Đạp vài tên ở vị trí cuối bảng ra để thăng cấp, do đó Diệp Kiều bị rớt ở phía sau rất xa, ngược lại thì Vân Thước thăng cấp rất nhanh, chỉ mới một tháng, đã leo đến vị trí hơn 300.
Mà sinh hoạt buổi tối vào mỗi ngày của Diệp Kiều cũng rất cố định, ban ngày thì rút thăm tìm đối thủ, ban đêm thì bị Đại sư huynh tóm đầu huấn luyện, nàng mới đột phá Kim Đan chưa được bao lâu, do đó có nhiều chiêu thức để sử dụng hơn, Chu Hành Vân lại giống như một bà mẹ trẻ, không hề chê phiền phức mà chỉ dạy nàng.
Từ ngày tiểu sư muội xuất hiện, Chu Hành Vân bỗng phát hiện, thì ra hắn còn rất vội.
Không chỉ phải vội vàng ngăn cản không để Diệp Kiều bị người ta đánh chết bởi những mưu hèn kế bẩn của mình, mà còn phải vội vàng huấn luyện nàng. Nhưng đối với tình huống như này, thì Chu Hành Vân lại rất thích, ít ra, nó không chán như trước kia.
Diệp Kiều nhìn bốn đạo bóng kiếm đang hướng về mình, liền sử dụng Đạp Thanh Phong xuyên qua khe hở, sau đó làm cho pháp khí trong tay biến dài tạo ra tàn ảnh, cản lại công kích của hắn.
Giây tiếp theo khi kiếm khí hóa hình bị đánh nát, liền biến thành xiềng xích cuốn chặt lấy nàng.
Diệp Kiều bị trói không thể động đậy, Chu Hành Vân nhẹ nhàng chém xuống một kiếm, cả người nàng liền bị đánh bay xuống đất, nhìn cái hố trên mặt đất, khóe miệng nàng liền giật giật.
Đại sư huynh, thật đáng sợ.
Kiếm khí tản ra, Diệp Kiều liền đau đớn bò ra khỏi hố, "Đó là kiếm khí hóa hình ư?"
"Ừm." Chu Hành Vân nhàn nhạt trả lời, từ Kim Đan Kỳ trở lên sẽ lĩnh ngộ được một loại kĩ năng, nhưng Diệp Kiều vẫn chưa nắm bắt được.
"Vừa rồi ta đã biểu diễn qua một lần, chắc ngươi nhớ kĩ rồi đi."
Hắn đối với trí nhớ của Diệp Kiều không hề nghi ngờ chút nào.
Nàng gật đầu, xác thật đã nhớ kĩ.
"Tưởng tượng một chút hình dạng của nó, thần thức tập trung đặt trên kiếm khí. Sau đó dùng nó để đánh ta."
Ngộ tính của Diệp Kiều rất cao, bắt đầu lặp lại động tác của Chu Hành Vân, một đạo kiếm khí hóa hình chợt lao xuống, Chu Hành Vân bình tĩnh phá tan kiếm khí nàng vất vả lắm mới tạo được, "Tiếp tục."
Kiếm khí hóa hình rất tiêu hao linh khí, linh căn Diệp Kiều sẽ tự động hấp thu linh khí, tốc độ bổ sung rất nhanh, nên có thể tạo ra kiếm khí trong thời gian dài, do đó việc lặp đi lặp lại như vậy, vừa hay có thể giúp nàng rèn luyện khả năng tạo ra kiếm khí.
************
Trường Minh Tông liên tục nhiều ngày trôi qua đều giống như vậy, dần dần tông môn cách vách cũng quen với việc bọn họ thường xuyên truyền đến động tĩnh.
Chúc Ưu hơn nửa đêm nhìn thấy kiếm khí ngưng tụ giữa không trung, liền nhíu mi, không thể tưởng tượng: "Nhiều kiếm khí hóa hình như vậy, thận bọn họ sẽ không bị hư chứ?"
"Chắc là chỉ có một mình Diệp Kiều tạo ra thôi." Diệp Thanh Hàn có chút mỏi mệt, hắn liên tục thăng cấp đến vị trí hơn một trăm, nên cơ bản bị thiếu ngủ trầm trọng, hắn nhấp môi, không nhanh không chậm nói thêm: "Nhưng hiện tại nàng chỉ mới Kim Đan, nên cũng chưa có gì để sợ."
Cũng may mắn nàng chỉ mới đến Kim Đan, nếu không thật sự sẽ rất khó giải quyết.
Phía bên Trường Minh Tông, chú ong chăm chỉ cũng chỉ có một mình Tiết Dư mà thôi, nên việc hắn vào mười vị trí đầu cũng là chuyện hiển nhiên.
Vốn dĩ Đan tu đã rất ít, mà thiên phú cao trong toàn bộ Tu Chân Giới cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng vấn đề Đan tu đều là một đám cứng đầu, đánh chết cũng không nhận thua, nên hắn chỉ có thể hết so rồi lại so.
Mấy ngày nay hắn so đến mức sắp quên đi mình là ai, Diệp Kiều rất tôn trọng những người chăm chỉ nỗ lực, nhưng nàng cũng nhận thấy được, mỗi lần Tiết Dư trở về, đều trong trạng thái tinh thần uể oải.
Bọn họ cũng chưa có ai đi xem Tiết Dư thi đấu, tại vì cũng không có gì để xem.
Nhưng Tiết Dư, không đến mức tinh thần trạng thái đều kém đến loại tình trạng này đi?
"Ngươi đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Kiều chọt chọt hắn, "Có khỏe không?"
Tiết Dư hốt hoảng, "Còn ổn."
Mấy người bọn họ muốn nói lại thôi, bộ dáng này của hắn, không giống với hai chữ còn ổn tí nào.
Nhưng Tiết Dư sau khi trở về ngã đầu liền ngủ, bọn họ liếc nhau, chuẩn bị ngày mai đến sân thi đấu của Đan tu để nhìn một cái.
Trên sân thi đấu của Đan tu tương đối ít người, bọn họ cũng không phải thi đấu theo hình thức một chọi một, mà là một đám Đan tu tập trung lại, tỷ thí, nghe nói là so về hình dạng của đan dược, phẩm cấp, cùng số lượng.
Mấy thứ khác không đề cập tới, vì chỉ cần xét về phương diện hình dạng đan dược thôi, thì cũng đủ để Diệp Kiều rớt từ vòng gửi xe rồi, nàng cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã chọn Kiếm tu.
Bên ngoài đã có gần trăm người đến để xem náo nhiệt, bốn người bọn họ mặc trang phục thường ngày hòa vào dòng người, Diệp Kiều ngồi chống cằm, nhìn cảnh tượng ở dưới.
"Đan tu thi đấu, nhìn chán ghê." Minh Huyền lười biếng che mắt, muốn ngủ.
Khiến cho người xem rất mất hứng.
Suốt phân nửa trận đấu vẫn diễn ra bình thường, điều này làm cho bốn người họ hoài nghi, tinh thần Tiết Dư kém như vậy là do hắn quá cùi bắp.
"Hắn dở quá đi." Minh Huyền chửi bới không chút khách khí.
Diệp Kiều tán thành: "Còn dở hơn ta."
"..." Hai người các ngươi không cần mượn chuyện này để tổn thương người khác đâu!
Thẳng đến gần cuối, Diệp Kiều đang nằm trên khán đài bỗng nhiên ngồi bật dậy, nhẹ nhàng chớp mắt, nhạy bén bắt được thần thức đang thoắt ẩn thoắt hiện công kích Tiết Dư ở trên sân thi đấu.
Diệp Kiều nhướng mày, nhìn chằm chằm vào vị trí giữa sân, nhàn nhạt nói: "Có người dùng thần thức chơi hắn."
Chẳng trách lần nào trở về trạng thái tinh thần cũng kém.
Thì ra là do trận nào cũng bị nhắm vào.
Bất quá cũng có thể lí giải, vốn dĩ Đan tu đã ít ỏi rồi, nên có thể nhân cơ hội xử lí được người nào thì hay người đó.
Tiết Dư không kể nguyên nhân cũng là vì chuyện này, so với bọn họ thì thi đấu của Đan tu nhẹ nhàng hơn, nên nếu kể cho bọn họ nghe nữa thì chỉ làm tăng thêm phiền não không cần thiết.
Mộc Trọng Hi đứng lên, "Vậy làm sao bây giờ?"
Minh Huyền cười lạnh một tiếng, thuận tay nhặt lên một chiếc giày của người xem qua đường nào đó, xoay tròn, ném vào giữa sân, "Các ngươi chơi chó nè."
Vĩnh viễn không cần hoài nghi một Phù tu làm gì.
Bọn họ ném bùa chú đều theo tỉ lệ bách phát bách trúng, nên một chiếc giày chỉ là chuyện nhỏ.
Tên chơi dơ đang dùng thần thức để quấy nhiễu Tiết Dư, trong khoảnh khắc liền bị giày ném trúng.
Hắn giận dữ: "Ai?!! Ai dám đánh lén ta?"
Đầu sỏ gây tội Minh Huyền dường như không có việc gì cười một chút, lớn giọng: "Cha ngươi."
"À há." Mắt Diệp Kiều sáng rực lên.
Vừa lúc, túi của nàng vẫn còn mấy cái bánh bao lâu ngày, chắc cũng sắp cứng như đá rồi, Diệp Kiều liền thuận tay cầm lên rồi ném, quyết không chừa một tên Đan tu nào.
"Bị điên rồi đi?" Bọn họ hoàn toàn không nhịn được nữa.
Ngẩng đầu thì thấy, một đám có vẻ ngoài xinh đẹp, đang cười tủm tỉm cầm đồ chọi người.
Tiết Dư ngẩn người, đồng dạng thấy được anh em nhà mình ở bên ngoài, đầu ngón tay hắn dừng một chút, có hơi cảm động, chỉ là, vì sao tông môn bọn họ mỗi lần xuất hiện đều không chịu theo hình thức nào bình thường vậy hả?
Nhìn bên ngoài đám thân truyền nhà Trường Minh Tông đang vui vẻ chơi chọi người, các trưởng lão liền nhíu mày.
Đây là phong cách ma quỷ gì vậy?
"Dừng tay!!"
Người phụ trách của tám đại gia tộc đã đứng ngồi không yên, không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng cảnh cáo: "Trường Minh Tông, không được ném đồ vào sân thi đấu, nếu làm như vậy nữa, thì trừ điểm."
"Chậc."
Minh Huyền còn chưa chọi đủ, liền cười khúc khích: "Quy định, lại là quy định, tám đại gia tộc cũng rảnh ghê ha."
Trường Minh Tông chỉ có một mình Tiết Dư tham gia thi đấu danh mục Đan tu, chính là loại một mình xông pha ra trận.
Còn lại đều là nhóm Đan tu có tổ chức, một đám cấu kết bắt tay nhau quấy nhiễu hắn suy đoán thảo dược.
Phải biết rằng, chỉ cần thắng được thân truyền là có thể nổi danh khắp Tu Chân Giới.
Mà làm như thế nào để thắng, nhìn Diệp Kiều là biết, chỉ cần thắng được, thì thủ đoạn gì cũng có người ủng hộ thôi.
Mộc Trọng Hi bĩu môi: "Mấy tên quấy nhiễu Tiết Dư kia, đều là dòng chính thuộc tám đại gia tộc, thiên phú rất cao."
Đều là một đám thiên tài quý hiếm.
Ban tổ chức là tám đại gia tộc, nên đối với loại hành vi thiếu đạo đức này, cũng nhắm một bên mắt cho qua.
Diệp Kiều nghiêng đầu: "Tám đại gia tộc vô lí vậy luôn sao?" Chỉ cho quan đốt lửa, chứ không cho dân thắp đèn, đây là cái đạo lí gì vậy.
Minh Huyền hừ một tiếng, "Bọn họ xưa nay đã như thế rồi. Gia tộc cường đại như vậy, sao chịu nói đạo lí với người thường như chúng ta."
Chu Hành Vân liếc mắt một cái, cảm thấy Minh Huyền càng về sau càng chẳng thèm phân biệt địch ta, có thể chửi được liền chửi hết, không chừa một ai.
Diệp Kiều nhấc tay, hỏi trọng tài kiêm người phụ trách: "Cho hỏi một chút, bọn họ dùng thần thức để chơi dơ như vậy, thì không được tính là làm trái quy định à?"
Đối phương nhướng mày bình tĩnh nhìn Diệp Kiều, rồi nhàn nhạt trả lời: "Đây chỉ là một chút chuyện nhỏ nằm trong phạm vi quy định chứ có gì đâu." Ba chữ cuối cùng liền được nhấn mạnh, tràn ngập cảnh cáo.
Hắn biết Diệp Kiều.
Sau khi Đại hội thi đấu qua đi, ai mà không biết nàng, nhưng cho dù là Diệp Kiều cũng không thể can thiệp vào, vậy nàng còn có thể làm được gì đây?
Diệp Kiều như đã sáng tỏ một chuyện, "Nếu nói vậy, thì có nghĩa là bên ngoài có thể can thiệp vào đúng không?"
"Có thể."
Ở giữa sân cũng đã làm ra sự tình gây nhiễu loạn tinh thần người khác, thì đương nhiên bên ngoài cũng được.
Nhưng cũng không có ai có thể can thiệp vào quá trình luyện đan, vì bên ngoài được giữ một khoảng cách nhất định, xa như vậy, thì Diệp Kiều có thể nghĩ được cách nào đây?
"Ngươi lại muốn bắt đầu bày trò?" Minh Huyền mở mắt ra, phấn chấn tinh thần.
"Đừng nói như vậy, ta chỉ là trong phạm vi quy định, làm một chút chuyện đơn giản. Chỉ vậy thôi."
Diệp Kiều không chút để ý liền lấy ra Hồng Liên Đỉnh trong túi trữ vật, cười nhẹ.
Đây là linh khí mà bọn Tiết Dư đã đưa cho nàng, vẫn còn chưa kịp xem thử hiệu quả nó ra sao.
"Có muốn nhìn xem cách ta luyện đan bằng đan lô không?" Nàng hỏi.
Minh Huyền: "Nhìn chứ."
Diệp Kiều không nói hai lời liền ngồi xuống tại chỗ, nhớ lại cách thức luyện ra Bổ Thần Đan, sau đó động tác thuần thục thêm vào linh thảo, tốc độ của nàng rất nhanh, chỉ trong lần đầu đã có thể tạo ra mười cái đan ấn.
Vì để bảo đảm uy lực đủ lớn, Diệp Kiều liền tạo ra mười lăm cái, sau đó lỗ tai nàng cũng bắt đầu ứa máu.
Dù vậy nàng cũng không ngẩng đầu, tiếp tục dung đan, kết hợp, điều chế mùi hương.
Đã tới phân đoạn điều chế mùi hương, Diệp Kiều mặt không đổi sắc liền lựa chọn mùi hương sầu riêng, mười lăm viên đan dược, nằm hiên ngang bên trong đan lô, linh khí đem lại hiệu quả rất nhanh chóng, tốc độ hơn gấp mấy lần so với trước đó.
Mấy Đan tu khác còn chưa luyện chế xong, Diệp Kiều nhân cơ hội này, liền cho lan tỏa mùi hương của mười lăm viên đan dược mình mới luyện xong.
"Ngự Phong Phù đâu rồi?"
Diệp Kiều cũng không ngẩng đầu lên, hỏi Minh Huyền.
Minh Huyền nhanh chóng đưa qua: "Dạ đây, thưa đại ca."
Diệp Kiều nhấc đầu ngón tay, sau đó khởi động lá bùa trong tay, tạo nên một trận gió lớn thổi đến giữa sân, vào lúc "hương thơm nồng say" bay đến, khứu giác mẫn cảm của Đan tu liền cảm nhận được.
"Mùi gì vậy trời."
Tiết Dư: "..."
Hắn vừa ngửi liền biết thủ phạm là ai.
Nhưng thật ra ngửi nhiều rồi cũng quen.
Nhưng những người khác thì chịu không nổi.
Trọng tài bên ngoài đã đứng ngồi không yên, hắn tức giận đùng đùng đi đến trước mặt Diệp Kiều, nhìn thấy thiên tài tam tu trong truyền thuyết đang luyện đan, liền đập bàn bên cạnh một cái, "Ngươi đang làm gì?"
Diệp Kiều: "Luyện đan á."
Nàng đưa cho hắn, "Ăn thử không?"
Ờm...Còn rất tốt bụng đi.
"Không cần." Hắn cự tuyệt theo bản năng, "Ngươi cút chỗ khác mà luyện."
"Tại sao chứ?" Diệp Kiều ôm đan lô của mình, kinh hãi: "Sao vậy? Ta chỉ đang làm chuyện trong phạm vi quy định, luyện một chút đan dược mình thích thôi mà, có gì đâu."
Ba chữ có gì đâu, được nàng dùng cách thức tượng tự để đáp trả.
Trọng tài đen mặt
Không thể phản bác được.
Lời này là do hắn nói, cũng không có ai quy định là bên ngoài không được luyện đan.
Nhưng có người nào bình thường lại luyện ra được cái mùi kinh khủng như vậy chứ?
Trong sân thi đấu, không khí giữa các Đan tu cũng rất vi diệu, có người thần sắc cổ quái, "Người nào luyện phân bên trong đan lô vậy hả?"
"...Không có đi."
Nhưng mà ——
Mùi rất kinh khủng a.
Vốn dĩ Đan tu chính là dựa vào khứu giác cùng trí nhớ để phân biệt linh thảo, nhưng loại mùi hương này, thật sự rất dễ làm loạn khứu giác đó!!
"Chắc ngươi không tắt thở đâu ha?" Tiết Dư nhìn người ở phía đối diện hắn đang điên cuồng nín thở, khóe miệng liền giật giật.
Không đến mức đó đi?
Lúc nói câu này hắn đã quên rằng, trước kia hắn đã từng bị những mùi hương độc lạ mà Diệp Kiều chế tạo ra làm cho nổ đan lô.
"Không có khả năng!! Ngươi đừng có mơ đến chuyện ta đi gặp bà cố nội của ta." Hắn nghẹn đỏ mặt, tuyệt đối không nhận thua.
Tiết Dư nhún vai: "Ờm vậy ngươi cứ từ từ tận hưởng đi."
Diệp Kiều phát hiện đám Đan tu giữa sân kia ngoại trừ sắc mặt có chút nhăn nhó, thì không có ai xuất hiện trường hợp nổ đan lô hết, nàng không ngừng cố gắng, cầm lấy một lá Khuếch Âm Phù, hô một tiếng: "Tam sư huynh."
Nàng tiếp tục nói: "Ngươi còn nhớ rõ, lần ta nấu đan dược ở trên lớp không?"
Tiết Dư: "..."
"Mùi hương đó ngươi còn nhớ rõ chứ?"
"Tới đi, thương tổn nhau đi, làm thối chết bọn họ."
Tiết Dư có chút động tâm.
Hắn cũng có chút biến thái, là một người bình thường liên tục so tài mười mấy trận, lại cứ bị quấy nhiễu, công kích thần thức đến mức tâm tình cũng đã vặn vẹo.
Nhìn thần sắc biến thái của Tiết Dư, nhóm Đan tu liền nhíu mày, không hiểu hai thân truyền này đang úp úp mở mở cái gì.
Tiết Dư luyện chính là hương vị bún ốc mà lần trước Diệp Kiều đã làm ra, hắn nhanh chóng tạo ra mười cái đan ấn, sau đó bắt đầu tiến hành quá trình điều chế mùi hương.
Diệp Kiều luyện mùi hương sầu riêng, hai người kết hợp với nhau một chút, quả thật.
Toàn bộ sân thi đấu dần dần tràn ngập mùi hôi quỷ dị.
Hắn cử động đầu ngón tay một chút, linh thảo liền rơi xuống giữa đan lô, thiếu niên dáng người cao ráo, mặt mày tươi sáng, lại là người duy nhất mặt không đổi sắc, không bị ảnh hưởng.
Đây đều là nhờ vào hành động vĩ đại khi xưa Diệp Kiều.
Có câu nói cũng rất đúng, biện pháp tốt nhất để ứng phó với đối thủ, chính là nỗ lực thích ứng.
Mà Tiết Dư cùng Diệp Kiều ngốc chung một chỗ lâu như vậy, thì đối với những mùi hương quỷ dị nàng luyện ra đã thích ứng hoàn toàn.
Vậy người đau khổ cũng chỉ có những Đan tu kia mà thôi.
Có Đan tu sắc mặt đỏ lên, giương mắt xem xét khắp nơi, giống như nhất định phải tìm được nguồn gốc phát ra mùi hôi.
Tay hung hăng run lên, tỉ lệ ngay lập tức liền xảy ra vấn đề.
Cuối cùng, cũng có Đan tu không chịu nổi mà ném thảo dược sang một bên, chạy khỏi sân thi đấu.
"Ta bỏ quyền." Chịu không nổi nữa rồi.
Vốn dĩ khứu giác của Đan tu đã mẫn cảm, mà hiện tại cả bên trong lẫn bên ngoài sân thi đấu đều tràn ngập mùi hương đáng sợ này, con mẹ nó, ai mà có tâm trạng thi đấu được nữa?
Đã so đến mấy chục trận, cũng chưa gặp được ai bỏ quyền, Tiết Dư mở to mắt, không nghĩ đến chỉ cần sử dụng phương pháp như này, liền có thể làm người ta bỏ quyền?
Giờ khắc này, hắn phảng phất đã tìm được biện pháp để nhanh chóng kết thúc thi đấu rồi.
Bên kia.
Một đan lô của đệ tử nào đó ở gần Tiết Dư bỗng chốc sôi trào lên, sau đó không hề báo trước mà nổ tung.
Sau khi đan lô nổ tung, thì dung dịch màu nâu tung tóe đầy trời, Tiết Dư bất hạnh bị văng đầy người.
Hắn đứng ở giữa hưởng trọn, khắp người đều là nước thuốc màu nâu, kết hợp với mùi vị bún ốc của mấy viên đan hắn luyện ra, trường hợp liền có chút mất khống chế.
"Trời đất ơi."
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Tiết Dư tẩu hỏa nhập ma rồi sao?"
Không thể đi.
Có ai tẩu hỏa nhập ma lại đi ăn phân a.
Nói thật, chỉ là luyện vài viên đan thôi mà.
Nhưng bộ dạng của Tiết Dư đã có thể dùng để ngăn em bé khóc nửa đêm, hơn nữa, từ đầu đến chân đều bị dính nước thuốc màu nâu, làm cho mọi người không muốn hiểu lầm cũng phải hiểu lầm.
Có quỷ mới biết đám Đan tu này lại làm chuyện gì.
Trọng tài cũng đồng dạng nhìn vào giữa sân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó không chỉ là dung dịch màu nâu bình thường, mà còn bốc lên mùi hôi ngập trời.
Đệ tử có thể tự do điều chế mùi hương, nhưng cũng không thể tự do đến mức như này đi.
Nhóm Đan tu cũng đã dần bất ổn, bọn họ ngơ ngác đối mặt với "hương thơm nồng nàn" đang che trời lấp đất, cuối cùng chỉ còn một mình Tiết Dư là tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Và sau đó ——
"Ọe."
Không biết là người nào ói đầu tiên.
Đan lô cùng lúc nổ tung.
Kế tiếp cũng không ngoại lệ, bùm bùm, tất cả đan lô đều bị nổ tung.
Trọng tài: "..."