Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn

Diệp Kiều nhìn hai người từ trên xuống dưới, sau đó cười ra tiếng.

Đúng là một cảnh tượng hiếm gặp, Tống Hàn Thanh cùng Tô Trọc bị treo lên cành cây, đầu cắm xuống đất, hai anh em cây khế cùng chung một cảnh ngộ, chơi thật vui.

Minh Huyền cũng không kiềm lòng được mà giơ tay chọt mặt Tống Hàn Thanh, cười nhạo một cái: "Ha ha ha, thì ra ngươi cũng có ngày hôm nay a Tống Hàn Thanh."

Mấy người ở Nguyệt Thanh Tông rất thích xem thường Phù tu của những tông môn khác, Minh Huyền lúc trước cũng từng bị công kích qua.

Lúc này hắn cực kì đắc ý, Diệp Kiều cũng hùa theo góp chung náo nhiệt, vì vậy hai người liền giống như nhân vật phản diện biến thái trong sách, cười càn rỡ vào mặt Tống Hàn Thanh.

Đừng nói là Tống Hàn Thanh, ngay cả Đoạn Hoành Đao khi nghe được giọng cười của hai người cũng thực sự hoảng hốt.

"Thẻ thân phận đâu?" Thẩm Tử Vi đi tới làm chính sự, hắn lục lọi túi trữ vật của hai người. Nhưng nửa ngày cũng chưa tìm ra.

Hiển nhiên, Tống Hàn Thanh sau khi trải qua trận đầu tiên bị loại, đã thông minh hơn, ít ra hắn đã biết đem thẻ thân phận giấu đi.

"Nếu không có thẻ thân phận, vậy cướp túi trữ vật của hắn đi." Diệp Kiều không hề do dự giật lấy túi trữ vật của hai người, bên trong có không ít bùa chú cùng linh thạch.

Mỗi lần nhắc tới tiền thì Diệp Kiều luôn trong bộ dáng cực kì nhiệt tình cùng tràn ngập động lực.

"Đây mà là thân truyền sao? Này rõ ràng là một đám thổ phỉ!"

"Nhịn không được thì đi nhìn lại phần giới thiệu thân phận của Minh Huyền đi, hắn là nhị thiếu gia thuộc dòng chính của Minh gia, đệt! Dòng chính của nhà ai lại mang tính cách như này."

"Đúng là đừng nên tin tưởng vào ba cái phần giới thiệu nhân vật mà, trên đây còn nói tính cách của Diệp Kiều trầm lặng, ít nói, thành thật nữa kìa ha ha ha."

"Ta đã hiểu rồi, độ chính xác của cái bảng giới thiệu thân phận này chắc cũng giống như độ thành thật của Diệp Kiều đi đúng không?"

Minh Huyền sau khi lục lọi túi trữ vật của hai người kia, còn phát hiện ra hai cái quần nhỏ của Tống Hàn Thanh, hắn liền ghét bỏ mà nhíu mày.

Tống Hàn Thanh này, cũng có chút biến thái đi?

Thế mà lại đem quần nhỏ bỏ vào trong túi trữ vật của mình.

"Tiểu sư muội." Hắn ghét bỏ mở miệng: "Chúng ta không cần mấy lá bùa của bọn họ đâu."

"Bọn đàn ông này quá dơ bẩn!"

Diệp Kiều nhìn đến hai cái quần nhỏ màu đỏ chói lóa liền trầm mặc, nhịn không được cảm thán: "...Đại ca à, năm nay màu đỏ hợp tuổi với ngươi hả?"

Nàng không nói lời nào còn tốt, vừa nói xong thì mặt Tống Hàn Thanh đã đỏ như tôm luộc, hắn rống lên: "Ngươi nhìn cái gì mà nhìn! Hai người các ngươi đợi đó cho ta!"

Đều là tới đây tham gia thi đấu, hắn đem theo chút đồ cá nhân thì có làm sao?! Có ảnh hưởng gì đến Trường Minh Tông bọn họ đâu chứ.

Có người xem trầm mặc thật lâu, sau đó mới thốt ra được một câu:

"Nhóm thân truyền này, ai cũng chơi biến thái như nhau."

Ở trong mắt mọi người, người có thể gánh vác được thân phận thân truyền thì đều sở hữu vận khí cực kì tốt, khí chất thanh lãnh, là con cưng của trời.

Nhưng đến bây giờ, địa vị có như thế nào đi chăng nữa thì dưới tình cảnh hiện tại cũng trở nên dư thừa.

Bọn họ nảy sinh hoài nghi cực kì nghiêm trọng, cái đám thân truyền không đánh tin cậy này, thật sự là tương lai của Tu Chân Giới ư?

"..."

Đoạn Hoành Đao nhìn hai sư huynh đệ Tống Hàn Thanh đang bị treo lủng lẳng trên cây, bất lực mà mím môi: "Vậy chúng ta nên xử lí bọn họ như thế nào đây?"

Diệp Kiều bước đi không quay đầu lại: "Trói bọn họ ở chỗ này trước đi."


"Không được thì tìm ai đó canh giữ dùm? Ta thấy Đại sư huynh của ta rất phù hợp với công việc này đó."

Chu Hành Vân cực kì nhàn rỗi, cho nên để hắn làm người canh gác là hợp lí luôn, ai tới cứu hai tên này thì rút kiếm chém người đó. Thật là một công việc nhẹ nhàng mà.

Đương nhiên, việc này chỉ xảy ra nếu bọn họ tìm được Chu Hành Vân.

Đoạn Hoành Đao do dự một giây, cuối cùng cũng quyết đoán đi theo sau.

Bốn người xem như không có việc gì mà rời đi, bỏ lại Tống Hàn Thanh với Tô Trọc đáng thương cùng nhau hứng chịu cảnh gió thảm mưa sầu trong bí cảnh.

Sau khi bị Tống Hàn Thanh mắng một trận, ở bí cảnh thứ hai Vân Thước cũng đã biết điều được hơn một chút, tu vi của nàng không thấp, thiên phú cũng cao, lại còn là Phù tu, nên vừa mới vào bí cảnh đã có có tông môn đề nghị hợp tác với nàng.

Tư Diệu Ngôn là người đầu tiên gặp được Vân Thước.

Hai người đều là nữ tử, hơn nữa với chỉ số thông minh không cao của Vân Thước, Tư Diệu Ngôn đã rất dễ dàng đạt thành hiệp nghị, tiến hành hợp tác với nàng.

Rút kinh nghiệm từ Tống Hàn Thanh, nên bây giờ mọi người đều đem thẻ thân phận giấu rất kĩ, không cho Diệp Kiều có cơ hội đánh lén.

Tư Diệu Ngôn nói: "Nguyệt Thanh Tông các ngươi muốn đoạt hạng nhất đúng không? Ta biết mà, nên ngươi yên tâm đi, trận này yêu cầu của chúng ta cũng không cao đâu, chỉ cần xếp vị trí thứ ba là được."

Vân Thước nhẹ nhàng nói: "Vậy ngươi muốn làm như thế nào?"

"Vấn Kiếm Tông là một đám Kiếm tu thô lỗ, không có Phù tu, nên có thể bọn họ sẽ đi tìm Phù tu của Trường Minh Tông để hợp tác." Tư Diệu Ngôn hơi mỉm cười: "Cho nên trước tiên chúng ta phải loại bỏ Minh Huyền của Trường Minh Tông."

Trong năm tông môn thì Trường Minh Tông yếu nhất, nên không thể gây nên bất kì uy hiếp nào đến vị trí thứ nhất, mà Diệp Thanh Hàn cũng không có khả năng sẽ tìm Nguyệt Thanh Tông hợp tác, do đó Phù tu bị nhắm đến chỉ còn lại Minh Huyền.

Chỉ cần đem Minh Huyền loại trừ, nàng xem Vấn Kiếm Tông sẽ tìm ai để hợp tác đây.

Nghe được muốn loại bỏ Trường Minh Tông đầu tiên, Vân Thước ngay lập tức đồng ý.

Nàng ở Nguyệt Thanh Tông vẫn luôn không để mắt tới Diệp Kiều, nhưng từ sau khi Đại hội thi đấu diễn ra, tất cả mọi người đều có thành kiến rất lớn với nàng, rõ ràng nàng mới là thiên tài, nhưng kết quả mọi người chỉ dồn sự chú ý lên người Diệp Kiều.

Vân Thước rất muốn chứng minh năng lực của bản thân, vì vậy dưới sự kiến nghị của Tư Diệu Ngôn, nàng liền không chút do dự mà đồng ý.

Ôm cái ý tưởng này trong người, không chỉ có Tư Diệu Ngôn mà còn có cả bọn Tần Hoài.

Chỉ cần có thể loại trừ được Minh Huyền, thì bọn họ không cần lo lắng về vị trí xếp hạng nữa.

Người xem bên ngoài không tránh khỏi bi ai.

"Minh Huyền đáng thương quá."

"...Ngoại trừ Vấn Kiếm Tông, thì mấy tông khác đều muốn hắn chết."

"Chết gì mà chết, chỉ là bị loại thôi~"

"Minh Huyền mà bất tử, thì Vấn Kiếm Tông sẽ bay lên như diều gặp gió không phải sao? Nên hắn chết mới mà phương án tốt nhất."

Ngày đầu tiên trong bí cảnh tương đối sóng yên biển lặng, dưới sự phối hợp ăn ý của Diệp Kiều và Minh Huyền nên dọc đường hai người đã giết được không ít yêu thú.

Tốc độ của hai người họ so với mấy tông môn khác còn muốn nhanh hơn.

Điều này nhanh chóng đã thu hút được sự chú ý của các trưởng lão.

"A." Trưởng lão Thành Phong Tông mở to mắt, "Hai đứa nhỏ này, tốc độ còn nhanh hơn mấy đứa khác nữa."

Rõ ràng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm.

Làm sao Minh Huyền có thể tránh được trận pháp lưu động? Một cái trận pháp cũng không dẫm phải, việc này ngay cả Tống Hàn Thanh còn làm không được.


Nhưng nếu bọn họ là hai Phù tu, thì lại là một chuyện khác.

Trưởng lão Thành Phong Tông vẫn luôn hoài nghi, lão già Tần Phạn Phạn đang cố ý giấu cái gì đó.

Mà điều làm Tần Phạn Phạn vui mừng ở hiện tại chính là, mấy đệ tử nhà hắn vậy mà không có lười biếng, bọn họ thật sự đi kiếm hang ổ của yêu thú, cho nên điểm trên bảng xếp hạng vẫn không ngừng tăng lên, cuối cùng tông môn bọn họ đã yên ổn ở vị trí thứ ba.

"Nhìn kìa, Bích Thủy Tông cùng Vân Thước cũng đuổi theo về phía bên này rồi."

Sắp chạm mặt nhau rồiiii.

***********

Tư Diệu Ngôn đã nhìn thấy hai người Diệp Kiều, khóe môi nàng liền nhếch lên, không nghĩ mình lại may mắn như vậy.

Nếu Minh Huyền ở cùng với Mộc Trọng Hi, thì nàng còn lưỡng lự tính toán xem mình đánh thắng được hay không.

Nhưng khi gặp Diệp Kiều nàng không còn băn khoăn nữa, chỉ là một Trúc Cơ, còn có thể không đánh lại sao?

Không cho hai người một chút cơ hội phản ứng, Tư Diệu Ngôn nhẹ nhàng rũ mắt, cầm lên cây sáo thổi ra một tiếng thật dài, âm điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lại cảm thấy có chút quỷ quyệt.

Diệp Kiều đột nhiên cảm thấy thần thức trong đầu mình như bị người khác kéo lấy, cảm giác cực kì khó chịu, thần sắc cũng có chút mơ hồ.

Minh Huyền liền ném qua một lá Cách Âm Phù, nhưng vẫn không có tác dụng, sắc mặt hắn cũng trắng bệch trong nháy mắt.

"Là âm công."

Trong Tu Chân Giới có người biết dùng cung, có người biết dùng sáo, có người chỉ biết dùng kiếm, nhưng tu sĩ nào có thể am hiểu cùng một lúc nhiều loại pháp khí, đều là thiên tài hiếm có.

Minh Huyền nhanh chóng nói: "Bích Thủy Tông chỉ dựa vào Đan tu mà có thể bình an đi được tới đây, hiển nhiên là có pháp khí hỗ trợ."

"Cách Âm Phù ngăn không được."

Thần thức hai người truyền đến đau đớn, sắc mặt càng thêm khó coi, không ngất xỉu ngay tại đây đều là nhờ vào thần thức cường đại.

"Xin lỗi." Tư Diệu Ngôn thanh âm lạnh lùng, quay về phía Minh Huyền nói: "Do tính uy hiếp của ngươi quá lớn."

Nàng không cho hai người có cơ hội phối hợp với nhau, liền hợp tác cùng Vân Thước, dựng nên trận pháp ngăn cách chiến trường với bên ngoài.

Tiếng sáo lại lần nữa vang lên, kết hợp với sát trận ùn ùn không dứt, nhìn thấy trạng thái của hai người thì chắc không thể chịu đựng được bao lâu nữa.

"Chậc chậc chậc. Đám nhóc này, đánh nhau kịch liệt ghê."

"Diệp Kiều có thể tìm Thành Phong Tông hợp tác, thì đương nhiên Vân Thước cũng có thể tìm Đan tu hợp tác, chính là không nghĩ tới Tư Diệu Ngôn vậy mà là âm công."

Cho nên, mỗi người đều cất giấu một kĩ năng đi.

"Đệ tử năm nay, thiên phú đều rất cao."

"Vân Thước kia cũng không tồi."

Tần Phạn Phạn nuốt vài ngụm nước miếng, vỗ bàn tức giận: "Đồ lão già không biết xấu hổ, vậy mà còn ẩn giấu một Đan tu âm công."

Lão tông chủ Bích Thủy Tông nhìn hắn một cái, khinh thường: "Cái này gọi là chiến thuật 'bất binh yếm trá' mà thôi."

-Góc chú thích nhỏ của Cá-


**Bất binh yếm trá: nghĩa là khi dùng binh thì việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, nhằm giành lấy chiến thắng cho phe mình.

-Bơi về nội dung truyện nha-

Tần Phạn Phạn tức đến nỗi chui vào một góc ngồi tự kỉ.

Hắn thật sự không dám nhìn hình ảnh tiếp theo đâu, liền kiếm một cái lí do để nhắm mắt chuồn khỏi nơi đây.

Tông chủ Bích Thủy Tông mỉm cười, tâm tình sung sướng cực kì: "Ai nha, sao tâm lí yếu đuối mỏng manh vậy."

"Giải quyết Minh Huyền trước tiên." Mục tiêu của Tư Diệu Ngôn chuẩn xác cực kỳ, Diệp Kiều ở trong mắt nàng chỉ như một con kiến mà thôi.

Vân Thước lập tức điều khiển trận pháp nhanh hơn.

Trận pháp tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương, vô số bóng kiếm tụ tập lại một chỗ đâm về phía Diệp Kiều, vốn dĩ nàng đang đau đến sắc mặt tái nhợt, còn phải đối phó với cái trận pháp đồ chơi này, tâm tình của nàng lúc này bực bội cực kì.

Diệp Kiều cười lạnh một tiếng, "Tốt lắm, đây là do các ngươi bức ép chúng ta."

Nàng ngay tại chỗ lăn qua một bên tránh một đợt kiếm đâm tới, sau đó mặt không cảm xúc lấy ra từ trong túi trữ vật một cái kèn bầu.

Cái này là chuẩn bị cho việc đòi nợ hôm trước, nhưng suy xét muốn chừa lại cho Nguyệt Thanh Tông một chút mặt mũi nên mới không đem kèn bầu ra thổi, hiện tại đã đến lúc dùng nó rồi.

Nàng xoa vết máu hai bên tai, xoay người về phía Minh Huyền hô to, "Nhị sư huynh, chiêng trống của ngươi đâu?"

"Lấy ra đi, hướng về nàng gõ cho ta!"

Đang tránh né sát chiêu của trận pháp, Minh Huyền nghe xong liền vội vàng lấy ra chiêng trống từ túi của mình.

Thật ra cũng không phải hắn keo kiệt đến nỗi đem cả chiêng trống mang vào bí cảnh đâu.

Mà là do hôm trước đi khua chiêng gõ trống xong về mệt quá, nên hắn mới tiện tay ném nó vào túi trữ vật, sau đó quên lấy ra luôn.

Minh Huyền cũng đã nhịn Tư Diệu Ngôn lâu rồi, thần thức chính là vị trí yếu nhất của tu sĩ, nếu dùng quá sức sẽ bị biến thành một tên ngốc, khi đó nó sẽ khiến cho hai bên tai chảy máu, nhìn rất đáng sợ.

Vừa nghe Diệp Kiều nói dứt lời, gương mặt xinh đẹp của Minh Huyền liền mỉm cười cực kì dữ tợn, nhắm ngay hướng của Tư Diệu Ngôn đang đứng, vừa tàn nhẫn vừa dứt khoát gõ một cái thật vang.

Nhào vô đi, cùng tạo cho nhau thương tổn đi.

Hắn nên nói sao đây, lúc trước do không dám đối diện với bọn họ nên bản thân mới thảm như vậy.

Trước kia hắn đi theo bọn Tam sư đệ tiến vào bí cảnh, mỗi ngày đều bị rượt như chó.

Hiện giờ đi theo Diệp Kiều đúng là thoải mái hơn nhiều.

Bên ngoài sau khi Tư Diệu Ngôn nghe được câu nói của Diệp Kiều 'đây là do các ngươi bức ép chúng ta' liền khựng lại ngón tay, không biết vì sao lại xuất hiện dự cảm không ổn.

Giây tiếp theo.

"Cheng...tùng...cheng...ò...í"

Tiếng chiêng trống va chạm vào nhau, kết hợp với kèn bầu tạo nên một bản hợp tấu không ngừng vang lên.

Tiếng chiêng trống vừa dứt thì tiếng kèn bầu lại tiếp nối, một trước một sau cực kì theo quy luật.

Âm thanh hai người tạo ra làm cho nhóm thân truyền cách đó không xa đều nghe được.

"...Náo nhiệt dữ."

Mộc Trọng Hi khoanh tay, ngậm cọng cỏ trong miệng, chớp chớp mắt: "Bộ trong bí cảnh có ai nổi hứng quyết định thành thân tại đây luôn hả?"

Hết chiêng trống vang trời lại tới kèn bầu ò e í.

Tiết Dư nhíu mày: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm được sư muội với Nhị sư huynh đi."

Hai người một Trúc Cơ Hậu Kỳ một Trúc Cơ Đỉnh Phong, nếu lỡ đụng phải bọn Diệp Thanh Hàn, thì chỉ có khả năng bị loại mà thôi.

Bọn họ không muốn giành hạng nhất, nên khi bị nhốt trong trận pháp cũng vui vẻ thoải mái mà từ từ thử qua từng vị trí, cuối cùng cũng tìm được lối ra.

Cảm giác bên trong này cũng thoải mái ghê.


Mộc Trọng Hi gật đầu lia lịa, "Biết rồi, biết rồi. Có Diệp Kiều mà ngươi còn không yên tâm sao? Nơi nào có nàng, sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn."

Tiết Dư giật khóe miệng.

Nhưng vấn đề là hắn sợ Diệp Kiều gây chuyện.

************

Hai loại tiếng vang quanh quẩn ở bên tai không dứt, đánh sâu vào linh hồn làm cho con ngươi Tư Diệu Ngôn khẽ run, động tác thổi sáo liền bị đình trệ một giây, âm điệu cùng tiết tấu trong phút chốc liền thay đổi.

Diệp Kiều nhanh chóng nắm bắt đúng cơ hội liền vận Thanh Phong Quyết chém về phía yếu nhất của trận pháp, trong khoảnh khắc trận pháp liền nút vỡ, hóa tro tàn.

Trưởng lão Thành Phong Tông nhíu mày: "Tốc độ nhanh như vậy, nàng hiểu trận pháp sao?"

Diệp Kiều cùng Minh Huyền đồng thời phá trận đi ra, Minh Huyền thì không tính đi, vì dù sao hắn cũng là Phù tu.

Nhưng nàng là một Kiếm tu, thế nhưng lại am hiểu trận pháp ư?

Có trưởng lão giải thích: "Chắc là do ăn may thôi."

Vừa rồi bọn họ cũng không thấy Diệp Kiều quan sát bố cục của trận pháp, chỉ là dứt khoát chém ra một kiếm làm vỡ trận pháp, chắc là do mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi.

"Ngươi đừng có ăn vạ chúng ta." Triệu trưởng lão thổi râu trừng mắt: "Nói không chừng là do trận pháp kia của Nguyệt Thanh Tông dễ phá quá thôi."

"Có nói quá không vậy?" Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông cắn răng, cái gì mà kêu là trận pháp dễ phá?

Thần sắc của trưởng lão Thành Phong Tông dần trở nên phức tạp, hắn vẫn luôn hoài nghi, Trường Minh Tông đang giấu diếm một cái gì đó.

Tốt xấu gì cũng là năm đại tông môn, nên Tần Phạn Phạn thật sự sẽ vô duyên vô cớ đi cho một con nhóc mới Trúc Cơ thuộc trung phẩm linh căn lên làm đệ tử thân truyền sao?

Nói thật, vừa rồi khi thấy hai người Diệp Kiều lôi ra đống đạo cụ kia, thiếu chút nữa đã làm bọn họ tức chết.

Chiêng trống với kèn bầu, có ai vào bí cảnh mà không mang theo pháp khí đan dược, lại đi mang cái thứ đồ chơi vô dụng này.

Trường Minh Tông các ngươi còn người nào bình thường không?

Nếu không xuất hiện thao tác quấy nhiễu này, thì dưới sự phối hợp của Tư Diệu Ngôn cùng Vân Thước, đừng nói là Minh Huyền Trúc Cơ Đỉnh Phong, hay Diệp Kiều Trúc Cơ Hậu Kỳ, mà ngay cả Diệp Thanh Hàn cũng không đối phó được đâu.

Kết quả, ai lại nghĩ đến, như này thì ai có thể nghĩ đến?!

Có đánh chết bọn họ cũng không thể tưởng tượng được còn có thể làm được như vậy.

"Chậc, hai đứa nhóc ranh này vậy mà có thể sống sót vượt ải kìa?

Tần Phạn Phạn vừa rồi quá sợ hãi, nên lấy lí do đi vào nhà vệ sinh, vừa lúc lấy cớ này trốn tránh để không phải nhìn thấy cảnh hai đệ tử nhà mình bị loại.

Kết quả mới vừa thấp thỏm trở về, thì thấy được cảnh hai đệ tử phá trận lao ra.

Đoàn Dự còn định đứng lên đón hai đứa nhóc bị loại về an ủi một chút, thì lại chậm rãi ngồi xuống, tiện thể liếc nhìn Tần Phạn Phạn một cái: "Chú ý cách dùng từ đi."

Cái gì mà kêu là sống sót, này không biết còn tưởng rằng Đại hội thi đấu của bọn họ là hiện trường giết người.

Tần Phạn Phạn giả điếc giả mù, hỏi tiếp: "Sao bọn chúng sống sót được vậy?"

Có thể dưới sự ảnh hưởng của âm công liên tục oanh tạc mà sống sót, sao lại làm được như thế?

Hắn suy đoán: "Chẳng lẽ là do Chu Hành Vân tới kịp lúc, nên mới cứu được bọn chúng?"

Ờm...

Nên nói sao bây giờ?

"Ngươi..." Sắc mặt Đoàn Dự càng thêm vi diệu, do dự không biết nên giải thích như thế nào mới đúng: "...Lão Phạn à, ừm. Ngươi có từng nghe qua, bản hợp tấu của chiêng trống cùng kèn bầu chưa?"

************

🐳: Chúc mọi người 20/10 thật vui vẻ và luôn xinh đẹp rạng ngời nha🩵


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận