Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn

Vẫn nhìn ra được, mười mấy vạn linh thạch thượng phẩm đã tạo nên đả kích rất lớn cho Tống Hàn Thanh.

Diệp Kiều không đi tìm Diệp Thanh Hàn để đòi nợ, chủ yếu là vì Kiếm tu thường rất nghèo, nếu Tống Hàn Thanh còn có thể đi vay mượn tiền để trả đủ, thì Diệp Thanh Hàn bán cả quần nhỏ cũng không đủ trả.

Đợi khi nào cần thiết có thể lấy ra giấy vay nợ để áp chế Diệp Thanh Hàn một chút.

Không biết bí cảnh tiếp theo khi nào sẽ mở ra, nên bọn họ khó lắm mới thả lỏng được vài ngày, Tần Phạn Phạn lúc này thong thả đi đến, vỗ tay, "Có một tin tốt, với một tin không tốt cũng không xấu, các ngươi muốn nghe tin nào?"

"Tin tốt là chuyện gì?"

"Tin tốt là bí cảnh còn hai tháng nữa mới mở ra, các ngươi có thể yên tâm mà buông thả bản thân."

Diệp Kiều lập tức đập tay với Tiết Dư.

"Ta cũng muốn đập tay."

Mộc Trọng Hi cũng chạy lại để được đập tay một cái.

Minh Huyền hỏi: "Còn tin không tốt cũng không xấu thì sao?"

Tần Phạn Phạn nói: "Có người ủy thác nhiệm vụ cho năm tông, thời hạn hai tháng, nên có khả năng các ngươi sẽ không thể lười biếng được."

"..." Đây là cái tin rách nát gì vậy trời.

Minh Huyền trợn mắt nói: "Không làm, nhiệm vụ gì mà lại cần năm tông ra mặt chứ? Chúng ta không rảnh đi lo chuyện bao đồng đâu."

Trường Minh Tông cũng hay nhận nhiệm vụ săn giết yêu thú để gom linh thạch. Nhưng đối với loại nhiệm vụ như này thì không cần nhận làm gì, dù sao bọn họ cũng đâu có thiếu tiền.

Tần Phạn Phạn chặn lại lời nói của hắn: "Phần thưởng là Hỗn Độn Châu."

Viên châu được tạo ra từ thời khai thiên lập địa, nên đây là vật ai cũng muốn được sở hữu, mấy tông khác sau khi biết được phần thưởng liền không chút nào keo kiệt mà phái thân truyền nhà mình đi hoàn thành nhiệm vụ.

"Gần đây Ma tộc lộng hành dữ dội, nên ai giải quyết được Ma tộc, thì phần thưởng thuộc về tông đó." Hắn nói xong liền vỗ vai thân truyền nhà mình: "Cố gắng lên."

"Ai ủy thác nhiệm vụ vậy?" Minh Huyền rất nhanh lẹ hỏi tiếp. Phần thưởng là Hỗn Độn Châu a, ai lại không muốn chứ, vì nghe đồn nó mang theo cơ duyên nào đó được Thiên Đạo để lại.

Tuy rằng không biết tin đồn là thật hay giả, nhưng vấn đề phần thưởng là Hỗn Độn Châu, nên chẳng trách năm tông đều muốn nhận nhiệm vụ.

"Thành chủ của Thành Vân Thủy ủy thác đó."

Là một thành trì nhỏ, nên tu vi của tu sĩ nơi đây chủ yếu là Trúc Cơ trở xuống, hơn nữa tán tu là chủ yếu, nếu thật sự có Ma tộc náo loạn, thì hoàn toàn không thể tìm ra được manh mối.

"Đến lúc đó các ngươi nhớ cẩn thận một chút, Ma tộc không tốt lành gì đâu."

Diệp Kiều chọt tách trà trên bàn, không muốn làm gì hết, nàng mệt quá hà, chỉ muốn đi ngủ thôi.

"Chỉ bốn người các ngươi đi thôi." Tần Phạn Phạn nhìn thoáng qua Diệp Kiều đang nằm dài trên bàn lười biếng: "Còn ngươi, ở lại đây."

"Tại sao?" Mộc Trọng Hi là người đầu tiên kháng nghị, "Dựa vào cái gì mà nàng được ở lại."

Năm tông đều đi nên sẽ có rất nhiều thân truyền a, dù sao phần thưởng cũng không thể nào rơi vào tay bọn họ. Vậy mà Diệp Kiều lại được ở nhà lười biếng, điều này đã thành công nhận được bốn ánh mắt hâm mộ.


"Nàng chỉ mới Trúc Cơ, các ngươi cũng Trúc Cơ sao?"

Minh Huyền yếu ớt giơ tay: "Ta mới Trúc Cơ Đỉnh Phong thôi à."

"Ngươi cũng đi cho ta." Tần Phạn Phạn trừng mắt liếc hắn một cái: "Đừng có kiếm cớ nữa. Đi theo để học hỏi kinh nghiệm."

Đám nhóc này đều là thiếu gia công tử sống trong nệm ấm chăn êm, nếu không tìm cơ hội cho bọn họ học hỏi kinh nghiệm, thì sau này một mình ra cửa chết như thế nào còn không biết.

Diệp Kiều nghe được mình không cần đi, thì đôi mắt lập tức sáng lên, quay về phía bốn sư huynh nhà mình oh yeah một cái, "Không sao hết, các ngươi an giấc ngàn thu đi, ta sẽ không bao giờ quên các ngươi đâu."

"Tuy rằng thân xác của ta không thể đi cùng, nhưng linh hồn của ta vẫn mãi đi theo các ngươi."

Minh Huyền: "...Có ai muốn cùng ta đánh nàng không?"

Tiết Dư: "Thôi bỏ đi, dù ngươi có bùa chú cũng không đánh lại nàng đâu."

Minh Huyền: Tức ghê.

Hiện tại sắc mặt bốn người như nhà có tang, Tần Phạn Phạn thấy vậy liền an ủi hai câu, "Yên tâm đi, Diệp Kiều ở lại cũng không có thời gian rảnh đâu."

"Ta đã tìm cho Diệp Kiều một Phù tu tài năng để huấn luyện cho nàng tốc độ phản ứng cùng với cách bày trận pháp rồi."

Dù sao cũng là Kiếm Phù song tu mà Tu Chân Giới hiếm có khó tìm, lúc trước không biết thì không sao, nhưng hiện tại nhất định phải có người huấn luyện cho nàng, nên hắn đã tìm cho nàng một người sư phụ.

Tần Phạn Phạn vỗ tay, tuyên bố: "Tiểu sư thúc của các ngươi chính là một Phù tu. Nên ta đã kêu hắn đến đây để dạy cho ngươi."

Trường Minh Tông có bốn phong, Đan Phong Các thì nàng đã vào một lần, còn ba phong kia thì Diệp Kiều chưa đến lần nào.

Nói thằng ra thì nàng có tổng cộng bốn sư thúc, mà người Tần Phạn Phạn tìm tới chắc là tiểu sư thúc của Phù Phong Các đi?

Mộc Trọng Hi: "Gì? Tiểu sư thúc?"

Diệp Kiều là người mới đến, nên tất nhiên đối với mấy sư thúc ở bốn phong không biết gì, nên nàng nghe xong thì chỉ có chút kinh ngạc, còn bốn sư huynh của nàng thì lại phản ứng mạnh hơn.

"Tại sao hắn lại muốn đến đây." Minh Huyền nuốt một ngụm nước bọt, "Không phải hắn mỗi ngày đều chỉ ngủ thôi sao?"

Một tiếng kêu hắn, hai tiếng cũng kêu hắn, không có chút nào tôn trọng trưởng bối hết.

Tần Phạn Phạn lời ít ý nhiều nói: "Nghe nói xuất hiện Kiếm Phù song tu, nên Tạ Sơ Tuyết liền tò mò, thế là hắn muốn tự mình đến xem."

Hai đạo song tu, loại trình độ cao như này rất hiếm gặp, nên khi nghe nói tới, ai lại không muốn được tận mắt xem.

Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra.

Nam nhân bước đến, dụi dụi mắt, giống như vẫn còn buồn ngủ, hắn nhìn thoáng Mộc Trọng Hi, tròng mắt nâu liền sáng ngời: "Ngươi là Diệp Kiều đó ư?"

Diệp Kiều núp sau Minh Huyền, nhịn không được mà cảm thán: "...Hắn bị mù hả?"

Cái tên nàng nghe, dù như thế nào cũng không phải là tên của một nam nhân a?


Minh Huyền nói: "Tiểu sư thúc bị thiểu năng nhiều năm rồi, nhưng sư phụ của chúng ta vẫn muốn giữ lại hắn, nên ngươi ráng hiểu một chút nha."

Tạ Sơ Tuyết vươn tay hết niết lại nhéo mặt Mộc Trọng Hi, cười tủm tỉm: "Sao sao sao ~ nhìn qua thì thấy hơi đần, nhưng lại có thể giành được hạng nhất trong Đại hội thi đấu ư?"

Mặt Mộc Trọng Hi bị niết đến biến dạng, hắn ô oa nửa ngày: "Tiểu, tiểu sư thúc."

Dừng tay a.

Hắn gian nan tránh khỏi ma trảo của đối phương, không chút do dự mà chỉ qua Diệp Kiều: "Nàng mới là người ngươi muốn tìm đó."

Sau khi Tạ Sơ Tuyết buông tay ra, liền cười tủm tỉm nói: "Ai nha, ta biết mà, vừa rồi chọc ngươi chơi thôi."

Tần Phạn Phạn: "...Nháo đủ chưa?"

Tạ Sơ Tuyết luôn là người thích làm lố, nếu không phải đột nhiên lòi ra thêm một Phù tu cần người tới chỉ dạy, thì còn lâu Tần Phạn Phạn mới tìm đến hắn.

"Bốn người các ngươi đi Thành Vân Thủy, nếu có gì nguy hiểm thì nhớ bóp nát ngọc giản để báo tin cho chúng ta."

Hắn nói: "Tu vi Diệp Kiều quá kém, nên ở lại đây."

Để lại Diệp Kiều, Tần Phạn Phạn cảm thấy có chút an toàn, vì con nhóc này thích lăn lộn khắp nơi, mà bên phía Ma tộc không phải là nơi thích hợp cho nàng cà lơ phất phơ.

Diệp Kiều không có ý kiến gì.

Tình cảm hai bên thật ''tốt''. Nên nàng cũng lười đi giao lưu trao đổi với Ma tộc, chỉ nghe thôi đã thấy phiền rồi.

Hơn nữa thật vất vả mới có được hai tháng nghỉ ngơi, nhưng lại phải tăng ca, đúng là mệt mỏi mà!

Mộc Trọng Hi bị Chu Hành Vân vô tình nắm cổ lôi đi, bộ dáng cũng không tình nguyện chút nào, oán khí còn nhiều hơn cả quỷ.

Minh Huyền dặn dò nói: "Tiểu sư thúc rất kì quặc, nên ngươi nhớ cách xa hắn một chút đó."

Hắn một chút cũng không muốn nhớ đến kí ức lúc xưa bị tiểu sư thúc hại cho sống dở chết dở đâu.

Quá độc ác.

Tiết Dư muốn nói lại thôi: "Ngươi..."

"Ngươi an giấc ngàn thu đi."

Nói xong hắn cũng rời đi.

Chỉ để lại Diệp Kiều một đầu đầy dấu chấm hỏi.

Bốn sư huynh đi rồi, nên hiện tại cũng chỉ còn lại Tần Phạn Phạn cùng Tạ Sơ Tuyết, Diệp Kiều nhìn hai người lại hoài nghi về trình độ đặt tên lệch lạc của tông chủ trước đây.

Sau khi nàng ra khỏi viện, liền tìm một khoảng đất trống hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lí đầy đủ.


"Đến đây nhanh một chút, để dạy cho xong còn về tông đi ngủ nữa." Tạ Sơ Tuyết búng tay một cái, không biết từ nơi nào đã xuất hiện một trận pháp, "Chuẩn bị tốt nha."

Không biết hắn đã bày trận pháp từ khi nào, đồ án phức tạp từ dưới chân bắt đầu lan rộng ra, khiến cho Diệp Kiều bị nhốt vào trận pháp.

Sau khi tiến vào trận pháp, thì trong chớp mắt liền xuất hiện vô số công kích hướng về nàng, có kiếm, có ma khí, pháp thuật, công kích vật lí, cái gì cũng có đủ.

Diệp Kiều bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng, trong suốt quá trình đều không tìm ra vị trí mắt trận.

Không bàn về tu vi, thì trận pháp này cũng là thứ mà nàng chưa thể chạm tới được.

Suốt cả quá trình, Diệp Kiều chỉ có thể phòng thủ, nhưng cũng không chống đỡ được quá mười lăm phút, nàng đã bị hất văng.

Tạ Sơ Tuyết nói: "Ta đã xem qua lưu ảnh thạch của ngươi."

"Ngươi giống như thích đánh lén đối thủ một cách bất ngờ để người ta không kịp đề phòng."

"Nếu bình thường thì còn có thể làm như vậy được, nhưng lỡ đâu gặp được người có tốc độ phản ứng nhanh hơn ngươi, thì ngươi chỉ có thể bị người ta đánh mà thôi." Hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm Diệp Kiều trong chốc lát: "Cho nên..."

Thấy Tạ Sơ Tuyết nghiêm túc, Diệp Kiều cũng rút lại việc đánh giá hắn không đứng đắn.

"Ha ha ha." Hắn lộ ra tươi cười: "Cho nên chúng ta tiếp tục đi ~~"

Diệp Kiều: "..."

Mấy ngày sau, Diệp Kiều đã bị nhốt trong trận pháp suốt ba ngày, vào ngày thứ tư mới miễn cưỡng tìm thấy được mắt trận, lần này may mắn là tiểu sư thúc của nàng vẫn còn chút lương tâm, nên không có tiếp tục bày ra trận pháp công kích, nếu không thì trong ba ngày liền nàng đã héo queo rồi.

"Ra rồi hả?"

Tạ Sơ Tuyết lười biếng mở to mắt, "Cũng nhanh ha."

So với dự tính của hắn còn nhanh hơn một chút.

Diệp Kiều sau khi ra được liền nằm bẹp dưới đất như một cái bánh nướng, không phản ứng gì, vẫn còn đọng lại dư âm ở trong trận pháp.

Má ơi!

Hiểu biết của Diệp Kiều là nhờ vào đọc sách, với tích lũy kinh nghiệm từ bí cảnh, nhưng chưa bao giờ nàng gặp qua trận pháp khó chơi như này, có thể đem người hành cho chết.

Điều đầu tiên mà Tạ Sơ Tuyết muốn huấn luyện cho nàng chính là tốc độ phản ứng, sau đó là tốc độ phá trận, còn chưa kể tới ảo trận lẫn rất nhiều vây trận.

Đến ngày thứ bảy thì tốc độ phá trận của nàng đã nhanh hơn một chút, nhưng vẫn còn bị hành cho tả tơi.

Bên trong trận pháp lâu lâu sẽ xuất hiện yêu thú nhảy ra để dọa người, Diệp Kiều theo phản xạ liền dùng Đoạt Duẩn để tránh né, nhưng sau đó nàng lại bi thảm phát hiện mắt trận mới được tìm thấy đã đổi chỗ khác.

"Tiểu sư thúc." Sau khi Diệp Kiều thành công thoát khỏi trận pháp, sắc mặt liền trắng bệch, cúi đầu, "Lúc trước Minh Huyền cũng bị hành hạ như thế này sao?"

Tạ Sơ Tuyết gật đầu, "Đúng vậy đó."

Phù tu cùng Kiếm tu phương thức huấn luyện sẽ không giống nhau, tuy Phù tu không bị đè đánh như Kiếm tu, nhưng phải đối mặt với 7749 trận pháp ùn ùn kéo tới thì càng nhức đầu hơn, Diệp Kiều hai mắt tối sầm.

Cả người quỳ rạp trên mặt đất, nhìn như một con cá mặn vô tri.

Tạ Sơ Tuyết thấy thế liền dùng sức lắc lắc nàng, đem cả người Diệp Kiều biến thành một cọng mì đung đưa.

Sau đó hắn phảng phất thấy được Diệp Kiều ngửa đầu, trong miệng phun ra một linh hồn nhỏ bé.

"..." Không thể nào? Hắn chớp mắt, hoang mang nghiêng đầu.


Sao yếu ớt quá vậy?

Hắn nhớ rõ trước kia sinh mệnh của Minh Huyền với Tiết Dư rất ngoan cường a.

Ngay từ lúc Minh Huyền với Tiết Dư còn nhỏ, Tạ Sơ Tuyết đã thử xâu hai bọn họ đem lên lò than nướng rồi.

Hắn hứng thú bừng bừng muốn nghiên cứu phương pháp đem trẻ nhỏ nướng trên lò than.

Khi đó sinh mệnh của hai người vẫn rất ngoan cường không phải sao? Hình như cũng không có ra nông nỗi như này?

Lúc Tần Phạn Phạn tới thì thấy cảnh sư đệ của hắn đang xách cổ áo đồ đệ nhà mình.

Còn bộ dạng Diệp Kiều thì héo queo, không còn chút sức sống.

Tần Phạn Phạn giận dữ, đấm một cái lên đầu Tạ Sơ Tuyết: "Ngươi làm gì đồ đệ của ta vậy hả?"

Tạ Sơ Tuyết: "Nàng không sao hết."

Diệp Kiều hốt hoảng hồi phục lại tinh thần.

"Ha ha, ta nói mà, như này thì có làm sao đâu?" Tạ Sơ Tuyết tươi cười, lập tức thả tay ra khỏi cổ áo của nàng.

Diệp Kiều lại lần nữa rớt xuống đất.

Tần Phạn Phạn: "..."

Diệp Kiều bị quăng xuống đất nên đã tỉnh táo được một chút.

Tuy nhiên hồn của nàng vẫn còn bay bay trên mây.

"Tiểu sư thúc." Diệp Kiều suy yếu nói: "Có Truyền Tống Phù không?"

Nàng muốn đi tìm bọn Đại sư huynh.

Cả đời này không muốn giao lưu với trận pháp nữa.

Tạ Sơ Tuyết chớp chớp mắt: "Không có."

"Nhưng ngươi có thể thử qua Truyền Tống Trận." Hắn cười tủm tỉm: "Tuy rằng Truyền Tống Trận hơi mất thời gian một chút, nhưng một lần có thể dịch chuyển được rất nhiều người."

"Muốn học không? Ta dạy cho ngươi." Nói xong, Tạ Sơ Tuyết liền kết ấn, tốc độ nhanh đến mức làm người ta hoa cả mắt, Diệp Kiều còn chưa kịp mở miệng từ chối, thì dưới chân đã xuất hiện trận pháp.

"Ô kìa." Hắn nhìn trận pháp đem Diệp Kiều biến mất vô tung vô ảnh, đôi mắt hơi mở to, kinh ngạc cảm thán: "Sư điệt của ta mất tiêu rồi!"

"..."

Tần Phạn Phạn trơ mắt nhìn tiểu đồ đệ của mình biến mất, biểu cảm liền vỡ ra rồi, sau đó tung ra một quyền đấm cho Tạ Sơ Tuyết bay dính vách, "Diệp Kiều nhà ta đâu rồi hả?"

Chết rồi ư?

"...Hình như là bị Truyền Tống Trận dich chuyển đi rồi." Tạ Sơ Tuyết kêu áu áu, gian nan bò ra khỏi tường, sau đó bật dậy giống như người bình thường, nhẹ nhàng nói: "Ta cũng không biết con bé sẽ bị dịch chuyển đến nơi nào nữa."

Phải biết rằng, Truyền Tống Trận lâu nay thường dịch chuyển người ta đến một nơi bất kì nào đó.

Kế tiếp cũng chỉ có thể chúc Diệp Kiều may mắn mà thôi.

Tần Phạn Phạn: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận