Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn

Vân Thước chưa từng bị người khác ghét đến như này, lúc trước ở nhân gian chưa chịu khổ gì nhiều thì đã được sư phụ nhặt về tông môn, tuy linh căn bị tổn hại, nhưng vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Chưa từng có người nào làm nàng mất mặt nhiều như hiện tại.

Hai mắt Vân Thước hiện lên oán độc, liền nhẹ nhàng lắc lục lạc trong tay, phát ra âm thanh thanh thúy. Khi mọi người nghe được thì động tác đột nhiên hơi ngừng trệ.

Thanh Hoan Linh, là linh khí xếp thứ mười trong bảng đó sao.

Nàng có nhiều đồ tốt ghê.

Trong chớp mắt tất cả mọi người đều hoảng hốt, trong khi đang đánh nhau, chỉ cần một chút sai lầm là có thể ảnh hưởng đến tính mạng. Vân Thước chính là muốn lợi dụng cơ hội này, nhưng kết quả Diệp Kiều lại không bị gì hết.

Nàng không tin được mà lắc thêm vài cái.

"Đừng có phí sức nữa." Thanh Hoan Linh có thể gây quấy nhiễu thức hải, nhưng lúc này chân mày của Diệp Kiều vẫn chưa nhíu lại dù chỉ một chút.

Vân Thước nghiến răng, xoay mình trốn đi.

Tuy Diệp Kiều không theo kịp tốc độ của Kim Đan Kỳ, nhưng thần thức của nàng rất rộng, có thể bao trùm một phạm vi nhất định.

Khi cảm nhận được hơi thở của Vân Thước trong nháy mắt, Diệp Kiều liền nhắm ngay bụng nàng ta đá tới, cực kì tàn nhẫn, không chút lưu tình đá Vân Thước té xuống đất.

Hơi đất nóng hổi bốc lên, đối với Thủy linh căn như Vân Thước thì đây chính là sự thống khổ, nhiệt độ phía sau lưng nóng đến mức khiến nàng ta hận không thể bật dậy ngay lập tức.

Nhưng Diệp Kiều lại không hề lưu tình mà đạp Vân Thước, làm nàng ta không thể ngồi dậy, lúc này hai mắt Vân Thước liền tối sầm, trên người bị đánh đến mức đau nhức, cuối cùng cũng không thể giả vờ được nữa, liền có chút đánh mất lí trí mà hét chói tai: "Diệp Kiều!"

Biểu hiện này cực kỳ giống với thẹn quá hóa giận.

Diệp Kiều giật lấy lục lạc trên tay Vân Thước, không cảm xúc mà bóp nát nó.

Nữ chính có nhiều đồ tốt ghê.

Pháp khí bản mệnh bị hủy, thì Vân Thước cũng bị phản phệ, trực tiếp ọc máu.

Trận thi đấu thứ ba có thể coi là lần đầu tiên Vấn Kiếm Tông, Nguyệt Thanh Tông với Trường Minh Tông giao đấu để xem thực lực của nhau.

Hiển nhiên biểu hiện của Vân Thước đã làm cho các trưởng lão lúc trước xem trọng nàng như thế nào thì bây giờ lại thất vọng hoàn toàn.

Thật sự rất muốn nghĩ là Phù tu với Kiếm tu khác nhau, nhưng Tống Hàn Thanh cũng là Phù tu đó, mà hắn có yếu đâu.

Lúc nghe Vân Ngân nhặt được một đệ tử cực phẩm linh căn, thì Tần Phạn Phạn khi đó mém chút nữa đã hóa thân thành chanh tinh.

-Góc chú thích nhỏ của Cá-

**Chanh tinh: ý chỉ mấy người hay ghen tị.

-Bơi về nội dung truyện nha-

Hiện tại hắn vừa lòng hả dạ rồi.

Cực phẩm linh căn mà lại bị đồ đệ nhà hắn đánh cho bầm dập a.

Bên ngoài toàn là tu sĩ có kiến thức rộng rãi, nên rất nhanh đã có người nhận ra đây là linh khí xếp thứ mười ở Tu Chân Giới.

"Thanh Hoan Linh bị hủy rồi, tiếc quá đi."

"Tuy năng lực không ra gì, nhưng lại sở hữu rất nhiều đồ tốt ha."

"Vừa ham nhặt đồ tốt lại vừa ham chơi."

"..."

Tu vi của Tô Trọc so với Minh Huyền cao hơn một bậc, nhưng xuất thân của Minh Huyền là từ tám đại gia tộc, nên hắn có nhiều bùa chú hơn, lại còn phối hợp với tâm pháp của Trường Minh Tông, liền dẫn đến kết quả hai người họ có thể đánh ngang tay với nhau.

"Các ngươi đừng có quá đáng." Nhìn thấy người trong lòng bị đánh, Tô Trọc cực kì phẫn nộ, nhưng do bị Minh Huyền ngăn cản, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không làm được gì.

Minh Huyền hừ lạnh: "Ai quá đáng? Không phải là do các ngươi bắt đầu trước sao?"

Bên ngoài nhiều người chứng kiến như vậy, thì trong đây ai động thủ trước người đó đuối lí, nhớ đến hành động vừa rồi của Vân Thước, da mặt của Tô Trọc cũng không dày đến mức có thể nói được câu 'nàng còn nhỏ' nữa, thấy hắn im lặng, Minh Huyền liền liếc qua tình huống bên Mộc Trọng Hi.

Thấy Tô Trọc không chú ý tới động tác của mình, Minh Huyền nhìn nhanh tay lẹ mắt ném qua một lá Truyền Âm phù, chỉ điểm cho sư đệ nhà mình chỗ phá trận.

Tốc độ bày trận của Tống Hàn Thanh rất nhanh, Mộc Trọng Hi lại thiếu kiên nhẫn, nên khi bị nhốt vào trong pháp, hắn liền dùng kiếm chém xuống nhưng rất tiếc nó vẫn không xuất hiện chút sứt mẻ nào.

Nghe được Minh Huyền chỉ điểm, hắn liền nâng cao tinh thần, nhắm đến vị trí yếu nhất của trận pháp mà đâm tới.

Bởi vì Tô Trọc cứ liên tục nhìn qua Vân Thước, nên hắn không thấy được Minh Huyền lén lút ném qua Truyền Âm phù.

Tống Hàn Thanh thấy trận pháp mà mình vất vả lắm mới bày ra được bị phá thì mặt hắn liền đen như đít nồi, "Đồ vô dụng." Có việc chú ý một người thôi cũng không làm được.

Tô Trọc bị mắng khiến mặt hắn liền trầm xuống.

Nói đến cùng thì ai cũng là con cưng của trời, nên ai cao quý hơn ai mà ra vẻ. Thêm cách nói chuyện chua ngoa của Tống Hàn Thanh, dẫn đến Tô Trọc cũng không nhịn được mà lạnh mặt nói, "Ngươi cũng chỉ có thể khi dễ mấy người cấp bậc thấp hơn thôi."

Tống Hàn Thanh cũng lạnh lùng nói: "Có một Kim Đan Sơ Kỳ thôi mà còn không chú ý được, thì ngươi làm được cái gì nữa?"

Tô Trọc giận dữ: "Minh Huyền lúc còn là Trúc Cơ Đỉnh Phong đã có thể cùng Địch Trầm một đổi một, thì bây giờ ta với hắn đánh ngang tay cũng có gì lạ đâu? Sao ngươi không nhìn lại bản thân mình đi, có Mộc Trọng Hi thôi mà cũng không đối phó được. Lại còn bày trận như vậy, ta thấy mất mặt dùm luôn đó."

Đù, ghê ghê ghê.

Mộc Trọng Hi với Minh Huyền chụm đầu vào nhau, nhỏ giọng nói: "Bọn họ...bắt đầu nội chiến rồi sao?"

Bọn họ hiện giờ chỉ muốn đánh Vân Thước, nhưng mị lực của nàng ta lại quá lớn, nên có rất nhiều sứ giả bảo hộ a.

Thật vất vả mới nhìn thấy được hai tên bảo hộ nàng ta gây lộn với nhau, nên người đang hóng chuyện như Minh Huyền hận không thể hô to 'Các ngươi đừng gây lộn nữa, hãy nhào vô đánh nhau luôn đi'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui