Diệp Kiều nổi da gà là vì cái thứ đồ chơi phía sau, bẹo hình bẹo dạng quá.
Con yêu thú có bốn cánh tay, trên đầu lởm chởm lông chim, lại thêm mười mấy con mắt sáng lập lòe trong màn đêm, làm người ta ớn lạnh cực kì.
Nàng vô ý thức mà nín thở, bị bộ dạng của nó làm cho da gà da vịt nổi lên khắp người.
Chu Hành Vân thấy mấy cọng lông lởm chởm trên đầu nó liền nhíu mày, hắn nhạt nhẽo nói: "Là Nguyên Anh Kỳ."
"Mọe." Diệp Kiều vẫn luôn có cảm giác bị theo dõi. Hiện tại cũng đã giải thích được vì sao nàng chỉ mới Trúc Cơ nhưng lại cảm nhận được cấp bậc cao hơn đang theo dõi mình rồi.
Đúng là khó trách.
Mẹ nó nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm mình như vậy, nàng không cảm nhận được mới là lạ á.
Cấp bậc càng cao thì hình dạng của yêu thú càng độc lạ, nàng đã gặp qua rắn, chuột, bla bla bla,...nhưng lại không nghĩ tới, con mẹ nó yêu thú Nguyên Anh Kỳ đúng là xấu đến mức ma chê quỷ hờn, xấu xúc phạm người nhìn đến vậy.
Diệp Kiều đứng bất động một chỗ, sau đó không quên kéo Đại sư huynh nhà mình đang đứng ngây ngốc rồi la lên: "Chạy mau!"
Cấp bậc càng cao thì chỉ số thông minh càng cao, Chu Hành Vân cũng không yếu nên nó cũng không dám lỗ mãng mà tấn công, bởi vậy ban ngày nó mới âm thầm quan sát hai người.
Diệp Kiều không cho nó cơ hội phản ứng, liền lôi kéo Chu Hành Vân bỏ chạy.
Chu Hành Vân quay đầu nhìn nó, lại không kiềm lòng không được, mà vung ra một kiếm, cắt đứt mấy cọng lông lởm chởm chướng mắt trên đầu nó.
Yêu thú: "...?" Gì vậy????
Diệp Kiều cũng không nhịn xuống được mà tuông ra một tràn chửi thề: "Đờ mờ, Đại sư huynh, đừng có khiêu khích nó, trời ơi."
Quả nhiên hành động của Chu Hành Vân đã hoàn toàn chọc giận yêu thú, bốn cánh tay của nó chạm đất, bắt đầu giương nanh múa vuốt, đuổi theo người chạy chậm nhất là Diệp Kiều, mắt thấy sắp bị tóm được, Chu Hành Vân liền túm cổ nàng, sau đó vận Đạp Thanh Phong kéo dài khoảng cách, rồi quay đầu liếc mắt một cái.
"Đi nhanh."
Mới vào bí cảnh, hai người đã thành công bị yêu thú Nguyên Anh Kỳ đuổi giết.
"Bí cảnh cũng có yêu thú Nguyên Anh Kỳ sao?"
Chu Hành Vân một bên tính toán khoảng cách, một bên bình tĩnh trả lời: "Trong đại bí cảnh nào cũng có, nhưng mấy lần trước chúng ta may mắn nên không gặp phải."
Khán giả cũng câm nín: "...Ta xin rút lại cái câu khen Diệp Kiều may mắn nha."
"Trong bí cảnh, nơi nào có nàng đều luôn náo động đến mức gà bay chó sủa a."
Chu Hành Vân phản ứng nhanh, tính toán khoảng cách giữa hai bên, nên yêu thú kia vẫn chưa có cơ hội để tấn công, khi nó vừa đến gần thì hắn lại nắm cổ Diệp Kiều tránh ra, nàng cũng quay đầu mà ném cho nó mấy lá bùa.
Nàng không có gì nhiều, chỉ nhiều nhất là bùa, tuy rằng đánh không lại, nhưng có thể giúp kéo dài thời gian nha.
Thường xuyên phối hợp qua lại, nên tạm thời vẫn chưa xuất hiện vấn đề gì lớn.
Mới ngày đầu tiên đã náo nhiệt như vậy rồi.
Thì mấy ngày sau sẽ như thế nào nữa.
Tống Hàn Thanh được Vân Thước dẫn đi thu hoạch được không ít Thanh Tâm Thảo, nhưng bởi vì không có Đan tu, nên bọn họ liền đi tìm người của Bích Thủy Tông để bàn chuyện hợp tác.
Bích Thủy Tông không thiếu Đan tu, nhưng lại thiếu linh thảo, sau khi hai tông quyết định hợp tác với nhau, thì quãng đường tiếp theo cũng coi như là miễn cưỡng vui vẻ.
Một tông xếp vị trí thứ nhất, một tông thứ hai.
"Tầm Bảo Thú rất hữu dụng." Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông đối với xếp hạng này liền hài lòng cực kì. Nói thẳng ra thì Đại hội thi đấu chính là nơi để nhóm tông chủ cùng trưởng lão khoác lác, nghênh mặt a.
Trưởng lão Bích Thủy Tông lại không lạc quan như vậy: "Mới ngày đầu thôi."
Triệu trưởng lão bắt đầu đỡ trán, vì là ngày đầu tiên, nên hắn mới mệt tim.
Mới ngày đầu tiên đã dám đi chọc giận yêu thú Nguyên Anh Kỳ.
Thì mấy ngày sau sẽ đến mức như thế nào nữa.
Tổ hợp Minh Huyền cùng Mộc Trọng Hi may mắn được đi chung với nhau, Minh Huyền dùng thần thức quét một vòng, sau khi xác nhận an toàn liền cùng với Tứ sư đệ đi tìm Tiết Dư.
Trận này Tiết Dư chính là mấu chốt.
Hơn nữa tiểu sư muội với Đại sư huynh như hai con cá trạch rất khó bắt được, nên nếu hai người đó ở một mình thì vẫn sống nhăn răng thôi.
Thần thức của Minh Huyền rất mạnh, lại có thêm bùa chú phụ trợ cùng Mộc Trọng Hi xách kiếm mở đường, nên tốc độ giải quyết yêu thú liền rất nhanh.
Chỉ là hai người cũng không may mắn lắm, mới ngày đầu tiên đã đụng phải thân truyền của Vấn Kiếm Tông.
Là Sở Hành Chi cùng tiểu sư muội của hắn Chúc Ưu.
"Trùng hợp ghê ha." Minh Huyền bình tĩnh siết chặt bùa trong tay, cảnh giác hai người trước mặt.
Sở Hành Chi cười lạnh: "Minh Huyền? Đừng tưởng rằng ngươi đột phá Kim Đan thì ta sẽ để ngươi vào mắt."
Từ lúc Đại hội thi đấu diễn ra thì hắn đã xem thường Minh Huyền rồi.
Lúc trước hắn cũng là người cười nhạo Minh Huyền nhiều nhất, hai người bọn họ như nước với lửa, lúc trước ở Thành Vân Thủy không gây lộn với nhau là vì muốn hợp tác để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hiện tại ở trận thi đấu thứ ba thì sẽ khác ha.
Cao thủ gặp mặt, không cười nhạo nhau đời không nể, chứ còn lâu mới tôn trọng đối phương.
"Ồ ồ ồ ~~~" Nhưng Minh Huyền bây giờ không còn là người bị cười nhạo sẽ tự ti như lúc trước nữa, hắn hất cằm, lộ ra nụ cười thiếu đánh như Diệp Kiều: "Sao lại thích quan tâm đến chuyện ta có đột phá Kim Đan hay không vậy? Đừng nói là ngươi yêu thầm ta nha?"
Câu nói này thành công làm Sở Hành Chi ghê tởm đến nỗi thay đổi sắc mặt, trực tiếp muốn rút kiếm để nhào qua đánh Minh Huyền.