Mặc dù phải tốn rất nhiều công sức nhưng ta vẫn bò ra được từ dưới lòng đất.
Cơ thể ta rách rưới, quần áo đã mục nát từ lâu, da thịt thối rữa, các cơ còn lại khô như vỏ cây, côn trùng và kiến chui vào chui ra, có chỗ còn có xương lòi ra ngoài.
Nếu mang theo tất cả những điều này, ta chắc chắn có thể tham gia một bộ phim zombie.
Hệ thống nói: “Ngươi như vậy quá đáng sợ, muốn ta dùng thủ đoạn làm ngươi mù mắt luôn không?”
Ta: “Không, ta chỉ thích thế này thôi, hương vị nguyên bản.”
Ta khập khiễng đi về phía cung điện, dọc đường người qua đường la hét bỏ chạy.
Ở lối vào cung điện, ta bị một nhóm lớn lính canh vây quanh.
Dẫn đầu là một thanh niên mặc áo giáp vàng cưỡi ngựa, có vẻ hắn khá cao, theo hệ thống, hắn là tướng quân Tạ Nghị của Vệ binh Ngọc Lâm, cũng là người từng có tình cảm với Nguyệt Nô.
Dù muốn tránh, nhưng con đường này quả thật rất chật hẹp để ta lách qua được đám lính này.
Đáng tiếc Tạ Nghị không nhận ra người yêu cũ của mình, hắn lớn tiếng hét lên: “Con quái vật nào dám gây rắc rối dưới chân Hoàng đế!”
Ta điều chỉnh chiếc lưỡi đã mất đi tính đàn hồi của mình, mô phỏng giọng nói ai oán thảm thiết của nữ chính Nguyệt Nô: “Tạ huynh, là muội, muội là A Nguyệt.”
Tạ Nghị nghe xong suýt nữa ngất tại chỗ.
Hắn tự nhiên nhận ra giọng nói của Nguyệt Nô, liền hỏi: “Muội...!muội thật sự là A Nguyệt à?”
Ta nhanh chóng lướt qua ký ức của nguyên chủ và Tạ Nghị thông qua hệ thống.
Ta nói: “Tạ huynh, năm ta bảy tuổi, huynh tặng cho ta một đôi búp bê bằng đất sét có hình bông hoa, ta thích vô cùng.
Đáng tiếc về sau, con búp bê nữ vô tình bị vỡ, ta khóc rất lâu, là huynh thức suốt một đêm, dùng gạo nếp tương đem nó tu bổ tốt.”
Nói xong, mắt ta thấy, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Tạ Nghi rơi xuống.
Hắn đã tin rồi.
Ta nói: “Tạ huynh, A Hiên của muội ở đâu? Muội muốn đi gặp A Hiên của muội!”
Tạ Nghị nói: “Muội chờ ở đây”, rồi xoay người đi vào.
Ta cũng không vội nên ngồi dưới đất nói chuyện với đám lính canh cửa.
Điều quan trọng là ta nói và họ chịu lắng nghe.
Nội dung là mối tình ngọt ngào thường ngày giữa ta và Mộ Dung Hiên.
Khi Tạ Nghị đưa Mộ Dung Hiên ra ngoài, ta đang nói: “Trong lễ hội đèn lồng năm đó, A Hiên đã xếp hàng trăm chiếc đèn lồng hoa sen, trên mỗi chiếc đèn đều viết tên ta và huynh ấy, những ngọn đèn kia theo nước sông càng trôi càng xa, thật giống như biển sao nhân gian…”
Giọng nói của ta ôn nhu, giống như thiếu nữ đang hoài xuân.
Vừa dứt lời, ta liền đứng lên, thâm tình nhìn Mộ Dung Hiên, trên khuôn mặt khô héo chảy xuống hai hàng huyết lệ.
“Hiên ca ca, A Nguyệt đã trở lại......”
Mộ Dung Hiên ngây ngốc tại chỗ, biểu tình thay đổi trong nháy mắt.
Khắp thiên hạ người đều biết hắn đối với Nguyệt Nô tình thâm như biển, mỗi ngày tìm thế thân của Nguyệt Nô trên mỗi người phụ nữ khác nhau.
Hôm nay, tình yêu đích thực của hắn đã trở lại, hắn nên ứng đối như thế nào?
Hắn chần chờ một lát, thấp giọng hỏi: "Ngươi......!Ngươi thật sự là A Nguyệt?”
Tôi nói: "Hiên ca ca, chẳng lẽ huynh đã quên, năm đó dưới tàng cây hòe già sau nhà cha muội, huynh và muội đã hứa rồi sao? Huynh đã thề: Từ nay về sau hai chúng ta đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.”
Sắc mặt Mộ Dung Hiên khẽ biến.
Ta tiếp tục nói: "Là Diêm vương gia thấy Hiên ca ca trong mười năm này thủy chung chưa từng quên A Nguyệt, bị thâm tình của huynh làm cảm động, lúc này mới đặc biệt khai ân, thả A Nguyệt trở lại dương gian, cùng Hiên ca ca nối lại tiền duyên.”
Mộ Dung Hiên trầm mặc, ta dám đánh cược, trong lòng hắn hiện tại nhất định hối hận đến nhà ngoại nãi nãi luôn rồi.
(Câu gốc “后悔到姥姥家了”: Thời xưa, con gái gả chồng như bát nước đổ đi, cho nên gia đình nhà ngoại thường không biết nữ nhân sau khi lấy chồng sẽ ra sao, nữ nhân bình thường cũng không nói cho gia đình mình biết.
Nhưng nếu chuyện xảy ra mà gia đình nhà ngoại biết, sẽ là một chuyện rất xấu hổ, sẽ truyền đến gia đình ruột thịt, cho nên dùng cụm từ này để mô tả sự xấu hổ).
Cho ngươi giả bộ thâm tình! Cho ngươi tìm thế thân!
Ta ôn nhu nói: "Hiên ca ca, huynh vì sao không nhận ra A Nguyệt? Huynh chẳng lẽ quên A Nguyệt rồi sao? Hay là nói......!Huynh đã có người khác, không cần A Nguyệt nữa?”
Giọng nói của ta tuy không lớn, nhưng rất rõ ràng, truyền đến tai tất cả mọi người ở đây.
Từng câu từng chữ, đem Mộ Dung Hiên đặt ở trên lửa nướng.
Hắn hôm nay nếu là dám không nhận ta, thì hắn nhất định là cái đồ đạo đức giả, tra nam!
Cuối cùng, khát vọng giúp duy trì thiết lập nhân vật ban đầu của Mộ Dung Hiên vẫn chiến thắng sự sợ hãi và chán ghét cương thi thối rữa của hắn.
Hắn vươn tay về phía ta, kiên định nói: "A Nguyệt, ta không có quên nàng, trong mười năm này, ta không có một ngày nào quên nàng.”
Ta mắt thấy hắn âm thầm cắn chặt răng, cổ họng chuyển động lên xuống liên tục, chắc hẳn phải cố gắng lắm mới không buồn nôn ngay tại chỗ.
Hắn thậm chí còn nặn ra một khuôn mặt tươi cười, thật làm khó hắn rồi.
Ta thâm tình nhìn hắn, kiễng mũi chân, kề sát bên tai hắn.
“Chúng ta đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.”