Sau khi lập xong giao kèo, có lẽ thành chủ Thành Vân Thủy lần đầu tiên làm gián điệp ở hai phe, nên toàn bộ quá trình đều cúi đầu, cực kì tang thương, trưng ra một bộ dạng gió thổi hiu hắt, tráng sĩ một đi không trở về, nhưng mọi người ở đây lại không có ai cảm thấy hắn đáng thương.
Tống Hàn Thanh nhịn không được mà sờ cánh tay.
Diệp Kiều thật đáng sợ.
Người bị bắt là Miểu Miểu của Bích Thủy Tông, vốn dĩ nàng đã không định giãy dụa nữa, định cầu cứu tông môn, nhưng ai ngờ lại được thà ra, lúc này nàng xoa xoa hai cổ tay, trên mặt ngập tràn hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mà tên thành chủ đã bắt nàng cũng chủ động tìm bọn họ, thẳng thắng khai báo chuyện mình cấu kết với Ma tộc.
"Trăm năm Đại hội thi đấu mới diễn ra một lần, qua mấy trận thi đâu thì Ma tộc cảm thấy hứng thú với các ngươi." Thành chủ khổ sở nói, "Có lẽ là do thấy thực lực của các ngươi lần này không thể khinh thường, nên mới cho người đến thành của chúng ta để lập giao dịch."
"Muốn đem các ngươi bóp chết ở trong nôi."
Lúc ấy hắn đã bị lợi ích làm cho mờ mắt, hiện tại bình tĩnh suy nghĩ một chút thì hắn lại cảm thấy sao có thể bắt nhóm thân truyền này dễ dàng được.
Nhiều năm như vậy Ma tộc có lần nào thành công đâu?
Tuy rằng thành chủ cũng cảm thấy nhóm thân truyền này không thông minh cho lắm, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ a, Diệp Kiều kia, cuối cùng hắn cũng nhớ ra nàng là ai rồi.
Người đã đem hai cái bí cảnh phá tan tành đến gà bay chó sủa, không phải là Diệp Kiều dù tuổi còn nhỏ nhưng đầu óc lại không giống người thường sao?
"Được lắm a! Quả nhiên là các ngươi." Sở Hành Chi nghe vậy liền dậm chân, tức giận: "Lại dám lừa gạt người hiền lành vô tội như chúng ta!!"
Tư Diệu Ngôn mím môi, nhỏ giọng hỏi Miểu Miểu, "Bộ não hắn có vấn đề rồi hả? Cuối cùng lại chọn nhờ cậy chúng ta."
Không thể tưởng tượng được.
Nhóm tông chủ là mấy người duy nhất biết rõ chân tướng: "..." Không hề, đây là do hắn bị Diệp Kiều lừa dối nên quyết định cải tà quy chính, tẩy não hắn rằng đừng hi vọng vào Ma tộc.
Thành công lừa gạt một tên thành chủ khiến Diệp Kiều vui sướng cực kì.
Nàng rất chuyên nghiệp mà gây tổn hại cho phe địch bằng cách triệu tập Ma tộc nửa đêm, sau đó hô hai câu khẩu hiệu tuy vô nghĩa nhưng cực kì nhiệt quyết, dẫn dắt bọn họ khởi xướng tiến công.
Nửa đêm là một thời điểm tốt a.
Rất thích hợp để nàng giả thần giả quỷ.
Không chỉ có một mình nàng chờ mong, mà nhóm Ma tộc còn mong đợi hơn cả nàng, bọn họ đã gấp không chờ nổi muốn được nhìn bộ dạng thất thố kinh hoảng của đám thân truyền kia.
Một buổi tối trăng thanh gió mát, ngọn cỏ đong đưa trong gió, bên kia Ma tộc vừa mới tiến công vào thì bên này nhóm thân truyền đã nâng cao tinh thần gấp hai mươi lần.
Tô Trọc dẫn theo mấy Phù tu bày ra trận pháp, mọi người bận không kịp nghỉ tay, mục đích để nghênh đón nhóm Ma tộc sao cho nhiệt tình.
"Tới rồi tới rồi." Sở Hành Chi bắt đầu khẩn trương.
Minh Huyền ném bùa chú "Khởi động trận pháp đi."
Phù tu rất thích hợp đánh từ xa, vì những tên Ma tộc này không hiểu trận pháp. Nhưng nếu thật sự muốn nhào vô đánh cận chiến, thì bọn họ không có gì để đánh trả lại hết.
Làm cho bọn Minh Huyền cảm thấy sợ hãi nhất chính là Thánh nữ trong truyền thuyết kia.
Diệp Kiều hai mắt dại ra, ngây ngốc nhìn bọn họ đánh nhau cực kì phô trương làm màu, sau đó vô ý thức ghi nhớ chiêu thức của những người này. Bỗng nhiên có một làn gió nhẹ thổi khăn che mặt của nàng bay lên một chút.
Trong bóng đêm đen như mực, nàng đứng ở phía sau, suốt quá trình chỉ quan sát, thần sắc trống rỗng, dưới cảnh chiến đấu quyết liệt, mặt mày liền trở nên có chút âm trầm.
"Con mẹ nó."
"Thật đáng sợ."
Tuy rằng Tiết Dư không thấy rõ nàng trông như thế nào, nhưng khi gương mặt chợt lóe qua, kết hợp với biểu tình trống rỗng, thì thật sự rất phù hợp với hình tượng nhân vật biến thái trong mấy quyển tiểu thuyết mà hắn hay đọc.
"Trông như thế nào vậy?" Minh Huyền lại gần hỏi.
Tiết Dư: "...Mặt thì trắng như quỷ, đầu thì to, bóng dáng cũng rất lớn."
Chu Hành Vân tỏ vẻ nghi hoặc: "Ngươi đang miêu tả con người đúng không?"
"Tại sao nàng không ra tay?" Tư Diệu Ngôn căng thẳng, "Bộ không thấy hai tiểu đệ của nàng cũng chưa ra tay sao?"
Sở Hành Chi tỏ ra lý giải được mọi chuyện: "Nghe nói trong tiểu thuyết thì vai ác nào cũng ra tay vào phút chót hết á."
"Cho nên hiện tại nàng muốn đợi chúng ta tiêu hao sức lực rồi mới động thủ sao?" Tiểu sư muội Vấn Kiếm Tông mím môi, một kiếm chém bay một tên Ma tộc, rồi lạnh lùng nói: "Thật là một nữ nhân thâm độc."
Hiện tại Đại sư huynh của bọn họ còn chưa rõ sống chết, chỉ sợ đã rơi vào tay của nữ nhân kia rồi đi?
Nhóm thân truyền một bên đánh còn một bên vẫn không quên nhiều chuyện với nhau.
Tuy Diệp Kiều không biết bọn họ đã tưởng tượng nàng thành quái vật khủng khiếp như nào, nhưng nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, thiếu chút nữa nàng đã bật cười.
Tống Hàn Thanh cũng giống như vậy.
Hắn búng búng lá bùa trên đầu ngón tay, giây tiếp theo liền nhìn qua mấy sư đệ nhà mình đang thẳng lưng, tinh thần căng chặt.
Hắn cười tủm tỉm: "Nè nè nè, Diệp Thanh Hàn, bộ ngươi không cảm thấy nhìn bộ dáng của bọn họ thất thố kinh hoảng như vậy rất vui sao?"
Tống Hàn Thanh lần đầu cảm nhận được sự thích thú khi hãm hại người khác a.
Đột nhiên lại hiểu được vì sao lúc trước ở bên trong bí cảnh Diệp Kiều lại thích đuổi theo mọi người rồi.
Diệp Thanh Hàn mờ mịt: "...Không."
Hắn không hiểu Tống Hàn Thanh vì sao lại biến thành cái dạng này rồi.
Kim Đan Kỳ ở Ma tộc rất nhiều, mà toàn bộ nhóm thân truyền bên kia cũng là Kim Đan Kỳ, nên nếu so về tu vi, thì nhóm Ma tộc kia sẽ kém hơn một bước so với nhóm cừu non chính đạo a.
Còn nếu so về số lượng Kim Đan Kỳ, thì bọn họ vốn dĩ không đủ, nhưng ai mà biết được đột nhiên nửa đường thì Ma tộc lại bị tên thành chủ phản bội đâu.
Vì thế cục diện hiện tại đang tạm thời nghiêng về một bên, sau khi Ma tộc tan rã, nhóm thân truyền liền thở ra một hơi, cũng không dám đem linh khí tiêu hao hết, mà đặt tầm mắt lên ba người Diệp Kiều.
Kia chính là Nguyên Anh Kỳ đó!!
Hai người còn lại cũng không phải đèn cạn dầu a, Kim Đan Hậu Kỳ nữa chứ.
Lúc này ngoại trừ Chu Hành Vân, thì tất cả mọi người đều nhận định trùm cuối là Diệp Kiều.
Đến nỗi Kim Đan Hậu Kỳ như Diệp Thanh Hàn với Tống Hàn Thanh? Cũng chỉ là nam sủng của trùm cuối mà thôi!
Đám Ma tộc Kim Đan Kỳ kia không đáng để họ để mắt tới, nhưng khi nhìn thấy Diệp Kiều đứng lên, đến gần bọn họ một bước, Tô Trọc lại theo phản xạ mà lui về phía sau, cùng lúc đó lại dựng nên trận pháp, phòng hờ đối phương đến gần.
Cảm giác áp bách thật nặng nề, khiến cho tất cả mọi người đều thở không nổi.
Đây là Nguyên Anh Kỳ sao? Không tức giận nhưng vẫn tự phát ra khí thế bức người.
Nhưng bọn họ lại không nghĩ tới hiện tại nhóm tông chủ rõ ràng chân tướng đang ở bên kia ngọc giản mà ôm bụng cười lớn a.
Vì thế dưới bộ dạng tim muốn dâng tới cổ họng của nhóm thân truyền, người thì bày trận, người thì cầm chặt lá bùa, chuẩn bị đối mặt với giông bão, Diệp Kiều liền nở nụ cười.
Nàng không cười còn tốt, nhưng khi cười lên lại làm cho mọi người càng thêm luống cuống.
"Nàng cười a a a."
"Biến thái quá đi."
"...Đây là nụ cười của vai ác trong tiểu thuyết sao?"
"Nàng tới rồi kìa, chuẩn bị ra tay rồi, nhớ cẩn thận đó."
Nhìn đến động tác thong thả của Diệp Kiều, mọi người nín thở tập trung tinh thần, chuẩn bị đem át chủ bài của mỗi người ra để đối phó với nàng.
Nhưng cuối cùng chỉ thấy vai ác kia chậm rãi tháo mặt nạ.
Lộ ra gương mặt thiếu đánh của Diệp Kiều, nàng còn ngập tràn tinh thần mà vui vẻ vẫy tay với bọn họ:
"Hey hey hey, các huynh đệ à đều là người một nhà nha ~"
"Đã lâu không gặp, có nhớ ta không?"
"..."