Sau khi bốn người chạy ra, Tiết Dư liền nhìn lên bầu trời, "Bí cảnh sắp sụp đổ rồi."
Chiến trường viễn cổ dựa vào quyển trục này chống đỡ, nhưng bây giờ lại bị Diệp Kiều lấy đi, thì bí cảnh đã không còn năng lượng để duy trì được nữa, nên nó muốn đóng cửa trước thời hạn.
Đối với bí cảnh nào được lựa chọn để tổ chức Đại hội thi đấu sẽ được trưỡng lão của năm tông ngăn chặn tán tu bên ngoài muốn đi vào. Nói cách khác, thì hiện tại người bị ảnh hưởng chỉ có mấy thân truyền của các tông môn mà thôi.
Chu Hành Vân nghe xong, liền xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Cuối cùng vẫn sụp đổ...
"Tình huống gì đang diễn ra vậy?" Tần Hoài sợ ngây người.
Hắn nhìn thấy mấy con yêu thú đang yên ổn ngủ trong hang ổ của mình bỗng dưng tỉnh lại chạy tán loạn, như bị chuyện gì đó kích động, cùng với đó là việc màng chắn của bí cảnh sắp tan vỡ.
Đoạn Hoành Đao: "Bí cảnh kết thúc sớm sao?" Chỉ mới ngày thứ ba thôi mà. truyện tiên hiệp hay
Vì sao vậy?
Hắn không hiểu, đang yên đang lành bỗng dưng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó khiến cho bí cảnh kết thúc sớm hơn dự định sao? Hắn nhớ lúc trước ở trong đại bí cảnh chung với Diệp Kiều tận năm ngày lận.
Loại tình huống này quá quỷ dị rồi, Tần Hoài là đại đệ tử thân truyền nên quyền quyết định đều nằm trong tay hắn, hiện tại nên ra khỏi đây hay tiếp tục ở lại đều phụ thuộc vào hắn. Tần Hoài sau khi nhìn qua bảng xếp hạng, vì sự an toàn của mấy sư đệ nhà mình, hắn liền phất tay: "Đi thôi."
"Bóp nát thẻ thân phận để ra khỏi đây đi."
Nguyệt Thanh Tông an ổn xếp hạng nhất, 4300.
Trường Minh Tông hạng nhì, 4000.
Thành Phong Tông hạng ba, 2200.
Cuối cùng thấy tình huống không nhất thiết phải tiếp tục làm gì, Tần Hoài nhìn thoáng qua bí cảnh đang chuẩn bị đóng lại liền cười lạnh, kế hoạch không như dự tính rồi. Khi Nguyệt Thanh Tông đã bị loại, thì chỉ cần Trường Minh Tông trong hai ngày tiếp theo chăm chỉ giết yêu thú, chắc chắn sẽ giành được hạng nhất trong tầm tay.
Chắc là Diệp Kiều còn chưa dự tính được chuyện bí cảnh đóng cửa sớm hơn mọi lần đi?
Hắn rất mong chờ được nhìn thấy biểu tình của đám người Trường Minh Tông.
"Chúng ta đi."
Sau khi thẻ thân phận của năm người Thành Phong Tông bị bóp nát, thì Bích Thủy Tông cũng đồng thời bóp nát thẻ thân phận của mình, ai cũng không có chấp niệm ở lại đây làm gì, vì dưới tình huống như thế này, thì nên chạy nhanh ra ngoài để bảo đảm an toàn mới là điều quan trọng nhất.
Diệp Kiều nhìn thấy tên của mấy người khác trên bảng đã tối đi. Hiện tại chỉ còn tên của bốn người họ là sáng rực.
"Chúng ta còn kém bao nhiêu yêu thú vậy?"
Tiết Dư trả lời: "300 á."
Diệp Kiều nhìn bí cảnh đang lung lay sắp đổ, liền quay người, lấy ra Đoạt Duẩn, "Vậy chúng ta giết cho đủ đi."
Bốn tông còn lại đã ra ngoài, nên hiện tại chỉ còn lại duy nhất Trường Minh Tông, do đó tất cả mọi người đều nhất trí nhìn về phía lưu ảnh thạch của bọn họ. Trưởng lão Thành Phong Tông nhịn không được mà quát lớn: "Đám nhóc này còn không mau chạy nhanh ra khỏi đó nữa."
Vậy mà còn dám tiếp tục ở lại bí cảnh.
Mộc Trọng Hi: "Được thôi."
Bí cảnh không dễ dàng kết thúc như vậy đâu, ít ra Diệp Kiều đã vào hai lần rồi, nên chắc chắn kịp thời gian, hơn nữa nàng vẫn muốn thử chiêu thức thứ hai của Thanh Phong Quyết.
Chu Hành Vân thấy một màn như vậy, khóe môi liền động, hắn vẫn luôn lười quản mấy chuyện rảnh rỗi như này, nhưng tình huống hiện tại không giống nhau, hắn thở dài, sờ lấy thanh kiếm đang treo bên hông, vỗ nhẹ vai của Diệp Kiều với Mộc Trọng Hi, "Nhìn kĩ."
Đoạn Trần Kiếm được rút ra khỏi vỏ, trong nháy mắt kiếm quang xuất hiện như tuyết trắng, nơi nào nó lướt qua đều để lại một cảm giác thanh lãnh.
Chu Hành Vân cố tình xuất chiêu chậm rãi, nên Diệp Kiều có thể miễn cưỡng nắm giữ được bộ dáng vung kiếm của hắn.
Đại đạo chí giản, minh nguyệt thanh phong.
Không có bất kì chiêu thức màu mè lòe loẹt gì cả.
Hai người xem đến nỗi sửng sốt, lập tức không chút do dự học theo bộ dáng của hắn làm ra động tác mở đầu.
Giây tiếp theo Chu Hành Vân lạnh lùng đánh vào tay phải Mộc Trọng Hi, "Sai rồi. Làm lại."
"Ấu ấu ấu." Mộc Trọng Hi kêu to: "Đại sư huynh, đau đó."
Diệp Kiều không nói gì, yên lặng điều chỉnh lại động tác của mình.
"Không phải chứ. Bọn nhóc đó điên rồi sao?" Sau khi đã nhận ra được nhóm người Diệp Kiều đang làm gì, Đoàn Dự mở to mắt không tin được, ở trong bí cảnh sắp sụp đổ để lĩnh ngộ chiêu thức thứ hai của Thanh Phong Quyết sao?
Ai dạy bọn chúng?
Trưởng lão Vấn Kiếm Tông bình luận: "Nghé con mới sinh không sợ cọp."
Về phương diện kiếm đạo nhất định phải xem thiên phú tới đâu.
Hắn đã thấy qua Diệp Kiều sử dụng kiếm, so với mức độ thành thạo của mấy đứa nhóc thân truyền khác, thì nàng có vẻ vụng về hơn, do đó hắn đã suy đoán căn cốt của đứa nhỏ này có lẽ không quá tốt.
Diệp Kiều hít sâu một hơi, dùng lực chém ra, lúc trước nàng đã học qua vài lần, nhưng người vẽ ra kiếm quyết rất là trừu tượng, nếu không có cách để nhập định thì không thể nào nhìn thấy rõ được động tác.
Dẫn đến việc nàng chỉ có thể chạm đến ranh giới của chiêu thức thứ hai mà thôi.
Hình ảnh Chu Hành Vân vận kiếm thức ở trong đầu nàng trong chớp mắt liền hiện lên rõ ràng.
Nàng vung tay chém ra một kiếm, kiếm khí không tiếng động vụt ra, nhìn qua thì thấy nhu hòa nhưng thật ra lại tràn đầy sát ý.
Chiêu thức thứ nhất với chiêu thức thứ hai khác nhau ở chỗ, nếu chiêu một phù hợp để đánh nhau, thì chiêu hai lại phù hợp cho việc săn giết. Nếu có thể vận dụng nó hoàn hảo, thì chắc chắn có thể sử dụng nó để giết người.
Có hiện tại chỉ có thể dùng nó để giết yêu thú mà thôi.
Tu Chân Giới ở hiện thực so với Tu Chân Giới nàng tưởng tượng ra vẫn có sự khác nhau. Nếu trong suy nghĩ của nàng, thế giới này phải là nơi chém giết khốc liệt, cực kì tàn nhẫn, thì trong hiện thực, nơi đây xem thân truyền như bảo bối, là tương lai của Tu Chân Giới, dù có như thế nào đi chăng nữa, thì bọn họ nhất định không thể xảy ra chuyện được.
Vì đây đều là những thiên tài do các tông cực khổ bồi dưỡng ra.
Cho nên mới nuôi thành một đám thân truyền với tính cách vừa dễ dụ vừa ngờ nghệch như này.
Nguyên nhân cực kì đơn giản là do bọn họ được tông chủ cùng trưởng lão bảo hộ, nâng niu quá mức nên chưa một ai được trải qua cái gọi là giang hồ hiểm ác, lòng người thâm độc.
Tốc độ của ba người cực kì nhanh, chiêu thức thứ hai của Thanh Phong Quyết như một đợt càng quét, làm cho việc giết yêu thú dễ dàng hơn nhiều, Tiết Dư nhìn bảng xếp hạng vội vàng nói: "Đủ rồi đủ rồi."
"Chúng ta rời khỏi đây mau lên!"
"..."
Không khí bên ngoài đã lặng ngắt như tờ, các trưởng lão đều nhịn không được mà cảm thán, Trường Minh Tông lần này, đúng là vào thời điểm nào cũng có thể làm cho người ta kinh hỉ.
Mấy thân truyền của tông môn khác khi gặp tình huống như vậy đã sớm co chân lên chạy còn nhanh hơn chó.
Diệp Kiều thì cứ buông thả, lá gan lại còn rất lớn, dám ở lại một nơi như vậy để giết cho đủ 300 con.
"Bí cảnh không sụp đổ nhanh như vậy đâu, hiện tại khuyết điểm của bọn nhóc thân truyền kia chính là lá gan quá nhỏ." Trường lão Bích Thủy Tông vuốt râu.
Đã lâu rồi hắn không thấy được thân truyền nào dũng cảm như vậy.
Dám ở trong bí cảnh đang sụp đổ để học kiếm chiêu, điều quan trọng hơn nữa là trong thời gian gấp gáp vậy mà bọn nhóc lại học được.
Sau khi Diệp Kiều cùng mấy sư huynh bị truyền tống ra khỏi bí cảnh, thì một đám người liền vọt tới vây quanh nàng, làm nàng thiếu chút nữa đã sợ đến mức chạy mất dép.
"Diệp Kiều ra rồi!!"
"Diệp Kiều!!" Có người đi lên điên cuồng bắt tay nàng: "Ngươi chính là Kiếm Phù song tu đúng không? Thật vui khi được gặp ngươi."
"Ngưỡng mộ đã lâu a, Diệp Kiều."
"..." Diệp Kiều thiếu chút nữa đã bị những người này chôn vùi.
Trong lúc nàng đang cố gắng thoát ra khỏi đám người, định lại gần các sư huynh cùa mình, thì ở hàng ghế dành cho tông chủ cách đó không xa, tông chủ Vấn Kiếm Tông đã dồn khí vào đan điền để la thất thanh khiến cho toàn bộ thân truyền đều chấn động:
"Là đứa nào?!"
"Là đứa nào khiến cho bí cảnh sụp đổ?!"