Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn

Diệp Kiều là người cuối cùng bị kéo vào ảo cảnh, lúc nàng mở mắt ra, suy nghĩ liền cực kì hỗn độn, đầu óc trống rỗng, đang trong trạng thái 'ta là ai, ta đang ở đâu'.

Cảm giác rất ảo diệu, thậm chí lúc nàng vừa bước vào, ngay cả tên mình cũng không nhớ.

Loại ảo cảnh này với Sơn Hà Đồ có hiệu quả y như nhau.

Diệp Kiều vừa xuất hiện thì nó liền đọc kí ức của nàng, lại bị suy nghĩ rối loạn lung tung làm cho ngây ngốc, để nói về kí ức thì không có tu sĩ nào hỗn loạn như vậy hết, Diệp Kiều lại thuộc một loại rất kì quái, trong kí ức có rất nhiều nơi mà nó chưa bao giờ thấy qua.

Ảo cảnh này so với Sơn Hà Đồ tính nết y chang nhau, mới bắt đầu đã cho nàng thấy cảnh tượng lúc đi làm.

Thật không dám giấu giếm, phiền phức nhất trong cuộc đời của một đứa còng lưng bán mình cho tư bản chính là công việc chất đống làm không xuể, trong ảo cảnh lại thấy mình bị mắng đến máu chó phun đầy đầu, phải chỉnh sửa lại 7749 loại bản thảo thiết kế, đến mức bản thân Diệp Kiều đang trong trạng thái mờ mịt, nhưng sau khi nghe chửi xong cũng phải thanh tỉnh.

"Đây là cái gì?"

"Cảnh tượng thật kì lạ."

"Không phải chứ, nàng không ghét ai sao?" Ảo cảnh sẽ phóng đại sự ác ý vô số lần.

Minh Huyền chán ghét những thân truyền xem thường hắn, cùng với mấy tên dòng chính trong gia tộc suốt ngày châm chọc, mỉa mai.

Ảo cảnh nó luôn làm rất tốt trong việc chẩn bệnh hốt thuốc.

Bên ngoài các tu sĩ cũng dần tò mò, Diệp Kiều ghét nhất chính là cái gì? Loại ảo cảnh này có thể nhìn trộm được những ác ý, sợ hãi cùng chấp niệm sâu nhất trong lòng mỗi người.

Bên trong ảo cảnh có thể thấy được bản ngã, bọn họ rất vui khi được xem ảo cảnh của nhóm thân truyền, thuận tiện có thể biết được rốt cuộc bọn họ là dạng người gì.

Mà Diệp Kiều chính là mục tiêu được chú ý nhiều nhất, tính cách rất mơ hồ, vốn tưởng rằng có thể nhờ vào ảo cảnh thấy được điều sợ hãi nhất trong lòng nàng, kết quả vừa mới đi vào liền xuất hiện cảnh tượng kì quái này.

Bản thảo thiết kế là cái gì? Bên A lại là cái gì?

"Ha? Diệp Kiều thế nhưng lại sợ hãi thứ này? Sợ cái gì, đánh hắn đi Diệp Kiều."

"Vì cái gì hắn lại dám chỉ trỏ ngươi? Hắn xứng sao. Mau cho hắn một kiếm, để cho hắn biết rốt cuộc Tu Chân Giới này ai làm chủ!"

Một đám tu sĩ lòng đầy căm phẫn.

Diệp Kiều bị mắng cho thanh tỉnh, nàng vuốt mặt, sau khi biết được loại ảo cảnh này là một đứa ngốc nghếch, liền không chút lưu tình đấm vỡ cảnh tượng trước mắt, lạnh lùng nói: "Cút."

Đột nhiên phá vỡ không kịp phòng ngừa.

Tuy nhiên cũng may, vì trước đó đã có kinh nghiệm từ mấy người kia, nên nó cũng biết nàng không phải là người tốt lành gì, lần thứ nhất thất bại, nó cũng không nhụt chí.

Rất nhanh lại xuất hiện một cảnh tượng mới.

Diệp Kiều ngước mắt, chỉ thấy ảo cảnh dần dần biến ảo thành bộ dáng của nàng, trang phục thân truyền giống y như đúc.

Đối phương nhìn thẳng vào nàng, từng câu từng chữ nhẹ nhàng nói, "Diệp Kiều."

Ngay cả giọng nói cũng giống.

Diệp Kiều thừa nhận, trong nháy mắt, nàng đã nổi da gà.

Quá chân thật, cực kì giống cùng chính mình nói chuyện, thậm chí làm Diệp Kiều sinh ra một loại cảm giác 'ta là ai'. Nhìn phản ứng của Diệp Kiều, ảo cảnh tiếp tục cười nói, "Ta biết ngươi là ai, cũng biết ngươi muốn làm gì."

Diệp Kiều bình tĩnh nhìn 'bản thân', "Ngươi biết ta muốn làm gì?"

"Đúng vậy." Ảo cảnh nhẹ giọng nói, "Ngươi vẫn luôn suy nghĩ tìm cách cứu bọn họ đúng không? Muốn thay đổi gì đó, nhưng ngươi có thể thay đổi được gì đâu Diệp Kiều? Ngươi chỉ mới Trúc Cơ, đến lúc đó, ngay cả bản thân ngươi còn không cứu được, không phải sao?"

Hai chữ 'bọn họ' chính là chỉ mấy sư huynh của nàng trong nguyên tác.

Diệp Kiều phát hiện bản thân đã xem nhẹ ảo cảnh, nó cao cấp hơn Sơn Hà Đồ nhiều, một cái là linh khí, còn một cái lại là ảo cảnh tồn tại cả ngàn năm trong bí cảnh, chênh lệch giữa cả hai quá rõ ràng.

Ảo cảnh khi đọc kí ức, chỉ có thể đọc được khát vọng, sự sợ hãi hoặc là ác ý chôn sâu trong nội tâm đối phương, còn đối với những người mang tâm tư đơn thuần, thì lại là một chuyện khác.

Mà Diệp Kiều này, so với mấy đứa trước đó dễ giải quyết hơn nhiều.

Kí ức của nàng quá hỗn loạn, cũng chứng minh được nàng không giống mấy thân truyền trước đó, không chút chút tạp niệm, một lòng hướng đạo, nên khả năng bắt giữ nàng, cũng có xác suất cao hơn.


Ảo cảnh chậm rãi nhếch khóe môi, tiếp tục tẩy não từng bước một, "Ngươi căn bản, không làm tốt được cái gì hết, không phải sao?"

"Ở lại nơi này đi." Nó ôn nhu nói, "Ai cũng tồn tại bản năng luôn đuổi theo ánh sáng, ở lại nơi này, ta sẽ chỉ dẫn cho ngươi, không lẽ ngươi không muốn cứu bọn họ sao?"

Diệp Kiều dừng lại có chút lâu, vốn dĩ khi nàng đấm nát ảo cảnh, các tu sĩ đều cho rằng kết thúc rồi, nhưng không ngờ, ảo cảnh này lại tiếp tục tạo nên một ảo cảnh khác, mà ngay tại lúc này đây, Diệp Kiều đã chần chờ.

Có tu sĩ không hiểu liền nói thầm, "Nàng muốn cứu ai vậy?"

"Ảo cảnh này rất nguy hiểm." Có tu sĩ đã từng nhiều năm vào nam ra bắc trầm giọng nói, "Đừng nhìn trước đó nó giống một đứa ngốc liên tục thất bại nhiều lần mà xem nhẹ, đó là do tâm tư bọn họ trong sạch, không dễ tẩy não được, nhưng một khi nó thành công, thì sẽ bị lạc ở bên trong ảo cảnh rồi trở thành chất dinh dưỡng để nó hấp thụ."

"Trước tiên nhìn đi, ta cảm thấy Diệp Kiều sẽ không bị nó mê hoặc đâu."

"Chưa chắc, nàng do dự rồi kìa."

Xác thật Diệp Kiều đã do dự, nhưng chỉ là do nàng kinh ngạc vì không ngờ cái ảo cảnh này lại biết nhiều chuyện như vậy, còn có thể biến ảo ra rất nhiều loại cảnh tượng thần kì.

Ảo cảnh thấy nàng im lặng, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có thể cảm nhận được ánh sáng sao?"

"Ta cảm nhận được."

Nó nhẹ nhàng cười, vì nghĩ rốt cuộc mình đã thành công tẩy não người khác: "Cho nên chúng ta đều là ——"

Diệp Kiều: "Người tin vào ánh sáng của chân lí."

Thiếu nữ ngẩng đầu như là vô tình tìm được tri kỷ, kích động nắm tay nó, giống như gặp được nhà lãnh đạo mà bản thân hâm mộ đã lâu.

"Ngươi cũng thích Siêu nhân điện quang sao? Vậy thì tốt quá."

"?" Siêu nhân điện quang là cái gì?

Ngươi không bị điên đâu đúng không.

Bộ dáng kích động của Diệp Kiều không hề giống giả bộ, nhìn ra được là nàng thật sự rất thích 'Siêu nhân điện quang' kia.

Gương mặt của ảo ảnh Hư Vô vặn vẹo một chút, sau đó nó liền lựa chọn một cái quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời mình.

Nó liền thử biến thành bộ dáng nàng đang tưởng tượng trong đầu.

"..."

Sau đó đi về phía nàng.

Diệp Kiều nhìn 'Siêu nhân điện quang' hàng fake trước mắt, khóe môi hơi nhếch lên, cơ bản liền xác định được, ảo cảnh này có thể biến thành bất cứ thứ gì mà nàng đang suy nghĩ, đúng thật là...

...Tốt quá điii!

Một người cùng với một ảo cảnh như là hai nhà lãnh đạo lâu ngày gặp mặt, điên cuồng bắt tay nhau.

Cái này có gì đó sai sai.

Ảo cảnh bình tĩnh suy nghĩ.

Sự tình không nên phát triển như này, rõ ràng trước đó nó đã thành công tẩy não nàng một nửa rồi mà.

Ảo cảnh quyết định không ngừng cố gắng, nó nhẹ nhàng nói, "Ngươi có tín ngưỡng không?"

Mỗi người đều có.

Như là tên Kiếm tu Diệp Thanh Hàn trước đó.

Thử hỏi trên đời này có Kiếm tu nào mà không muốn trở thành đệ nhất kiếm đạo, năm đó tổ sư gia đã dùng một kiếm bình ổn Tu Chân Giới, mà trùng hợp sao, con nhỏ này cũng là một Kiếm tu.

"Có chứ." Bộ dáng Diệp Kiều như tìm được tri kỷ.

Hai mắt nó sáng lên, vừa định biến thành hình tượng tổ sư gia.


Kết quả lại nghe được Diệp Kiều không nhanh không chậm mà thành khẩn nói: "Ta là tín đồ của Jack Ma."

"?" Nó mông lung vài giây.

Đó là ai nữa?

Ảo cảnh không hiểu, trong hiểu biết của nó, nó không hề quen biết người nào tên Jack Ma.

Ảo cảnh sống hơn một ngàn năm, từng cắn nuốt biết bao thiên tài tu sĩ, lần đầu tiên gặp phải cục đá cứng như này, vì để che giấu sự thiếu hiểu biết của mình, không quen người tên 'Jack Ma' này, nên nó quyết định lảng sang chuyện khác.

"Ngoại trừ cái này ra? Thì khát vọng của ngươi là gì?"

Diệp Kiều nghe được mấy lời này của nó.

Liền chậm rãi cười.

Trước đó nàng đã thử xem, có phải nó đang muốn giữ nàng lại hay không, hiện tại đã không cần suy nghĩ nữa, nó đúng là có ý định này, nếu ảo cảnh đã có lòng như vậy thì nàng phải tận dụng triệt để thôi. Thế là Diệp Kiều gật đầu, cười nhẹ, có chút ngại ngùng, "Kiếm thuật của ta vẫn luôn không tốt."

"Không biết ngươi có thể cho ta xem chiêu thức thứ ba của Thanh Phong Quyết được không?"

"Trước đó không học được, Vấn Kiếm Tông đều cười nhạo ta." Diệp Kiều nhẹ giọng nói, "Ta biết thiên phú của mình kém, nhưng ta sẽ nỗ lực."

Thần sắc của nàng có chút cô đơn, nhìn qua rất là đáng thương, loại cảm xúc này làm ảo cảnh rất thích.

Có cảm xúc là chuyện tốt, sợ lại giống như tên Kiếm tu đầu gỗ Diệp Thanh Hàn kia, mặc cho nó biến ra cảnh tượng gì, thì tên đó đều thờ ơ.

Diệp Kiều cũng không phải nói dối, một phen vừa rồi là biểu lộ chân thật của nàng. Mỗi chiêu thức của Thanh Phong Quyết đều khác nhau, nàng còn chưa thể chạm đến ranh giới của chiêu thức thứ ba, mà ngay cả Mộc Trọng Hi cũng như vậy.

Vì vậy hai người luôn bị Đoàn trưởng lão đè đánh, cũng may cái người mang danh kiếm cốt trời sinh kia cũng chưa học được, nên Diệp Kiều không phải chịu trận một mình.

Nàng hít sâu một hơi, "Đây là nguyện vọng trọn đời của ta."

Ảo cảnh không hề nghi ngờ lời nói của nàng, Kiếm tu đều là một đám si mê kiếm đạo, nên muốn xem kiếm quyết cũng không có gì lạ.

"Ngươi đứng yên ở đây đừng đi đâu hết." Nó nói: "Để ta đi học tập một chút."

Tu sĩ bị nó kéo vào ảo cảnh quá nhiều, nên số lượng thông tin cũng cực kì khổng lồ, do đó cần chút thời gian sắp xếp lại, chờ tẩy não thành công con nhỏ này, nó sẽ cắn nuốt nàng dễ như trở bàn tay.

Diệp Kiều thấp giọng nói câu được.

Nàng đợi một lát, ảo cảnh lại lần nữa hiện thân, nó thật sự đã mang về Thanh Phong Quyết, chiêu thức thứ ba bắt đầu, nó biến thành gương mặt của Diệp Kiều.

Cảnh tượng biến ra cũng là bộ dáng của nàng, bắt chước theo thói quen tự nhiên cũng giống nàng.

Xem ảo cảnh dùng bộ dáng của mình sử dụng Thanh Phong Quyết, khác xa với nàng tự học.

Có chỗ nào không đúng, thì còn có thể so sánh để điều chỉnh.

"Đã học được." Diệp Kiều chắp tay, tiếp tục mở miệng: "Ta còn muốn xem Phù Sinh Trận thuộc tứ đại trận pháp nữa."

"???" Ngươi không phải là Kiếm tu sao?

"Nói ra chắc ngươi không tin." Mặt nàng không đổi sắc tiếp tục nói: "Ta là một Kiếm tu luôn ôm mộng tưởng, muốn học trận pháp của Phù tu, để có thêm kiến thức."

Phù Sinh Trận chính là trận pháp ảo giác nổi tiếng của Nguyệt Thanh Tông.

"Con nhỏ Diệp Kiều này!!" Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông đứng ngồi không yên: "Sao vô sỉ vậy!"

Đây đạo lí gì chứ? Từ bên trong ảo cảnh học trận pháp.

"Nàng cũng đâu học từ đệ tử của ngươi, gấp cái gì chứ." Tần Phạn Phạn cười lạnh, "Đây chỉ là một cái ảo cảnh thôi mà."

"..." Nguyệt Thanh Tông thiếu chút nữa đã tức đến ngất.


Trước kia nàng cũng không thiếu đạo đức như vậy, lừa gạt cả ảo cảnh.

Đó thật sự là chấp niệm của nàng sao? Ảo cảnh có chút hoài nghi nhân sinh.

"..."

"Luyện xong rồi." Nó thở hồng hộc, cuối cùng lộ ra mỉm cười, "Suy nghĩ đến việc ở lại sao?"

Diệp Kiều nhìn nó bây giờ cũng không dễ dàng gì, ảo cảnh đã quá vất vả rồi, nàng bắt đầu vỗ tay: "Trâu bò quá, trâu bò quá."

Ảo cảnh bị chọc tức đến vặn vẹo rồi tiêu tán vài giây, sau đó nhanh chóng tụ lại: "..." Cái này không phải là thứ nó muốn nghe.

Nó muốn nghe nàng nói sẽ tình nguyện ở lại làm chất dinh dưỡng cho nó, chứ không phải khen nó trâu bò!!

"Diệp Kiều, chẳng lẽ ngươi không hận sao?" Ảo cảnh hít sâu một hơi, ghé sát vào nàng, lại lần nữa biến thành bộ dáng của nàng, nhỏ giọng cười một tiếng, lặp đi lặp lại bên tai nàng nói nhỏ, "Nguyệt Thanh Tông, mấy người đó xem thường ngươi, bộ ngươi không muốn một ngày nào đó sẽ đạp bọn họ dưới chân sao?"

Thần sắc Diệp Kiều rất khó để nhìn ra sự thay đổi.

Quả nhiên ảo cảnh sau khi phân vân một chút cũng quyết định làm theo trình tự, đầu tiên nó biến thành bộ dáng của nàng, ý đồ làm nàng nghi ngờ bản thân, cho đến khi nàng phát hiện mình vô dụng, thì nó sẽ lấy chấp niệm trong kí ức của nàng để dụ dỗ tiếp.

Sau hai lần thất bại, không thể dùng kí ức để kích thích nàng.

"Ta hận." Vì tránh cho nó bỏ cuộc, Diệp Kiều liền rũ mắt, nắm tay: "Ta không thể phản kháng lại bọn họ, ngươi biết đó, ta chỉ là một kẻ hèn Trúc Cơ, muốn cứu bản thân cũng không được."

Ảo cảnh nghe xong dần nở nụ cười, "Vậy ngươi có thể xin ta giúp đỡ..."

"Cho nên." Trên mặt Diệp Kiều tràn đầy bất mãn cùng khổ sở, nàng ngước mắt, vô tội nói: "Ta vẫn muốn được nhìn xem hình dạng của một số thiên phẩm đan dược với linh thảo."

"Khi còn nhỏ ta ở Nguyệt Thanh Tông, chưa từng gặp qua việc đời."

"..."

Ảo cảnh trong nháy mắt tức giận đến mức mặt mũi dần trở nên dữ tợn, nó thề nhất định hôm nay phải ăn nàng cho bằng được.

Thân truyền này là người đầu tiên mang linh khí thuần túy nhất mà nó gặp, nếu không ăn được, nó có chết cũng phải đội mồ sống dậy.

Diệp Kiều nhìn bản thân hàng fake ở trước mắt đang lộ ra biểu tình không thể che giấu, liền chậc một tiếng, thật giống với Ninja rùa, xem ra nó thật lòng muốn cắn nuốt nàng.

************

Bên ngoài đợi rất lâu cũng chưa thấy Diệp Kiều đi ra, nàng đã vào đó cả đêm rồi.

"Không lẽ nàng bị ác ý của bản thân ép đến nỗi không thoát ra được luôn rồi sao?" Tô Trọc nói.

Bên trong ảo cảnh, chỉ cần đi vào thì ít hay nhiều đều sẽ có ác ý, ai dám chắc chắn bản thân mình trong sạch nhất?

Những người khác cũng tò mò, rốt cuộc nàng nhìn thấy gì, mới bị nhốt ở bên trong lâu như vậy.

Thoát ra khỏi ảo cảnh càng sớm, càng đại biểu cho việc đáy lòng không hề có tạp niệm.

Tâm tư càng đơn thuần thì con đường tu đạo sẽ càng thuận lợi, nhưng chỉ cần xui xẻo xuất hiện một ít tâm ma, không thoát ra được, thì kiếp này coi như bỏ.

Đại đạo sáng tỏ, nếu không thể bài trừ tâm ma, vứt bỏ tạp niệm, thì tu đạo làm gì nữa, về nhà chăn heo đi cho rồi.

Sở Hành Chi cũng không nghĩ ra, "Diệp Kiều ở bên trong đang làm cái gì."

Bọn họ đều đang đợi Diệp Kiều đi ra để bàn chuyện hợp tác, nên không khí hiện tại có chút hài hòa hiếm thấy, nhưng kết quả nhân vật chính vẫn mất tăm mất tích.

Chắc không gặp phải trở ngại bản thân đâu ha?

Bên trong này, ảo cảnh cũng có chút lạnh lẽo cõi lòng rồi.

Nó biến hóa giống như chấp niệm trong đầu Diệp Kiều, vẫn theo trình tự, từ mê hoặc nàng, đến làm cho nàng nghi ngờ, rồi lại không ngừng hoài nghi, rồi cuối cùng là bị tẩy não hoàn toàn.

Kết quả con nhỏ này lại không làm theo kịch bản.

Sau khi nó biến thành bộ dáng của Diệp Kiều, nàng lại nhìn nó mỉm cười, rồi lui về sau, bắt đầu liệt kê nguyện vọng: "Ta muốn xem một chút kiếm pháp của Thành Phong Tông, Nguyệt Thanh Tông với Vấn Kiếm Tông."

"Mong ngươi đáp ứng với ta đi."

"Đây là chấp niệm duy nhất của ta."

"...???" Bà mẹ nó, chấp niệm của ngươi cũng nhiều ghê ha.

Diệp Kiều cảm thấy câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng là rất hữu dụng trong tình huống hiện giờ, vì thời gian giữa thi đấu đoàn đội và cá nhân nối tiếp nhau, nên trên cơ bản khi trận thứ năm kết thúc thì thi đấu cá nhân cũng chuẩn bị bắt đầu.


Một khi đã như vậy, thì đợi nàng thăm dò xong kiếm chiêu của mấy tông môn còn lại, sẽ ra ngoài bàn bạc lại kế hoạch sau.

Ảo cảnh bị nàng tra tấn có chút điên rồi, nó bị yêu cầu hết biến rồi lại hóa, cuồi cùng căm hận chất vấn: "Rốt cuộc ngươi có đi hay không?"

"Chắc là chưa đâu." Diệp Kiều: "Có mấy thứ ta chưa học được, nên ta chuẩn bị định cư ở đây."

Kiếm chiêu đơn giản là quen tay hay việc, nhưng mấy lần trước khi nàng đánh nhau với người khác, nếu không phải là bọn họ thành thạo hơn nàng, thì là thời gian học kiếm lâu hơn nàng, tuy Đoàn trưởng lão cũng từng chỉ dạy cho nàng, nhưng hiệu quả cũng không cao.

Cho đến khi đánh nhau với bản thân, thì nàng đã có thể một bên xuất chiêu một bên phân tích nhược điểm của mình, sau đó không ngừng điều chỉnh, nên cuối cùng cũng đã thành công, từ mức độ sử dụng kiếm chưa thành thạo dần chuyển sang tự nhiên thuận tay hơn.

"Đệ tử này của ngươi, tiến bộ rất nhanh."

Chỉ trong hai ngày, nàng đã lợi dụng ảo cảnh để biến hóa ra vô số bản thể của mình.

Ảo cảnh chia làm sáu, bị nàng lôi kéo đi huấn luyện, tố chất tâm lý của Diệp Kiều cũng rất biến thái, đối với việc luyện tập với nhiều bản thể như vậy, lại có thể ổn định được cả một đám.

Rất lâu rồi chưa được luyện tập thú vị như này, nên Diệp Kiều đã có thể đi vào trạng thái nhập định như lần đầu tiên nàng được xem kiếm quyết.

Ảo cảnh đã bị tra tấn đến điên rồi, nó với Diệp Kiều đánh nhau lâu như vậy, nàng không những không bị tẩy não, ngược lại càng đánh càng mạnh mẽ.

Diệp Kiều liên tiếp biến hóa thành sáu bản thể, sau khi bị đánh lén lần thứ n, nàng đột nhiên dừng lại bước chân, giây tiếp theo không tiến mà lui, bỗng chốc cảm nhận được bản thân đã chạm gần đến chiêu thức thứ ba của Thanh Phong Quyết, điều này quá bất ngờ không kịp phòng ngừa.

Bản thể trước mắt trong khoảnh khắc liền tiêu tán.

Chiêu thức thứ ba của Thanh Phong Quyết, lặng lẽ rất khó bị người khác phát hiện, nhưng một khi có người đến gần thì sẽ bị đánh bay, đây có thể xem như là kiếm pháp dùng để phản chiêu đánh lén.

"...Trâu bò."

"Diệp Kiều thật trâu bò."

"Người gì đâu mà biến thái quá chừng."

Thời gian kéo dài càng lâu, Diệp Kiều cũng không có ý định dừng lại, ảo cảnh đã chết lặng.

Nó kéo dài lâu như vậy, mục đích chỉ muốn ăn nàng, loại linh căn thuần túy như này, ngàn năm khó gặp, hơn nữa đã lãng phí quá nhiều thời gian, không ăn được nàng nó không cam lòng.

Đến bây giờ, nó dần dần nhận rõ được một sự thật.

Người này căn bản không thèm đặt nó vào mắt.

Mà là xem nó như một cái sân huấn luyện!!

Lại một lần nữa đá bay bản thể, Diệp Kiều nhẹ nhàng đáp chân xuống đất, vừa định thử lại lần nữa, thì bỗng nhiên trời đất quay cuồng, đến lúc mở mắt ra lần nữa, mặt đất đã thay đổi.

Ảo cảnh tiêu tán, Diệp Kiều bị đạp ra.

Tâm tình của nàng có chút phức tạp, sau đó không biết xấu hổ nói: "Sao nội tâm nó yếu đuối quá vậy."

Tu sĩ ở bên ngoài nhìn một loạt hành động của nàng đều nhịn không được mà muốn chọi dép nàng. Hãy làm người đi Diệp Kiều!!

Mấy sư huynh đang ngồi chờ một góc liền nhìn nhau, sau đó vực dậy tinh thần.

Rốt cuộc cũng được thả ra rồi.

Tiết Dư tóm lấy nàng, đánh giá nửa ngày, hỏi: "Nó đã làm gì ngươi?"

Suốt hai ngày, bọn họ đều suýt chút nữa cho rằng nàng đã hoàn toàn bị nhốt ở bên trong.

Diệp Kiều mới vừa bị đạp ra nên vẫn chưa kịp hoàn hồn, sau khi lấy lại bình tĩnh, liền chậm rãi nói, "Nó biểu diễn cho ta xem trăm dạng kiếm pháp."

"Sao?" Tất cả đều cho rằng nàng bị chấp niệm của bản thân vây nhốt, nhưng khi nghe nàng nói xong, thì cảm thấy sự việc hình như không phải vậy.

Sở Hành Chi đã chờ đến mất kiên nhẫn, "Sao ngươi lâu như vậy mới ra đây?"

"Lâu sao?" Diệp Kiều chớp mắt gãi đầu, lúc nàng ở trong ảo cảnh không phân biệt được thời gian, sau đó lại nhẹ nhàng chậc một tiếng: "Ta còn muốn vào thêm lần nữa đó."

Đang sắp chạm đến chiêu thức thứ ba, thì nửa đường lại bị đạp ra, làm Diệp Kiều có chút tiếc nuối.

Vừa dứt lời.

Ảo cảnh nứt ra rồi!

Vâng chính xác 'nứt ra rồi' theo nghĩa đen, vốn dĩ ảo cảnh đang mờ mịt trong hư không, liền không tiếng động xé không gian ra làm hai, nổi điên xông ra ngoài 'Aaaaaa'

"Diệp Kiều." Tiết Dư lập tức sửa miệng, giọng hắn có chút khó hiểu: "Ngươi đã làm gì nó rồi hả?"

Diệp Kiều: "..." Ờm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận