Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn

Trước đó đối thủ của Diệp Kiều toàn là thân truyền, nên khi bất thình lình đối mặt với một đám Kim Đan Kỳ bình thường, nàng liền có chút chưa kịp thích ứng.

Sau khi đánh xong cũng chưa có ai phản ứng lại kịp.

Ủa cảnh tượng đánh nhau qua lại đâu??!!

Kết quả thế nhưng lại là cục diện Diệp Kiều đơn phương nghiền áp sao?

"???"

"Người thường với thân truyền có cùng một cảnh giới, bộ chênh lệch lớn đến vậy luôn đó hả?"

Những người khác dùng một kiếm để quyết định thắng thua còn có thể lí giải đi, bởi vì bọn họ thấp nhất cũng là Kim Đan Trung Kỳ, nhưng Diệp Kiều bằng cảnh giới, lại có thể nhanh chóng kết thúc như vậy.

"Liên quan đến may mắn sao?"

Minh Huyền đứng bên ngoài, sau khi nghe được tiếng người nghị luận, liền đáp lại: "Ngươi có thể hiểu rằng, thiên linh căn với linh căn bình thường sẽ không bao giờ giống nhau."

Có thể trong thời gian ngắn đuổi kịp tiến độ của những thân truyền khác, xác thật làm người ta rất kinh ngạc.

"Vân Thước thăng cấp cũng rất nhanh, tốc độ đột phá của nàng còn nhanh hơn Diệp Kiều, nhưng phần cơ sở lại bị bất ổn."

Đừng nói là cùng cảnh giới, lúc trước ngay cả khi Diệp Kiều chỉ mới Trúc Cơ còn có thể đánh nàng.

Có người nuốt nước miếng: "Vậy không lẽ mười vị trí đầu bảng kia, chỉ toàn là thân truyền thôi sao?"

Người nào đụng vào cũng nóng phỏng tay.

Chỉ khác nhau ở chỗ, trong mười vị trí đầu đó ai sẽ giành được hạng nhất, hạng nhì,...theo thứ tự a.

"Không phải không lẽ, mà là nhất định."

Kiếm tu ở năm tông vốn dĩ đã rất nhiều, lại thêm người này so với người kia càng hung tàn hơn, đám người chủ yếu muốn xem náo nhiệt từ Diệp Kiều bỗng chốc trầm mặc vài giây.

"Xem nữa không?" Có người hỏi.

"Xem tiếp đi."

Diệp Kiều không có khả năng chỉ so tài một trận.

Nàng liên tục đánh thêm vài trận, trên cơ bản chỉ toàn là Trúc Cơ hoặc Luyện Khí, ngay thời điểm tất cả mọi người đều chuẩn bị ngủ gật đến nơi, thì rốt cuộc Diệp Kiều cũng đã gặp được một Kim Đan Kỳ thứ hai. Tuy nhiên đối phương lại quyết đoán giơ tay: "Đừng đánh ta, để ta tự té xuống đài là được."

Diệp Kiều: "..."

"Thử một lần đi?" Diệp Kiều vẫn chưa từ bỏ ý định: "Chúng ta đấu thử với nhau một lần thôi." Chỉ mới có một Kim Đan Kỳ, sao đủ để nàng chứng minh thực lực của bản thân.

"Không cần đâu!!"

Người ngoài có thể nhìn không ra, nhưng bọn họ thì khác, đều là Kim Đan Kỳ như nhau, thực lực như thế nào cũng đã nhìn thấy rõ ràng, cho dù là linh khí hay kiếm pháp, nàng so với Kim Đan Kỳ bình thường khác biệt một trời một vực, vừa rồi khi đánh với người nọ, nàng còn chưa dùng hết toàn lực.

Sau khi thử vài lần, liền giải quyết một cách nhanh gọn.


Trận thi đấu cá nhân đang trong bầu không khí hừng hực khí thế, sau khi nghe được tình huống Diệp Kiều nghiền áp tu sĩ cùng cảnh giới, Sở Hành Chi đang luyện kiếm bỗng có chút nghi ngờ: "Thật hay giả vậy?"

Hắn là một tên cứng đầu, cũng chưa gặp Diệp Kiều trong trận thi đấu, nên vẫn cố chấp không tin chuyện đang được bàn tán xôn xao trên diễn đàn Tu Chân Giới.

Chúc Ưu chống cằm, suy tư một lát: "Ta thấy rồi, kiếm kia của nàng có thể biến hóa, ngươi nhớ cẩn thận một chút."

Sở Hành Chi là một thí sinh đi thi không thích mang theo não, nếu hắn với Mộc Trọng Hi ở cùng chung một tông, thì cũng không biết sẽ thành ra cái dạng gì nữa.

Hai người kia nếu gặp nhau thì cũng không có gì đáng lo, bọn họ đều thuộc phái vũ lực, chỉ biết đánh đánh giết giết.

Nhưng chỉ sợ gặp phải người lắm mưu nhiều trò như Diệp Kiều.

Diệp Kiều ở bên kia vẫn còn tiếp tục tích điểm cho mình, ngoại trừ một vài tên ngoan cố bị nàng dùng một kiếm giải quyết, thì sau đó cũng rất thuận lợi, toàn bộ quá trình chỉ cần ngồi một chỗ là đủ.

Trên diễn đàn còn đang bàn luận sôi nổi, "Hiện tại chỉ có Diệp Kiều là còn đang ở vòng hai, những thân truyền khác đã đến vòng ba rồi."

"Có gì đâu, Diệp Kiều đã bắt đầu bày ghế ngồi trên đài thi đấu, đợi người khác đi lên nhận thua rồi, không phải sao?"

Có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng, sự lười biếng của nàng đã được chứng minh rồi đó.

"Lại nói tiếp, nhóm thân truyền này ai cũng không bình thường, Vân Thước của Nguyệt Thanh Tông kia cũng rất biết tính toán, nàng cầm huyền kiếm, liên tiếp đánh nhau với vài Phù tu, nên hiện tại đã sớm leo lên vị trí gần đầu bảng."

"Ai ai ai???" Có người ngây người: "Ồ quao thì ra còn có thể chơi chó vậy sao?"

"Có thể làm như vậy nha. Quy tắc cũng sẽ có lỗ hổng, nàng là Kiếm Phù song tu, trong trận thi đấu của Phù tu không có quy định không được dùng kiếm, nếu ngươi là song tu, thì ngươi cũng có thể."

Chẳng phải Diệp Kiều trong trận thi đấu Kiếm tu cũng chơi ném bùa đó sao?

Nhưng Kiếm tu đánh Phù tu, thì đơn giản chỉ muốn lấy mạng người ta, chỉ cần bị Vân Thước bắt lấy cơ hội đến gần, thì cơ hội phản kháng coi như bằng 0.

Ngay từ đầu cũng không có ai để ý đến tình huống của Vân Thước, đại gia hẹn gặp nhau tại ngọn núi chủ, ai không vào được mười vị trí đầu thì sẽ bị cười nhạo về trình độ.

Kết quả Minh Huyền không biết xui xẻo như thế nào mà bốc thăm trúng ngay Vân Thước.

Hắn cố ý xem xét vị trí xếp hạng của đối phương, "Hạng 78?"

"Sao nàng ta lại giống như chó điên đuổi người không bỏ quá vậy."

"Trình độ của nàng ta không phải rất tệ sao?" Những lời này là từ chính miệng của Tống Hàn Thanh nói.

Mộc Trọng Hi tra xét diễn đàn, sau khi nhận được phản hồi, liền mở miệng nói: "Ồ, nàng ta dùng huyền kiếm đánh Phù tu, trên cơ bản đã làm cho nhóm Phù tu chỉ cần nghe đến tên nàng ta thì đã sợ vỡ mật rồi."

Minh Huyền: "??? Vậy ngày mai ta có thể sống sót sau cuộc thi đấu hay không?"

Phải biết, Phù tu chính là một loại sinh vật khi đánh nhau thì chỉ có thể bị treo lên đánh, Kiếm tu đánh Phù tu, không cần đoán cũng biết được kết cục.

"Hay là ngươi cắn thuốc đi?" Tiết Dư đem đan dược đưa cho Minh Huyền, trong đó bao gồm cả hương vị bún ốc "thơm lừng", Minh Huyền bóp mũi, có ý định ngửa ra sau.

"Hắn cũng không có thời gian cắn thuốc đâu." Mộc Trọng Hi là Kiếm tu, nên hắn rất rõ tốc độ vung kiếm của Kiếm tu, "Minh Huyền đứng ở trên đài, khả năng giây tiếp theo đã bị đánh bay."

Nghĩ lại trong số nhiều người như vậy mà lại gặp trúng thì đúng là vấn đề về xác suất mà.


Minh Huyền phải gặp vận xui tám đời mới đụng phải Vân Thước, hắn nằm dài trên bàn, thở ngắn than dài nửa ngày, rồi nói: "Đánh không lại thì ta nhận thua là tốt rồi."

Hai người có cùng cảnh giới với nhau, để bàn về tài nghệ bùa chú, thì có mười Vân Thước cũng không bằng hắn.

Nhưng Vân Thước lại là song tu a, hắn có thể đánh thắng mới là chuyện lạ.

Chu Hành Vân sâu kín nói: "Nhưng mà, nàng ta có thể lợi dụng lỗ hổng, thì chúng ta cũng có thể đi."

Thi đấu giữa Phù tu với nhau mà lại dùng kiếm đánh, cái này có khác gì lén tráo đổi khái niệm đâu.

Diệp Kiều: "Quy tắc như thế nào vậy? Để sắp xếp lại một chút, rồi chúng ta suy nghĩ xem ngày mai lách luật ra sao."

"..."

Không nghĩ tới đi, cuối cùng thì thi đấu vẫn là chui lỗ hổng.

Những người khác cũng không nghĩ tới a.

Có người tốt nào lại vào lúc rảnh rỗi sinh nông nổi, mỗi ngày luôn cân nhắc đến việc chui lỗ hổng trong trận thi đấu như này.

Bởi vì đối thủ là Vân Thước, mà mấy người bọn họ đều không đi thi đấu, nên nhanh như chớp liền đi vây xem, không chỉ có bọn họ, mà trên cơ bản đa số người đến xem đều là Phù tu, Minh Huyền thê thê thảm thảm thiết thiết gục đầu xuống, nói lời trăng trối với Diệp Kiều: "Khi nào ta chết, thì nhất định phải mua cho ta một ngôi mộ sang sịn mịn nhất đó."

Diệp Kiều vỗ đầu hắn một cái, rốt cuộc người này có chấp niệm với một ngôi mộ tốt nhất đến cỡ nào vậy?

"Hơn nữa cũng không nhất định sẽ chết đi?" Mộc Trọng Hi lẩm nhẩm nói.

Tiết Dư: "Cũng khó nói, xem dáng vẻ kia của Vân Thước, chỉ sợ người tới không có ý tốt gì đâu."

Nghe Tiết Dư nói xong, trong lòng Minh Huyền càng thêm lạnh lẽo.

Trong lúc mấy người đối diện thảo luận, phía sau truyền đến giọng nói của một thiếu nữ, "Minh Huyền."

"Trận này là ngươi thi đấu đúng không?" Thiếu nữ hỏi một câu.

"Minh Ý?" Minh Huyền chớp chớp mắt, gật đầu: "Ừm, là ta thi đấu."

Tiết Dư nhỏ giọng cung cấp kiến thức cho bọn họ: "Hình như là muội muội...của Minh Huyền...cũng thuộc dòng chính đi?"

Dù sao ở trong đại gia tộc chỉ cần là dòng chính thì đều có chút quan hệ với nhau.

Không phải muội muội thì chính là tỷ tỷ.

Trận thi đấu cá nhân vốn dĩ là một đám con ông cháu cha, tán tu, thân truyền tranh đấu gay gắt với nhau, nên chuyện gặp được người quen là rất bình thường.

Minh Huyền nhướng mày, "Ngươi cũng tới thi đấu?"

Minh Ý nhìn lướt qua mấy người ở phía sau hắn, đều là những người nàng biết rõ, hoặc nên nói, hiện giờ ở Tu Chân Giới không ai không biết nhóm thân truyền này.


"Không phải." Thiếu nữ lắc đầu, "Xem ngươi thi đấu."

Nàng cũng đến tham gia thi đấu cá nhân, trước đó còn cùng gia chủ Minh gia thảo luận về trận đấu của Minh Huyền và Vân Thước.

Gia chủ Minh gia mở miệng nói: "Nguyệt Thanh Tông có bốn Phù tu, đã chiếm hết bốn vị trí, thằng nhóc Minh Huyền kia chiếm một cái, còn lại năm vị trí, phải tranh đoạt với những dòng chính khác."

Tống gia, Minh gia, hai gia tộc Phù tu, thiên tài xuất hiện nhiều không đếm xuể.

"Trận tiếp theo là Vân Thước với Minh Huyền. Ngươi có thể đi nhìn xem, thuận đường chuyển cho thằng nhóc kia một câu, đánh thua cũng không sao, ta sẽ không mắng hắn." Lại nói tiếp, gia chủ Minh gia rất ngại ngùng, trước đó Minh Huyền sống chết cũng không có biện pháp đột phá Kim Đan, nên hắn mới nhiều lần viết thư răn dạy, kết quả mắng đến mức thằng nhóc đó tự kỉ luôn, đến bây giờ cũng không chịu về nhà một lần.

"Vân Thước?" Minh Ý ngẩn người, chợt khinh thường nhìn lại, "Thi đấu giữa Phù tu với nhau mà lại dùng kiếm, đúng là không biết ngại."

"Nàng ta có thể sử dụng Kiếm nhưng lại chọn Phù tu, đó có phải đại biểu cho việc Diệp Kiều cũng có thể lấy kiếm để đối đầu với nàng ta hay không?"

Minh gia chủ sờ râu, lúng túng nói: "Chuyện này sợ là không được....... Có điều Diệp Kiều cũng tới, đáng tiếc lại không tham gia thi đấu Phù tu."

Không chỉ có hắn, mà tám đại gia tộc khác cũng muốn xem, Diệp Kiều trong lời đồn, rốt cuộc thì danh có xứng với thực hay không?

Minh Ý mượn chuyện này liền đến đây xem Minh Huyền thi đấu, thuận đường quan sát Diệp Kiều một chút.

Nhìn qua...Rất là bình thường đi.

Trang phục màu xanh biển, 16 tuổi, đặc biệt khi không nói lời nào, nhìn rất điềm tĩnh và lạnh lùng.

Diệp Kiều không phải không nhận ra đối phương đang đánh giá mình, trên thực tế nàng đã quen rồi, giống như bây giờ ai nhìn thấy nàng cũng phải đánh giá một chút.

Minh Huyền hít một hơi thật sâu, đợi đến khi đài thi đấu không còn ai, liền chậm rãi đi lên.

Cùng lúc đó, Vân Thước cũng nhanh chóng phi thân lên đài thi đấu, nhìn Diệp Kiều đang ngồi ở xa, liền cười một chút.

Diệp Kiều thấy thế cũng cười lại, so với nàng ta thì càng xán lạn hơn: "Ngươi nói đúng, thiên đạo sẽ đền đáp cho người chăm chỉ, nhưng thiên đạo cũng chỉ biết thiên vị thiên tài mà thôi."

Biểu tình Vân Thước chợt sựng lại, những lời này chính là lúc trước nàng đã nói qua.

Nhưng khi đó cũng không ai nói Diệp Kiều là thiên linh căn. Dẫn tới việc Vân Thước đến bây giờ khi nhớ lại, đều có chút cảm thấy thẹn.

Vân Thước khóe môi mấp máy, tức giận nghiến răng.

Giọng nói của Diệp Kiều cũng không nhỏ, bên ngoài đều nghe được rõ ràng.

"Ông trời sẽ đền đáp cho người siêng năng chăm chỉ? Ai nói những lời này ta bóp chết người đó, nhìn Diệp Kiều liền biết, má nó, thiên đạo thiên vị thiên tài rõ ràng!!"

"Diệp Kiều mỗi ngày lười biếng, buông thả, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chiến thắng của nàng."

Sau khi hai người đứng ở trên đài, ngay cả câu chào còn không thèm nói, liền trực tiếp bay lên đánh.

Nói theo một sự thật khách quan thì Phù tu căn bản đánh không lại Kiếm tu, sân này nhỏ như vậy, còn chưa kịp bày trận, thì đã bị Kiếm tu đánh bay rồi.

Đánh bay còn chưa tính, cùng lắm thì nhanh chóng kết thúc nhận thua, dù sao thua một trận cũng không ảnh hưởng gì.

Vân Thước hiện rõ sự toan tính của mình, không đánh Minh Huyền, mà là trực tiếp muốn dùng kiếm đâm hắn.

Lần nào Minh Huyền cũng khó khăn lắm mới tránh thoát, phải dùng mấy lá bùa mới miễn cưỡng cản lại được.

Chu Hành Vân khách quan nói: "Minh Huyền đánh không lại nàng."

"Không phải Tống Hàn Thanh cũng có thể cùng Diệp Thanh Hàn dây dưa một chút sao? Như thế nào đến Minh Huyền thì đánh không lại?" Phù tu cũng không yếu đến vậy đi, thậm chí có thể nói là rất mạnh, lúc thi đấu đoàn đội còn không thể thiếu bọn họ kia mà.

Chu Hành Vân bình tĩnh nói: "Sân thi đấu này quá nhỏ, đánh nhau với Kiếm tu, sẽ không có cơ hội thi triển trận pháp."


"Nói cách khác thì..." Hắn trầm mặc một chút: "Nhìn thấy lúc trước Tống Hàn Thanh bị Sở Hành Chi với Diệp Kiều liên thủ loại trừ liền biết, Phù tu nếu không có vị trí thích hợp, thì khi đánh cận chiến chỉ có thể bị Kiếm tu treo lên đánh."

Đài thi đấu quá nhỏ, trận thi đấu của Phù tu cũng chưa từng xuất hiện trường hợp Phù tu dùng kiếm để so tài.

Ai lại nghĩ, năm nay sẽ xuất hiện nhiều thiên tài đến vậy đâu.

Diệp Kiều thấy một màn như vậy, nhẹ nhàng chậc hai tiếng: "Cho nên ta vẫn luôn cảm thấy, làm pháp sư đúng là không đáng tin cậy." Dưới tình huống đánh nhau với thích khách, thì chỉ có thể bị đối thủ treo lên đánh thôi.

Rất may nàng là một Kiếm tu.

Vân Thước lạnh lùng vung kiếm, chuyên chọn những vị trí nguy hiểm để đâm, thân thủ của Minh Huyền cũng rất nhanh nhẹn, khi thấy mấy lá bùa của mình đã bị chém nát, hắn rũ mắt, đầu ngón tay bấm niệm thần chú, Tứ Phương Trận được bày ra trước đó liền phát huy hiệu quả.

Vân Thước sửng sốt, nàng ta bị nhốt lại, tay chân không thể cử động.

Giây tiếp theo liền bị Minh Huyền gạt ngã trên mặt đất, nàng dùng kiếm chống đỡ, nên mới miễn cưỡng không ngã xuống.

Tứ Phương Trận có thể nhốt người trong một phạm vi, Vân Thước thấy vậy cũng không tức giận, muốn đánh rớt nàng, thì sử dụng bùa chú không mang lại hiệu quả đâu, trừ khi tự bản thân hắn đánh nàng rớt xuống đài.

Nhưng nàng là Kiếm tu, Minh Huyền không có biện pháp tới gần nàng.

Bởi vậy sử dụng Tứ Phương Trận cũng chỉ để nhốt nàng ta một chút, giúp Minh Huyền có thời gian thở hai cái thôi. Hắn nhanh chóng lập Công Kích Trận, bên này Vân Thước cũng dồn sức phá tan trận pháp.

Nàng hiểu trận pháp, bởi vậy tốc độ phá trận rất nhanh, Minh Huyền thấy nàng ra tới, liền lui về sau, ném ra một lá Sương Mù Phù, trong phút chốc sương mờ đã ngập tràn bốn phía, sau khi phá vỡ trận pháp, nhìn thấy làn sương này, Vân Thước đột nhiên mỉm cười, quay đầu giống như được mọc thêm một con mắt khác, rồi nhắm ngay phương hướng của Minh Huyền đâm tới.

"???Trời má."

"Bật hack hả?" Xin lỗi vì phản ứng đầu tiên của Diệp Kiều như vậy, theo lí thuyết thì dưới tình huống hai người ngang cảnh giới với nhau, thì khi gặp Sương Mù Phù, Vân Thước sẽ không thể tìm ra được vị trí nhanh như vậy.

"...Nàng ta thật sự rất kì lạ a."

Trên đài Minh Huyền phải cố gắng tránh né mới không dính vào kết cục bị kiếm đâm xuyên tim, hắn thầm chửi trong lòng: "Con mẹ nó, ngươi thật sự muốn giết ta đúng không?"

Thi đấu đến điểm giới hạn thì dừng.

Để tranh giành thứ tự sau khi lọt vào mười vị trí đầu, thì chuyện giết đối thủ đến đỏ mắt cũng không phải không có, nhưng hiện tại chỉ mới là vòng ba, không phải chung kết, mà vẫn phải đến mức như này sao?

Vân Thước không nói, kiếm sau so với kiếm trước còn tàn nhẫn hơn,

Minh Huyền chỉ có thể dùng Đạp Thanh Phong tiếp tục trốn tránh, thuận đường ném ra mấy lá Bạo Tạc Phù.

Nàng ta híp mắt, đầu ngón tay cầm lá bùa còn chưa sử dụng đến.

Minh Huyền có nàng cũng có, tuy rằng trình độ về bùa chú không tốt lắm, nhưng nàng có kiếm trong tay, loại tình huống này, Minh Huyền căn bản không làm gì được nàng.

"Không phải."

"Ai mượn ngươi chơi như vậy, con mẹ nó ai đánh lại ngươi." Minh Huyền thiếu chút nữa đã hộc máu, cái gì a, bộ tưởng song tu là ghê gớm lắm đúng không?

"Là ngươi ép ta."

Hắn nói xong, liền nhìn về phía dưới đài: "Tiết Dư, đan lô của ngươi đâu?"

Dưới đài xem đến mức có chút khẩn trương, thì đột nhiên Tiết Dư bị lôi vào: "..."

Cuối cùng giờ phút này đã cũng tới, rốt cuộc vẫn muốn ra tay với đan lô 'bé bỏng' của hắn đúng không.

Trải qua nghị luận suốt một đêm của một đám thiếu đạo đức, bọn họ liền bắt đầu nghiên cứu cách để lách quy tắc cuộc thi, không ngờ bọn họ lại có thể tìm được 7749 cách thật.

???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận