Tấn Sanh yên lặng cầm lấy hành lý của Hồ Thải Thải, "Em coi hành lý giùm tôi."
Hồ Thải Thải vội vàng nói: "Tấn lão sư, hành lý của em tương đối nhẹ, có thể tự mình mang lên."
Tấn Sanh đã yên lặng cầm hành lý đi lên đường núi rồi.
Giang Hoài đi theo sau cách Tấn Sanh không xa.
Chỉ có Phàn Xuân Ý cùng hai vali hành lý bên chân không ai thèm để ý.
Nàng tức muốn hộc máu mà nói với máy quay: "Tấn Sanh với Giang Hoài một chút cũng không galang, fan bọn họ thật là nhìn lầm người!"
Tấn Sanh với Giang Hoài thực mau đi xuống cầm hành lý của mình đi lên đường núi, Hồ Thải Thải cùng Trúc Tâm Nhã giúp bọn hắn nâng một chút, Phàn Xuân Ý hoàn toàn bị lơ đẹp.
Chương trình còn phải tiếp tục quay, Phàn Xuân Ý khẳng định không thể không đi lên.
Người quay phim gọi điện cho Phác đạo diễn kể lại tình huống, Phác đạo diễn quả thực đầu to thành hai cái, bây giờ ông thập phần hối hận đã đồng ý cho Phàn Xuân Ý vào đoàn.
Kỹ thuật diễn của Phàn Xuân Ý cũng quá kém, chỗ nào là đại tiểu thư yếu đuối kiêu kỳ, rõ ràng là một nữ nhân ngu ngốc càn quấy.
Nhưng người đã mời tới, mời thần dễ đưa thần khó, bất luận như thế nào, đều không thể mặc kệ nàng.
"Cậu với Tiểu Hà vất vả rồi, giúp cô ta dọn hành lý lên đi." Phác đạo diễn nói với người quay phim của Phàn Xuân Ý.
Người quay phim vẻ mặt không tình nguyện, nhưng không có biện pháp, ai bảo Phàn Xuân Ý có hậu đài đâu.
Chờ quay phim giúp Phàn Xuân Ý dọn hành lý lên, bốn người Trúc Tâm Nhã đã đến phòng từng người bắt đầu dọn dẹp.
Khu nữ có hai phòng, mỗi phòng nhiều nhất ngủ được ba người, khu nam có một giường lớn chung, có thể ngủ đến bốn năm người.
Phòng dư còn lại là để cho vị khách mời kế tiếp chuẩn bị.
Trúc Tâm Nhã cùng Hồ Thải Thải chọn một phòng, mở hành lý lấy đồ bên trong ra.
Trúc Tâm Nhã lấy thuốc đuổi côn trùng ở góc phòng phun một lần, sau đó lấy mùng Khuyết Hàn Phù chuẩn bị giăng tốt.
Hồ Thải Thải kinh ngạc nói: "Tâm Nhã, em chuẩn bị thật đầy đủ a, mấy thứ này chị còn không mang, chị lo vấn đề ăn uống, mang theo một đống gia vị."
Gia vị nàng mang cơ hồ chiếm hết nửa cái vali.
"Hành lý là người nhà giúp em thu thập." Trúc Tâm Nhã từ trên giường xuống xem gia vị Hồ Thải Thải mang, "Gà Cung Bảo, cá hương thịt ti, thịt hầm, gia vị lẩu.....!Thải Thải! Chị cũng quá tuyệt đi! Ai nói em chuẩn bị đầy đủ, rõ ràng chị mới là chuẩn bị đầy đủ, hai ngày này không cần lo lắng vấn đề ăn uống, chị là cứu tinh của chúng ta!"
Hồ Thải Thải vốn dĩ cảm thấy bản thân quá qua loa không đủ cẩn thận: "......"
Phảng phất trở thành Chúa Cứu Thế.
Phàn Xuân Ý chỉ huy hai người quay phim giúp nàng đem hành lý dọn lên lầu hai, thấy Trúc Tâm Nhã với Hồ Thải Thải ở trong phòng nói chuyện, hừ lạnh một tiếng đi qua phòng bên cạnh.
Thu thập phòng ngủ xong, đã là giữa trưa, bọn họ được yêu cầu tự mình xử lý cơm trưa.
Trúc Tâm Nhã với Hồ Thải Thải đi vào lầu một, tìm được phòng bếp, trong phòng bếp có hai cái gạch khắc lên bếp, bên trên có cái nồi to, còn có một bếp lò nho nhỏ, bên trên để một cái ấm inox để đun nước.
"Còn phải đốt củi sao?" Hồ Thải Thải ngồi xổm xuống nghiên cứu bếp.
Trúc Tâm Nhã nói: "Không cần lo lắng, em sẽ đốt."
Hồ Thải Thải có một loại tín nhiệm không tên đối với Trúc Tâm Nhã, nghe vậy thì ôn nhu nói: "Vậy em có thể dạy chị, chị có thể giúp em cùng nhau đốt củi."
"Không thành vấn đề."
Trúc Tâm Nhã mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có một miếng đậu hũ, một tủ đựng gạo, một chút rau dưa với thịt cá đều không có.
"Bên ngoài có đất trồng rau, mọi người tự mình đi hái để ăn." Phác đạo diễn từ bên ngoài tiến vào giao cho Hồ Thải Thải một tấm bản đồ.
Lúc này Tấn Sanh với Giang Hoài cùng từ trên lầu xuống, thời điểm đi ngang qua phòng khách, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Giang Hoài đi qua nhận điện.
Trúc Tâm Nhã cùng Hồ Thải Thải nghe thấy tiếng từ phòng bếp đi ra.
"Alo, xin chào, đây là nhà ở Nam Sơn của "Thấy Nam Sơn"."
Giang Hoài không biết nghe người bên kia nói cái gì, có chút buồn rầu nhăn mày lại.
"Được, buổi tối gặp."
Giang Hoài ngắt điện thoại, ba người Trúc Tâm Nhã đều nhìn hắn, "Ai gọi điện vậy? Có người buổi tối muốn tới?"
Giang Hoài nói: "Là một nam diễn viên, tôi không nghe rõ là ai, anh ta nói năm sáu giờ sẽ đến nhà ở Nam Sơn, muốn ăn cá hầm."
"Chúng ta có ai nấu cơm được không?"
Tấn Sanh nói: "Tôi sẽ nấu một ít."
"Thật tốt quá! Em một chút đều không biết, bất quá có cái gì cần thể lực giao cho em là được, em đều có thể làm." Giang Hoài nói.
Hồ Thải Thải lấy ra bản đồ Phác đạo diễn đưa, nói: "Đây là bản đồ xung quanh, vừa rồi em với Nhã Nhã xem phòng bếp, tủ lạnh chỉ có gạo với một miếng đậu hũ, nguyên liệu cá hầm ớt chúng ta phải tự mình đi kiếm."
Trên bản đồ chia thành mấy phần, có đất trồng rau ký hiệu khoai tây, bí đỏ, có cả ký hiệu ớt xanh, ớt nhỏ, cà tím, cà chua, còn có rất nhiều như củ cải trắng, cà rốt, đậu que, cải trắng với hành gừng tôi, trước cửa nhà không xa có một cái hồ nước, bên trong có cá với củ sen, bất quá củ sen ký hiệu chưa đủ lớn.
"Tôi đi bắt cá đi." Giang Hoài chủ động nói.
"Em với Tâm Nhã đi hái rau." Hồ Thải Thải nói.
"Tấn lão sư làm đầu bếp ở lại chiến trường."
Trúc Tâm Nhã mới vừa nói xong, điện thoại phòng khách lại vang lên lần nữa.
Lần này là Hồ Thải Thải nhận.
"Xin chào, đây là nhà ở Nam Sơn."
"Cô đã đến sơn thôn sao? Tốt tốt, chúng ta lập tức đi đón cô!"
Hồ Thải Thải cúp điện thoại nói: "Là một phụ nữ, thanh âm rất êm tai, nhưng tôi chưa từng nghe qua, không biết là ai.
Cô ấy bây giờ đã ở ngoài thôn, chúng ta đi đón cô ấy lên."
"Vậy chúng ta đi nhanh lên đi, bây giờ mặt trời đã lên cao, đừng để con gái bị phơi nắng đến hỏng." Giang Hoài nghe vậy trực tiếp đi ra ngoài, bước chân cố gắng bước thật dài.
Trúc Tâm Nhã với Hồ Thải Thải cũng chạy đi theo, Tấn Sanh chậm hơn bọn họ một bước.
Giang Hoài đi tới cửa thôn đầu tiên, hắn nhìn nhìn khắp nơi, thực mau phát hiện dưới tàng cây có một thân ảnh thanh lệ, nghiêng người với hắn, tóc dài lưu luyến, sườn mặt hoàn mỹ đến khiến người kinh ngạc cảm thán, Giang Hoài thiếu chút nhìn đến ngây người.
Mặt hắn không biết là bị mặt trời chiếu đến, hay là vì nguyên nhân khác, có chút đỏ, cầm di động mở camera lên sửa sang hình tượng mình một chút, mới chậm rãi tiến lên, phảng phất như sợ đường đột đến người đẹp, nhẹ giọng nói: "Xin chào."
Thời điểm ba người Trúc Tâm Nhã từ trên núi xuống tới, Giang Hoài đang muốn dùng hết biện pháp để nói chuyện với người đẹp, đáng tiếc hắn mười câu, người đẹp cũng không nhất định sẽ đáp lại một câu.
"Giang Hoài, khách là ai vậy?" Từ góc độ của Trúc Tâm Nhã, Giang Hoài vừa vặn che kín mít người, nàng cả một chút góc áo đều không nhìn thấy.
Giang Hoài xoay người, tránh ra một bên, đại nam hài rộng rãi khó có được lúc khẩn trương ngượng ngùng, "Cô ấy là Khuyết Hàn Phù."
"Cái gì???"
"Cái gì???"
Trúc Tâm Nhã với Tấn Sanh đồng thời kinh hỉ nói.
Tấn Sanh nhanh hơn Trúc Tâm Nhã một bước đi đến trước mặt Khuyết Hàn Phù, vươn tay nói: "Khuyết giáo sư, đã lâu không gặp."
Trúc Tâm Nhã vui vẻ chạy đến bên người Khuyết Hàn Phù: "Tỷ tỷ, sao chị lại tới đây?"
- ----------------------------------------------
Vì mình đã thi xong rồi, nên là mọi người cho mình động lực đăng chương đi:v.
Cứ đủ 30 vote thì mình lên một chương nha.