"..."
"A. Diệp Kiều, ngươi lừa bán nhi đồng à?" Mộc Trọng Hi đi ra ngoài dò đường, sau khi trở về liền nhìn thấy một tiểu gia hỏa lông xù màu vàng ngồi xổm bên cạnh sư muội nhà mình, khóe miệng không khỏi co giật một chút, vô cùng kinh ngạc.
Đừng nói là con thú này lớn lên rất đáng yêu, lông tơ màu vàng, không nhìn kỹ còn tưởng nó là một quả cầu lông kìa.
KFC bên cạnh thì đang dựng ngược cả lông, điên cuồng đuổi theo mổ con tiểu thú màu vàng, hiển nhiên nó cực kì bất mãn với con thú xâm lấn ngoại lai này.
"Đây hẳn là tầm bảo thú đi." Đang ngồi nhìn sách linh khí, Đoạn Hoành Đao cất lời, liếc mắt một cái liền nhận thân phận của đầu linh thú này: "Hình như còn bị người ta kí khế ước rồi."
Diệp Kiều nghe vậy liền nhướng mày. Vậy chắc chắc là bị nữ chủ kí khế ước rồi. Rốt cuộc thì tầm bảo thú trong tiểu thuyết chính là chuẩn bị cho Vân Thước mà.
Nàng xách nó lên, chán chết hỏi: "Tiểu gia hỏa ngươi bị lạc đường sao? Hay là ngươi tự chạy ra?"
Vừa rồi nàng đang ngủ, đột nhiên bị một con thú nhỏ chui vào trong lòng, nó còn có ý đồ muốn bu lại phía Đoạt Duẩn đang treo bên hông nàng.
Tỷ lệ lạc đường không lớn, rất có khả năng là nó tự mình chạy ra, nhưng trong cốt truyện hình như không có này này mà nhỉ?
"Đi nhanh đi." Diệp Kiều chọc chọc tiểu gia hỏa nhìn giống hệt Pikachu kia, nàng cũng không có sở thích nuôi dưỡng linh thú.
Tầm bảo thú ủy khuất giật giật lỗ tai, mặc cho Diệp Kiều chọc thế nào cũng không chịu rời đi. Nó mới không cần trở về, chủ nhân mới vừa kí khế ước là một kẻ mắc bệnh tâm thần, điều này làm cho tiểu thú chưa kinh thế sự vô cùng sợ hãi.
Diệp Kiều nhìn thấy phản ứng của nó, không khỏi lâm vào trầm tư. Ồ, chẳng lẽ thật sự nháo chuyện với Vân Thước sao?
Diệp Kiều cũng không biết bản thân đã tạo ra hiệu ứng bươm bướm, bởi vì nàng giành trước lấy đi tinh quặng, Vân Thước trong cơn tức giận trực tiếp không khống chế được tính tình mà véo cho tầm bảo thú sợ hãi chạy trốn.
Mộc Trọng Hi chống cằm như suy tư gì đó, nói: "Thôi, trước mắt xem ra, nó hẳn là không muốn đi. Đợi khi tìm được chủ nhân của nó là ai lại đưa trở về đi."
Hơn nữa -- Đây là tầm bảo thú đấy. Đi theo nó chẳng phải là toàn bộ hành trình phía sau sẽ chỉ phải nhặt đồ tốt sao? Nghĩ thôi đã sung sướng phát hoảng rồi.
Như vậy nghĩ, hắn lên tinh thần, nâng tầm bảo thú lên nói: "Tới tới tới, ngủ cái gì mà ngủ, chúng ta đi tầm bảo."
Diệp Kiều ngáp một cái, nhìn tứ sư huynh nóng lòng muốn thử, sờ sờ cằm, nàng nhớ rõ.. Trước đây Mộc Trọng Hi chính là một đệ tử chính đạo tiêu chuẩn nha. Lấy chút linh thực còn phải do do dự dự suy xét có nên chừa lại một chút cho người khác hay không. Hiện tại tâm lý đã không còn gánh nặng rồi sao?
Đối với sự thay đổi này của hắn, Diệp Kiều rất vừa lòng, trong nguyên tác Mộc Trọng Hi chính là một cái lốp xe dự phòng cùng con chó trung thành nhất mực, vì Vân Thước mà vào sinh ra tử, kết quả chỉ đổi lấy một câu 'ngươi tựa như đệ đệ của ta'. Bị nàng ta chơi đùa đến thảm.
Nàng khom lưng nhấc KFC lên, đuổi theo Mộc Trọng Hi.
Mộc Trọng Hi thoạt nhìn còn rất thích nó, đút cho nó ăn mấy viên tinh thạch, tầm bảo thú lập tức vô cùng cao hứng lộ ra cái bụng cho hắn sờ, dẫn theo bọn họ đào ra toàn bộ bảo vật có thể tìm được trong bí cảnh ra. Trong đó bao gồm cả linh thực, trái cây có thể gia tăng tu vi, cùng với một ít xương yêu thú Kim Đan kỳ. Khó trách tác giả muốn đem nó cho Vân Thước. Quả thực chính là một đại bảo bối.
Đoạn Hoành Đao đã sung sướng đến sắp bay lên trời, hắn đang thiếu tài liệu luyện khí, không thể kiềm chế mà ôm tầm bảo thú cuồng hôn vài cái.
Bên kia Vân Thước đã sắp phát điên rồi, nàng ta là chủ nhân của tầm bảo thú nên có thể dựa vào hơi thở của đối phương mà tìm được nó, có điều không biết có phải nó đang chạy theo những người khác hay không, toàn bộ hành trình đều chạy tán loạn khắp bí cảnh. Chân trước mới vừa tìm được khí vị, giây tiếp theo đã lại xuất hiện ở nơi khác.
Diệp Thanh Hàn nhìn Vân Thước sốt ruột, hắn mấp máy môi, quay đầu dặn các sư đệ hỗ trợ cùng nhau tìm. Tốc độ của Kiếm tu rất mau, Tống Kiến đã nhanh chóng tìm được mấy người Diệp Kiều.
Hắn cao giọng nói: "Vân Thước sư muội, ngươi xem con thú màu vàng kia có phảu là tầm bảo thú của ngươi không?"
Vân Thước lập tức bảo Diệp Thanh Hàn mang mình đuổi qua đó.
Có lẽ là vì bên hông Diệp Kiều treo cây gậy màu đen, lực hấp dẫn của cây gậy này với đám yêu thú chẳng khác gì cỏ bạc hà với mèo, tầm bảo thú điên cuồng cọ lên người nàng, vẻ mặt say mê cực kỳ.
KFC gấp gáp xoay quanh tại chỗ, hận không thể cho con thú không biết xấu hổ này một cái tát. Đây là khế ước giả của nó nhé!
Lúc Vân Thước tới nơi, nhìn thấy yêu thú của mình say mê cọ lên người Diệp Kiều, sắc mặt nàng ta khẽ biến hô: "Nhị sư tỷ."
Một tiếng nhị sư tỷ này có thể nói là gọi đến vô cùng khí phách, Đoạn Hoành Đao ngẩng đầu, thần sắc kinh ngạc hỏi: "Ngươi quen nàng sao?"
Diệp Kiều nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên: "Không thân, nàng ta mỗi ngày như bị bệnh mà đuổi theo ta kêu nhị sư tỷ."
"Đương nhiên.." Nàng trầm tư một lát: "Một hai phải nói qune biết thì, xác thật là có chút ân oán riêng."
Có điều không phải với nàng mà là với nguyên chủ.
Hai người dường như không có việc gì, nói chuyện phiếm với nhau, Vân Thước bị ngó lơ nắm chặt huyền kiếm trong tay, nói: "Nhị sư tỷ, mời ngươi trả lại tầm bảo thú cho ta."
Nàng nhận định là Diệp Kiều đã nhận ra năng lực của tầm bảo thú, muốn chiếm làm của riêng. Nói giỡn, ai mà không muốn có một đầu tầm bảo thú chứ? Có thể nói hơn phân nửa người đến đại bí cảnh là vì tầm bảo thú đấy.
Chữ "Ta" này Vân Thước cắn rất nặng, giống đang nhắc nhở Diệp Kiều cái gì đó.
Diệp Kiều lười biếng cười: "Được thôi."
Nàng nghiêng đầu, vươn chân lắc lắc con thú đang bám chặt trên đó, nói: "Pikachu, mau thả ta ra."
Thái độ muốn bao nhiêu phiền chán thì có bấy nhiêu phiền chán.
Tầm bảo thú gắt túm chặt lấy nàng -- Không bỏ, không bỏ, không bỏ.
Hiện trường có chút xấu hố.
Vân Thước nhìn linh thú của mình ôm người khác không buông tay, biểu tình của nàng ta cũng dần dần có chút vặn vẹo.
"Trở về!"
Tầm bảo thú giả vờ không nghe thấy. Lúc này cứ giả câm giả điếc là được.
Diệp Kiều thở dài: "Ngươi xem, không phải là ta không muốn thả nó ra, là tự nó không chịu đi."
Sắc mặt Vân Thước trầm xuống. Nhưng không ai có thể chỉ trích Diệp Kiều nửa câu, rốt cuộc thì quả thật là tâm bảo thú tự mình chủ động dính lên người nàng, giống hệt một con chó liếm, thật là nhức mắt mà.
"Nga, đúng rồi." Diệp Kiều giống như đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Dưới cái nhìn cảnh giác của đám người, nàng chậm rãi lấy ra một tờ giấy, tinh chuẩn ném cho Vân Thước, ném xong còn nói ra hai tiếng cực kì có lực:
"Còn tiền."
"..."
Hai mắt Vân Thước trợn to, nhìn tờ giấy trong tay mình, ngây người hỏi: "Đây là cái gì?"
Diệp Kiều: "Giấy tờ."
Nàng tùy ý chỉ chỉ tờ giấy nói: "Vừa rồi sư huynh của ta đút cho nó ăn năm viên tinh thạch, cứ dựa theo giá thị trường giới tính cho các ngươi, năm vạn linh thạch thượng phẩm, không nhiều lắm đâu nhỉ?"
Xác thật là không nhiều lắm đâu. Tinh thạch ở trong Tu chân giới là tài nguyên không thể tái sinh. Nhưng cái giá này cũng không khỏi quá là công phu sư tử ngoạm rồi.
Diệp Kiều không để ý nói: "Không trả tinh thạch cho ta, vậy tầm bảo thú của các ngươi ta giữ trước."
Vân Thước nghĩ tới lúc tầm bảo thú dẫn mình qua đến mỏ tinh thạch bị người đào rỗng, lập tức liên hệ người nọ với Diệp Kiều, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Những tinh thạch đó là ngươi lấy?"
"A, đúng đúng đúng." Diệp Kiều cười tủm tỉm: "Chính là chúng ta."
Lời nói vô lại này thật sự là làm người ta không thể tiếp, Vân Thước bị nghẹn lại một lát, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Diệp Thanh Hàn.
Kiếm tu rất giàu, ví dụ như vị đại đệ tử Vấn Kiếm Tông này, hắn có tiền, vì thế Diệp Kiều liền đón được túi không gian mà Diệp Thanh Hàn ném tới. Thời khắc mấu chốt còn phải xem nam chủ.
Người của Vấn Kiếm Tông không có gì bất ngờ liền lập tức bùng nổ. Linh thú của Vân Thước ăn, dựa vào cái gì mà muốn đại sư huynh của bọn họ phải ra tiền? Năm vạn linh thạch thượng phẩm, đối với Vấn Kiếm Tông mà nói cũng không phải một con số nhỏ.
"Trường Minh Tông các ngươi là nghèo đến điên rồi sao?" Tống Kiến châm chọc mỉa mai.
Diệp Kiều kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Sao ngươi lại biết?"
Nàng lui về phía sau một bước, thành khẩn nói: "Không phải đây là nhóm đệ tử thiên tài của Vấn Kiếm Tông sao? Ta nghèo đến ngủ không được, nếu không thì các ngươi cho chúng ta chút linh thạch đi?"
Ba chữ 'Đại thiên tài' này nàng cắn rất nặng.
Tống Kiến bị chọc tức đến suýt ngất.
Diệp Kiều mặc kệ Vấn Kiếm Tông có tâm tình thế nào, nàng trực tiếp bắt đầu đếm tiền ngay trước mặt bọn họ, một viên cũng không thể thiếu, bộ dáng nghiêm túc đếm tiền của nàng cho cho đám người xem đến tăng huyết áp.
Diệp Thanh Hàn không nhịn được nhíu mày, thanh âm thanh lãnh: "Người của Trường Minh Tông là như thế sao?"
Làm trò lừa tiền người ta, lại còn ngồi đếm tiền ngay trước mặt nạn nhân, giết người tru tâm chẳng qua cũng đến thế mà thôi.
"Sao có thể?" Diệp Kiều không sợ hắn, đường đường làm nam chủ sao có thể làm ra chuyện đánh người như vậy!
Nàng đếm xong linh thạch, thành khẩn cười nói với mấy người Vấn Kiếm Tông: "Ta còn phải cảm tạ Vấn Kiếm Tông tặng tiền đấy."
"Cảm tạ Vấn Kiếm Tông đã tặng." Mộc Trọng Hi nhìn thấy sắc mặt đen xì của Diệp Thanh Hàn, sợ sư muội nhà mình bị đánh, nhanh miệng nói theo một câu.
Không có biện pháp, một mình nàng hấp dẫn thù hận toàn trường, mức độ này có chút quá nặng rồi. Hắn thật sự sợ Diệp Thanh Hàn sẽ đương trường rút kiếm.
Đoạn Hoành Đao không dám chọc đám kiếm tu này, nhưng có thế nào thì Diệp Kiều cũng coi như bằng hữu của hắn, thiếu niên cố gắng lấy hết dũng khí, phụ họa một câu: "Ừm.. Cảm tạ Vấn Kiếm Tông đã tặng."
Được. Thật sự là có tức mà không có chỗ trút. Thành Phong Tông trộn lẫn cái gì ở đây chứ hả? Nếu chỉ có một mình Diệp Kiều, bọn họ nhất định sẽ cho nàng một trận giáo huấn. Nhưng bên người nàng, thực lực của Mộc Trọng Hi trước nay đều không yếu, trời sinh kiếm cốt a, là thiên tài kiếm đạo toàn bộ Tu chân giới chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc trước tông chủ Vấn Kiếm Tông cũng từng muốn đào đối phương về nhà mình. Chỉ là không biết Trường Minh Tông rót cho tên này mê hồn canh gì, tông môn nghèo nàn như vậy Mộc Trọng Hi còn chết sống không chịu đi. Hiện tại Đoạn Hoành Đao cũng phát ra tiếng, đại biểu hắn đứng về phe Diệp Kiều.
Thành Phong Tông cùng Trường Minh Tông từ trước đến nay đều rất bênh vực người mình, vì Diệp Kiều mà đắc tội hai tông môn, rõ ràng mất nhiều hơn được. Nhịn, nhịn, nhịn!
Từ sau khi Diệp Kiều tới, Tống Kiến phát hiện bản thân đã biến thành con rùa đen rồi. Đầu tiên là bị đổ cả bát mỳ lên mặt, rồi lại bị hố linh thạch. Đáng giận a! Không phải hắn chỉ nói thật hai ba câu ở khách điếm, cười nhạo Trường Minh Tông một chút thôi sao?
"Ngươi không phải là ghi hận ta trước đó cười nhạo Trường Minh Tông các ngươi nên mới động thủ đấy chứ?" Tống Kiến rất không phục, vốn dĩ Trường Minh Tông là tông môn kém cỏi naưm nào cũng xếp hạng chót, còn không cho người nhắc đến sao?
Hắn cười lạnh, tiếp lời: "Có bản lĩnh thì năm nay ngươi lấy vị trí đệ nhất tông môn vả mặt chúng ta đi."
"Được." Diệp Kiều đáp: "Chờ đấy."
Tống Kiến sửng sốt một lát sau, không nhịn được mà phụt cười ra tiếng: "Ngươi dựa vào cái gì mà lại tự tin như vậy?"
Một Trúc Cơ mà dám cuồng ngôn như vậy, đám đệ tử Vấn Kiếm Tông đều bị chọc cười.
Khóe môi Vân Thước cũng nhếch lên, thương hại Diệp Kiệu không biết thân biết phận: "Sư tỷ, loại lời nói này vẫn là không nên nói ra đỡ làm trò trước mặt nhiều người như vậy thì tốt hơn."
Miễn cho bị người cười nhạo là thứ không biết trời cao đất dày.
Không đồng tình với những người khác, Đoạn Hoành Đao thậm chí cân nhắc xem ngày sau đại bỉ gặp phải Diệp Kiều thì nên đối phó nàng thế nào.
Những người khác không đem Diệp Kiều để vào mắt, nhưng hắn luôn có loại đối phương có thể đem thi đấu giảo đến long trời lở đất ảo giác.
Mộc Trọng Hi kinh ngạc giương mắt, đối diện với ánh mắt Diệp Kiều, hắn siết chặt thanh kiếm trong tay, không biết là bị lời nói của nàng cảm nhiễm hay là vì sao, cũng nhếch miệng cười hì hì nói: "Các ngươi hỏi chúng ta dựa vào cái gì mà tự tin như vậy sao?"
Thiếu niên rút kiếm ra khỏi vỏ, trong nháy mắt trừ bỏ thanh kiếm trong tay Diệp Thanh Hàn vẫn không nhúc nhích, trường kiếm bên hông chúng đệ tử Vấn Kiếm Tông đã không ngừng run rẩy.
Giọng nói Mộc Trọng Hi trong sáng: "Đều là trời sinh kiếm cốt, ngươi nói chúng ta dựa vào đâu để tự tin?"
Tu chân giới có hai thiên tài kiếm đạo, một là Diệp Thanh Hàn, một là Mộc Trọng Hi, chỉ là Mộc Trọng Hi tuổi còn nhỏ, tu vi thượng bị người ta át đi mà thôi. Nhưng luận thiên phú, ai cao quý hơn ai?
Nhóm đệ tử nội môn Vấn Kiếm Tông vốn còn đang cười nhạo cũng dần dần im tiếng.
Mộc Trọng Hi cùng Diệp Kiều đứng chung một chỗ, tùy tiện dựa vào gốc cây sau lưng. Hắn phát hiện đi cạnh Diệp Kiều lâu dần, con người cũng dần dần trở nên tự tin hơn!
Ngay từ đầu Mộc Trọng Hi đối diện với các thiên kiêu của tông môn khác luôn là nhường nhịn, tự ti. Hiện tại -- Kiếm đạo đệ nhất? Phì, thực lực so ra còn kém ta đôi chút đấy.
Đám người Vấn Kiếm Tông: "..."
Tức giận nha, nhưng lại không thể phản bác.
Tu chân giới đều mộ cường, Mộc Trọng Hi mười sáu tuổi đạt Kim Đan, thực lực đủ để cho tuyệt đại đa số người phải câm miệng, ngay cả Tống Kiến quen thói hống hách cũng không thể phản bác, không thấy hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm bản mạng của mình còn không biết cố gắng mà phát run sao?
Chiêu này của Mộc Trọng Hi, đã triệt để khiến bọn họ phải ngậm miệng.
Diệp Thanh Hàn mặt mày lạnh lẽo, nói: "Vậy đại bỉ gặp."
Hắn ý vị thâm trường nhìn hai người: "Chờ mong các vị biểu hiện trong thi đấu."
Tuy nói như thế, nhưng vẫn không khó để nghe ra vẻ ngạo mạn cùng khiêu khích trong đó.
Diệp Kiều giương mắt đối diện với ánh mắt của hắn, không chút sợ hãi, cười tủm tỉm nói: "Đại bỉ gặp."
Khác với vẻ mềm mại của Vân Thước, thiếu nữ mười lăm tuổi mặt mày trong trẻo sâu thẳm, không có nửa điểm nhút nhát.
Chú ý tới ánh mắt Diệp Thanh Hàn dừng lại trên người Diệp Kiều, Vân Thước đột nhiên có chút hụt hẫng rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Nhị sư tỷ, ta cùng sư phụ đều rất nhớ ngươi, chừng nào thì ngươi cùng chúng ta hồi tông?"
"Nhị sư tỷ?" Tống Kiến nhìn nhìn hai người: "Các ngươi quen nhau sao?"