Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ Ma tộc liền chuẩn bị xuất phát đến Thành Vân Trung, phải nói bọn họ còn giàu hơn năm tông, lại còn rất thích phô trương, chỉ thua trong phim ở chỗ thiếu kiệu tám người khiêng với mỹ nhân tung hoa mà thôi.

"Ở đây chúng ta có yêu thú, tất cả đều được thuần phục qua."

"Nếu Thánh nữ không hài lòng, thì còn có phi thuyền nữa."

Diệp Kiều tất nhiên là chọn ngồi phi thuyền rồi.

Có Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh giúp nàng canh chừng, nên cuối cùng Diệp Kiều cũng đã có thời gian rãnh rỗi để liên hệ với bọn Minh Huyền, lúc này tin tức trên ngọc giản đã bùng nổ.

Tất cả đều quan tâm hỏi nàng có khỏe không.

Diệp Kiều có chút cảm động, nàng thật sự không có việc gì, nhưng một chút nữa người có việc là các sư huynh nha.

Minh Huyền hỏi:【 Tình huống của ngươi như thế nào rồi? Có khỏe không? 】

Diệp Kiều: "Rất tốt."

Đâu chỉ rất tốt, mà hiện tại nàng còn đang dẫn theo Ma tộc đi san bằng năm tông nữa kìa.

"Ngươi có phương tiện nào để giúp quay về không?" Minh Huyền vẫn có chút không yên lòng, "Hay là ta nói Đại sư huynh đi tìm ngươi nha?"

Diệp Kiều: "Đừng."

Nàng sợ Chu Hành Vân còn chưa kịp tới thì đã bị bắt rồi.

Kim Đan ở đây thật sự quá nhiều, Diệp Kiều không nói cho Minh Huyền biết nàng đã trở thành Thánh nữ, vì kĩ thuật diễn xuất của bọn họ rất tệ a, lỡ đâu đang diễn, bọn họ lại nhịn không được mà cười một cái, thế là toang luôn.

Nàng chỉ có thể nhắc nhở nói: "Ma tộc ở bên này Kim Đan có hai mươi người chia đều hai bên trái phải, tình huống ở Thành Vân Thủy như thế nào ta không biết, nhưng tốt nhất các ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng đi.


Hai mươi tên Kim Đan Kỳ sao?

Minh Huyền đột nhiên bật dậy, vội vàng chạy đi tìm mọi người để mở họp.

Hắn thậm chí không hỏi Diệp Kiều làm sao mà biết được, vì dựa vào năng lực xã giao cùng học tập của tiểu sư muội thì không cần lo lắng làm gì, hiện tại người cần lo nhất chính là bọn họ a.

"Tiểu sư muội nói phía bên Ma tộc có hai mươi tên Kim Đan Kỳ."

"Hay là chúng ta chạy nhanh đi?" Mộc Trọng Hi kêu rên.

Dù sao người lấy được Hỗn Độn Châu cũng không phải bọn họ, thì tội gì phải làm như vậy?

Với lại bọn họ đã không còn là người thấy khó mà xông lên như trước kia nữa rồi, hiện tại khi thấy tình huống đánh không lại, thì mấy người Trường Minh Tông chỉ nghĩ đến việc bỏ chạy mà thôi.

"Chờ một chút." Tiết Dư trấn định nói: "Các trưởng lão đã nắm chắc mới giao nhiệm vụ này cho chúng ta, nên khẳng định sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người."

Nhưng đến lúc đó chắc chắn ít nhiều gì cũng nuốt lấy đau khổ, bởi vì lọt vào tay Ma tộc rồi thì còn yên ổn chỗ nào nữa.

Cuối cùng vẫn là Minh Huyền cùng Đoạn Hoành Đao thương lượng một chút, quyết định nhờ Đại sư huynh nhà mình đi tra xét chuyện của Ma tộc.

"Ở đây ta có Bế Khí Đan nè, lúc đó các ngươi chỉ cần đứng xa xa quan sát thực lực của bọn chúng là được."

Diệp Thanh Hàn đã lâu như vậy không có tin tức, tám chín phần là bị bắt rồi.

Một khi đã như vậy thì bọn họ càng phải cẩn thận hơn.

Chu Hành Vân cùng Tần Hoài bị bắt hợp tác với nhau, đi dò xét phe địch, việc này đối với Chu Hành Vân vẫn rất kích thích, nên sau khi nuốt xuống Bế Khí Đan, cả hai liền đi quan sát tình hình của Ma tộc đang di chuyển đến Thành Vân Trung.

Chỉ liếc mắt một cái Chu Hành Vân đã cảm nhận được mười mấy tên Kim Đan Kỳ, cùng với hai tên Kim Đan Hậu Kỳ.


Còn có tu vi của một người hắn mà không thể cảm nhận được...

Chu Hành Vân híp mắt, ánh mắt dừng trên người thiếu nữ thần bí như đang suy tư gì đó.

Nguyên Anh Kỳ sao?

Nghe nói Thánh nữ Ma tộc là một Nguyên Anh Kỳ, chỉ là không nghĩ tới Ma tộc nhiều người cường đại như vậy, tại sao vẫn muốn bắt bọn họ?

Bởi vì Ma tộc đến quá bất ngờ không kịp đề phòng, nên mọi người không ai chuẩn bị gì cả. Chu Hành Vân âm thầm vận kiếm quyết, muốn vung một kiếm qua Thánh nữ để thử thực lực của nàng.

Diệp Kiều không biết vì sao, lại có chút rùng mình.

Nhưng nàng không hề biết, đó là do Đại sư huynh của nàng đang nóng lòng muốn thử năng lực của Thánh nữ.

Rất may Tần Hoài vẫn còn chút lí trí cản lại, "Nếu tin tức của năm tông không sai, thì Thánh nữ kia đã đột phá Nguyên Anh Kỳ, nên ngươi đừng có đi tìm đường chết."

Chu Hành Vân sau khi bị ngăn cản liền có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua chỗ Diệp Kiều, không tình nguyện mà thu kiếm, trưng ra gương mặt xám xịt trở về, đưa tin cho mấy sư đệ.

Lúc Mộc Trọng Hi nghe xong tin tức, lại hâm mộ gần chết, "Bộ Nguyên Anh Kỳ sướng vậy luôn hả? Còn được mang theo bên cạnh hai tên nam nhân nữa!!"

Hắn cố gắng phóng đại gấp hai lần.

Tiết Dư yên lặng mở miệng: "Hai tên kia cũng là Kim Đan Hậu Kỳ, bên cạnh nàng ta một trái một phải, chắc là nam sủng đi?"

Thực lực của Ma tộc kinh khủng vậy sao? Đến nỗi tu vi của nam sủng cũng là Kim Đan Hậu Kỳ.

Mà hiện giờ bên phe bọn họ chỉ có Tần Hoài với Chu Hành Vân là có năng lực đánh nhau thôi.


Con mẹ nó đây mà là rèn luyện cái gì, muốn giết bọn hắn thì đúng hơn.

"Đánh không lại." Tư Diệu Ngôn đỡ trán, "Nếu Tống Hàn Thanh ở đây, thì chúng ta đã không bị động đến mức như này."

"Nhưng hắn với Diệp Thanh Hàn mất tích rồi."

Do đó không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào chính bọn họ.

Nói cho cùng thì việc hai người mất tích đã làm cho nhân số của nhóm bọn họ suy giảm trầm trọng, nên muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì đúng là không có chút hi vọng nào.

Trừ khi có kì tích xảy ra.

"Hay là như vậy." Tiết Dư trầm ngâm một lát: "...Ta đi thử xem thực lực của Thánh nữ kia ra sao."

Hắn quơ quơ quyển trục trong tay: "Ta có Sơn Hà Đồ."

Chu Hành Vân thấy vậy, cũng không ngăn cản.

Sơn Hà Đồ có thể nằm ở vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng thì cũng không phải dạng vừa, chỉ cần ở phạm vi an toàn, thì người điều khiển có thể đem bất cứ người nào mình muốn nhốt vào trong ảo cảnh.

Mặc kệ cái này giúp giảm bớt quân địch hay là dùng để thử thực lực đối phương thì đều hữu dụng.

Chu Hành Vân vẫn cảm thấy Thánh nữ kia nhìn có chút quen mắt, cho nên mới nóng lòng muốn vung qua một kiếm, để xem nàng là người hay quỷ. Nếu không tại Tần Hoài cản hắn, thì hắn đã sớm thấy được bộ dạng thật sự của đối phương rồi.

Tiết Dư nếu muốn đi thử, vậy thì đi thôi, Chu Hành Vân cũng có chút tò mò về thực lực của Nguyên Anh Kỳ.

Tiết Dư mở ra quyển trục, linh lực mênh mông nhanh chóng được giải trừ, trước mắt liền xuất hiện cảnh tượng như một bức tranh đang cuộn tròn dần mở ra, tô điểm thêm một chút màu sắc lại làm cho nó dần trở nên chân thật.

...Ờm một màn quen thuộc ghê ha.

Diệp Kiều nhìn đến cảnh tượng quen thuộc, liền hít một hơi thật sâu.

Gương mặt đã nhanh chóng suy sụp: "Tới nữa rồi hả."


Có thể nào thương xót người làm công ăn lương một chút được không?

Kí ức ở hiện đại của nàng không có gì tốt đẹp hết á. Tam sư huynh lại lấy Sơn Hà Đồ để thử nàng, đúng là khổ quá mà.

Ở trong ảo cảnh Diệp Kiều vỗ vỗ tay, trực tiếp đạp lên bản thiết kế, sau đó đá bay tên tổng giám đốc khó ưa hay bắt nàng vẽ đi vẽ lại 7749 lần, công khai chiếm luôn ghế của hắn, rồi ngồi trên đó mà nhịp chân ca hát.

Cho đến khi Sơn Hà Đồ nhịn không được sự sỉ nhục này nữa, thì nó liền chủ động đem ảo cảnh biến mất.

Hu hu hu, sao ăn hiếp người ta!!

Tiết Dư sững người: "..." Ảo cảnh lại tan biến rồi.

Minh Huyền nhìn thấy chưa đến một phút thì Sơn Hà Đồ đã rơi xuống, liền có cảm giác không thể tin tưởng, xoay qua chọt chọt Tiết Dư, "Linh khí mà các ngươi lấy về sao cùi mía vậy?"

Thứ này thật sự là Sơn Hà Đồ sao?

Tiết Dư ít nhiều lại cảm thấy một màn này rất quen thuộc, hắn cắn răng phản bác: "Sao ngươi không nghĩ là thực lực của Thánh nữ kia quá mạnh? Sơn Hà Đồ đối với nàng ta chỉ như một con kiến mà thôi?"

Lúc trước tiểu sư muội chỉ trong một giây liền thoát khỏi ảo cảnh đã tạo nên cho hắn một sự đả kích quá lớn. Sau đó Tiết Dư đi tìm người khác thử lại thì may mắn kết quả cũng không có nhanh như Diệp Kiều.

Mộc Trọng Hi: "Nếu theo lời ngươi nói thì chắc nàng ta không chỉ Nguyên Anh Sơ Kỳ đi?"

Có thể nhanh như vậy thoát khỏi ảo cảnh, quả thật chính là đè ép tu vi.

Mấy người bọn họ say khi tự mình hù mình xong, liền cùng lúc hít một ngụm khí lạnh.

Chỉ đối mặt một chút, còn chưa kịp tiếp xúc thì nhóm thân truyền đã cảm nhận được sự cường đại thần bí cùng sự ác ý thật sâu của Ma tộc rồi.

Má.

Khủng bố như vậy luôn!!!

"Không đâu." Chu Hành Vân nhìn mấy sư đệ đang hoảng sợ do tự mình nghĩ nhiều, liền nói: "...Bộ các ngươi không cảm thấy có chỗ nào sai sai ở đây sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận