Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn

Sau cùng hai người cũng không cầm kiếm xông vào đánh nhau, trong tông môn cấm rút kiếm nội đấu, đây là chuyện ai cũng biết rõ, nhưng nếu không có môn quy này, Mộc Trọng Hi cảm thấy hắn cùng Minh Huyền chắc chắn sẽ phải có một người chết mới thôi.

"Đừng gây chuyện nữa." Tiết Dư bất đắc dĩ đứng ra ngăn cản hai người: "Đoạn Dự trưởng lão sắp tới rồi đấy."

Vị trưởng lão phụ trách huấn luyện bọn họ là một nam tử râu ria xồm xoàm, thân cao thể tráng.

"Ngươi chính là đệ tử thân truyền mới sao?" Đoạn Dự vỗ vỗ vai Diệp Kiều, nàng chỉ cảm thấy mình sắp bị hắn đập cho nằm sấp xuống đất rồi.

Nàng: "..."

Đoạn Dự hơi kinh hãi, hỏi: "Như vậy mà không chịu nổi rồi sao?"

Diệp Kiều nhìn cơ bắp cuồn cuộn của hắn, lại nâng nâng cánh tay như cái nhánh tre của mình, hoàn toàn không dám hé răng.

Mộc Trọng Hi bĩu môi, nói: "Trưởng lão, nàng cũng không phải ta, bị ngài hành hạ nhiều năm như vậy."

"Diệp Kiều mới đến ngày đầu tiên, ngài ôn nhu với nàng một chút đi."

Diệp Kiều quay đầu nhìn hắn đầy cảm kích. Không uổng công chúng ta quen biết nhau mà.

Đoạn Dự ha hả cười, đáp: "Đó là đương nhiên, ta hiểu rõ, hiểu rõ."

Hắn đánh giá Diệp Kiều một vòng, có lẽ là cảm thấy đệ tử này đến cái cái vỗ vai nhẹ của mình mà cũng không đỡ nổi, chỉ có thể tiếc nuối mà mở miệng: "Thử đạp thanh phong trước đi vậy."

Đoạn Dự ném cho nàng một quyển tâm pháp, Diệp Kiều theo bản năng đưa tay đỡ lấy.

"Đây là tâm pháp có thể đề thăng tốc độ, mỗi một đệ tử thân truyền đều có một cuốn. Mấy vị sư huynh khác của ngươi đều thông hiểu đạo lí, bớt được nhiều thời giờ nhiều luyện tập rồi."

Đoạn Dự liếc nhìn nàng, hiển nhiên cũng đã nghe nói qua hành vi lười biếng của nàng lúc ở ngoại môn, uy hiếp nói: "Ba ngày sau tới kiểm tra công khóa của ngươi. Đến lúc đó mà chạy trốn chậm, thì cứ chờ bị ta đá đi."

Diệp Kiều: ".. Đá?"

Là đá như thế nào, nàng rất nhanh sẽ biết.

Bởi vì vừa nhập môn, Diệp Kiều ngồi bên cạnh xem Mộc Trọng Hi học kiếm tu hằng ngày, toàn bộ quá trình, Đoạn Dự giống hệt như mèo đuổi chuột, đuổi theo hắn không dứt. Một khi tốc độ của Mộc Trọng Hi chậm lại, liền sẽ bị trưởng lão đá thẳng vào mông không chút lưu tình.

Diệp Kiều thấy như vậy liền tái mét cả mặt mũi. Tuy rằng nàng thích lười biếng, nhưng cũng không muốn bị người đá đâu.

* * *

Ba ngày tiếp theo, Diệp Kiều nỗ lực nhớ kỹ phướng thức Đoạn Dự ra chiêu, trước tiên tiến hành né tránh, tránh khỏi vận mệnh liên tục bị đá mông. Chỗ tốt của Đạp thanh phong là ở chỗ, lúc bị đá liền có thể trốn tránh nhanh hơn đôi chút.

Mộc Trọng Hi hiển nhiên đã quen bị đá, hắn thậm chí còn có thể vừa chạy, vừa kéo Diệp Kiều một phen. Hai người một trước một sau, chỉ cần tốc độ của ai hơi chậm lại liền sẽ bị đá mông, loại chuyện mất mặt thế này không ai muốn chịu cả, cho nên hai người liền bắt đầu liều mạng chạy.

Hai sư huynh muội khốn khổ mở ra kiếp sống tu luyện đầy nước mắt.

Minh Huyền là phù tu cho nên không cần tham dự vào việc huấn luyện này, thậm chí lúc vẽ bùa hắn còn có rảnh rỗi, vui sướng khi người gặp họa mà chen miệng đôi câu. Ngay cả Diệp Kiều cũng không ít lần bị cái miệng độc của nhị sư huynh cười nhạo.

"Cái củ khoai lùn này." Hắn vươn tay ấn đầu nàng, ghét bỏ hỏi: "Ngươi lớn lên thế nào vậy hả? Người nhà ngươi không cho ngươi cơm ăn sao?"

Diệp Kiều: "..."

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Trong đáy lòng nàng bắt đầu điên cuồng tự tẩy não chính mình, người khác tức giận ta không tức giận, giận nhiều sẽ thành bệnh, hắn là đệ tử thân truyền, hắn trâu bò.

Trong suốt hai tháng huấn luyện, dựa vào linh khí ở ngọn chủ phong nồng đậm đến mức có thể ép người ta nằm rạp xuống đất, ngay cả người có tu vi thấp kém như Diệp Kiều, cũng có thể thuận lợi tăng từ Luyện Khí tầng năm tới tầng chín.

Hôm nay là tâm pháp khóa, không khéo cho nàng, vị trưởng lão dạy học hôm nay chính là Triệu trưởng lão mấy tháng trước ở sau núi, trơ mắt nhìn nàng cùng Mộc Trọng Hi đập ra một cái hố to. Có lẽ là vì từng đắc tội đối phương, mỗi lần học tâm pháp khóa nàng đều phải tiến lên trả lời câu hỏi, một khi không trả lời được, chờ đợi Diệp Kiều chính là vận mệnh đi quét dọn Tàng Thư Các. Lúc này đây cũng không ngoại lệ.

Triệu trưởng lão giảng được một nửa, Diệp Kiều đã bắt đầu nghe không hiểu, mắt thấy ông ấy lại muốn hỏi mình gì đó, nàng lập tức nâng cao tinh thần, dưới con nóng vội, liền giơ lên tay lên, lớn tiếng kêu.

"Trưởng lão, Minh Huyền sư huynh nói vấn đề này huynh ấy sẽ trình bày!". Truyện Xuyên Không

Minh Huyền: "?"

Lúc này Triệu trưởng lão mới chú ý tới thiếu niên đang ngồi phát ngốc ở phía sau: "Minh Huyền trình bày sao? Tới, ngươi hãy vì sư đệ sư muội mà thể hiện một lần đi."

"Gì?" Minh Huyền ngơ ngác trợn to mắt, lập tức quay đầu nhìn tên đầu sỏ gây tội, tràn đầy ngạc nhiên.

Diệp Kiều thấy hắn đứng lên, mỡi khẽ thở phào một hơi, lộ ra nụ cười tươi, ngoan ngoãn nói: "Ngươi không vào địa ngục thì là ai? Nhị sư huynh, ngươi chính là hi vọng cho một mạch phù tu của Trường Minh Tông chúng ta, có câu, người tài giỏi thường nhiều việc, ngươi liền mệt nhọc thêm một chút đi."

Sư huynh chính là dùng để hố. Nàng tin tưởng vững chắc đạo lý này. Mới rồi không phải hắn luôn gọi nàng là củ khoai lùn sao?

Nói thật ra, tâm pháp khóa thật sự là có chút nhàm chán, Minh Huyền cũng không chú ý lắng nghe, dù sao từ sau khi Diệp Kiều tới, Triệu trưởng lão luôn nhìn chằm chằm nàng mà hỏi, thình lình đến phiên mình, hắn mơ mơ hồ hồ đứng lên, rồi lại mơ mơ hồ hồ ngồi xuống.

Không có gì bất ngờ, lại là một hồi răn dạy của trưởng lão.

Khóa học được quá nửa, Diệp Kiều chống cằm, có chút mơ màng sắp ngủ, nàng hơi hơi cúi đầu, hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.

Đột nhiên, Minh Huyền nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng: "Tiểu sư muội, tan học rồi."

Nửa mơ nửa tình, nhưng Diệp Kiều lại khắc sâu hai chữ 'tan học' này vào trong đầu, lập tức theo phản xạ có điều kiện mà đứng bật dậy, bởi vì động tác quá lớn, cái bàn cũng bị hất tung sang một bên. Diệp Kiều theo bản năng cất bước chạy về phía thực đường, kết quả lại bị Minh Huyền túm chặt. Diệp Kiều có loại dự cảm không lành, quả nhiên, quay đầu phát hiện mấy người Tiết Dư đều đang thành thành thật thật ngồi đó, tan học chỗ nào?

Triệu trưởng lão nhíu mày: "Ngươi đứng lên làm gì?"

"Nga." Ông ấy cười lạnh: "Như thế nào? Ngươi đnag bất mãn với cách giảng bài của ta sao? Cho nên mới đứng dậy đá bàn trợ hứng?"

Chuyện làm loạn lớp học này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Diệp Kiều bị Triệu trưởng lão trách cứ một hồi, lại đuổi đến Tàng Thư Các, đây đã là lần thứ mười bốn trong tháng này nàng bị phạt đến quét dọn Tàng Thư Các.

Minh Huyền ngối sau lưng nàng, thong thả ung dung mà cười nói: "Thiên lý sáng tỏ, báo ứng tới rồi, sư muội."

Vừa dứt lời.

"Còn có ngươi! Minh Huyền!" Triệu trưởng lão nổi giận đùng đùng quát to.

"Vấn đề đơn giản như vậy mà học không được, tan học hai người các ngươi cùng nhau lăn đi quét Tàng Thư Các."

Nụ cười trên mặt Minh Huyền dần dần biến mất: "Cái gì?"

Vẻ mặt Diệp Kiều vốn đang vô cùng suy sụp, lúc này cũng bật cười, nói: "Thiên đạo luân hồi, trời xanh có mắt a, sư huynh."

Tới đi, thương tổn nhau đi.

Minh Huyền: "..."

Trong Tàng Thư Các bày biện thư tịch thành trận pháp, tổng cộng chia làm bốn tầng, tầng thứ nhất là tâm pháp, tầng thứ hai là đan thuật, tầng thứ ba là bùa chú, tầng thứ tư là kiếm quyết, toàn bộ bày biện theo phương vị bát quái, ở giữa hiện lên màu u lam sắc, khiến cho người ta cảm giác cực kì chấn động.

Quản sự ngồi ghế trên, liếc mắt nhìn nàng, hỏi: "Lại tới quét dọn à?"

Từ 'lại' này thế mà cực kì có tính sát thương!

Từ khi Triệu trưởng lão tiến hành dạy tâm pháp, Diệp Kiều liên tục chạy tới quét dọn hơn mười ngày mà, đã có kinh nghiệm quét dọn vô cùng phong phú. Nhưng mà Minh Huyền lại chưa từng trải qua cuộc sống này, hắn không muốn làm, Diệp Kiều cũng câu được câu không mà quét.

"Tránh ra một chút." Nàng quơ cái chổi, ác thanh ác khí nói.

Minh Huyền: "..."

Hắn cố nén cơ tức, yên lặng dịch chân sang một bên.

"Ta chính là phù tu duy nhất trong số các đệ tử thân truyền của Trường Minh Tông." Minh Huyền nhắc lại thân phận của mình: "Hơn nữa ta còn là nhị sư huynh của ngươi."

Chẳng lẽ nàng không biết tôn trọng sư huynh của mình một chút sao?

Diệp Kiều chống chổi xuống đất, nghe xong liền vỗ tay đáp: "Ôi, thật lợi hại. Quá lợi hại." Ngữ khí cực kì qua loa chiếu lệ.

Minh Huyền cảm thấy nàng đang trào phúng mình. Lúc nay hai người đều không muốn quét dọn, đều ôm suy nghĩ 'dựa vào cái gì hắn / nàng không quét', cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.

Quản sự thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, nói: "Không quét xong thì đừng có ăn cơm."

Diệp Kiều mở to mắt: "..."

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng vẫn là Minh Huyền không chịu được nữa, hắn mở miệng nói: "Ta đói bụng."

Hắn vừa nói xong, Diệp Kiều cũng trầm mặc vài giây, thổn thức: "Ta cũng đói."

Minh Huyền đề xuất: "Không bằng, chúng ta quét nhanh lên!"

Diệp Kiều: "Được."

Lúc trước còn ồn ào đến túi bụi mà, trong nháy mắt hai người đã đạt thành nhận thức chung, cầm chổi bắt đầu điên cuồng qué dọnt. Chuẩn bị hoàn công sớm một chút để đến thực đường ăn bánh bao.

Hai người vận dụng đạp thanh phong, tốc độ đều rất mau, mỗi tay cầm một cái chổi, nhảy nhót lung tung, trong nháy mắt tro bụi ngợp trời.

Quả sự đang xem sách liền bị tro bụi mù mịt làm cho sặc mà ho lên khù khụ, vừa ngẩng đầu liền thấy, hai kẻ vốn vô cùng biếng nhác, hiện giờ mỗi người cầm hai cái chổi, nhảy nhót lung tung mà điên cuồng vung chổi.

Khóe miệng ông ấy không khỏi giật lên mấy lần. Hai cái chày gỗ này!

Sau khi hai người quét dọn qua loa chiếu lệ cho xong liền hỏa tốc chạy thẳng đến thực đường. Lưu lại quản sự đứng ngổn ngang trong gió, cạn lời ném sách xuống bàn, hô một câu về phía hai người kia chạy đi: "Này tiểu nha đầu người mà là hạt giống tốt sao?"

Hạt giống tốt? Ông thấy nàng là quỷ chết đói đầu thai thì đúng hơn đấy!

Đoạn Dự từ chỗ tối đi ra, hiển nhiên đã nhìn thấy hết hành vi vừa rồi của hai người bọn họ, hông ấy sờ sờ cằm, ngượng ngùng nói: "Trí nhớ của nàng quả thực rất tốt."

Không phải rất tốt. Mà có thể nói là gặp qua liền không quên được.

Tâm pháp Đạp thanh phong tuy là Mộc Trọng Hi trời sinh cốt kiếm luyện tập cũng phải tốn hơn mười ngày. Kết quả chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Diệp Kiều liền có thể thông hiểu đạo lí.

Đoạn Dự liền kiến nghị với Triệu trưởng lão, không bằng nghĩ cách cho nàng quét dọn Tàng Thư Các nhiều một chút, tạo điều kiện cho nàng đọc sách thật nhiều, bằng không thiên phú chừng ấy chẳng phải sẽ bị lãng phí sao?

Kết quả nha đầu kia thì hay rồi, quét xong liền chạy, chưa từng nghĩ tới việc liếc mắt nhìn sách trong Tàng Thư Các lấy một lần.

Quản sự hừ lạnh đáp: "Nếu nàng thật sự có bản lĩnh xem qua là nhớ, thì tại sao kết quả khảo hạch ngoại môn lần nào cũng đều bình thường như vậy?"

Khảo hạch kiếm tu đơn giản chính là nắm giữ cách cầm kiếm cùng mức độ thông thuộc kiếm pháp.

"Nếu thật có thể gặp qua là không quên được, vật trong hai tháng thời gian, nàng liền có thể đọc làu làu kiếm quyết rồi, tại sao thành tích lại vẫn kém như vậy?"

Vấn đề này quả thực làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Đoạn Dự không nói gì, chẳng lẽ phán đoán của ông ấy xảy ra vấn đề? Có lẽ nha đầu kai có thể học được đạp thanh phong trong thời gian ngắn như vậy, chỉ là bởi vì vận khí tốt sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui