Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn

Sáng hôm sau, trạng thái tinh thần của Diệp Thanh Hàn bằng mắt thường đều có thể thấy được hai chữ 'mỏi mệt'.

Vô nghĩa.

Bị Diệp Kiều tra tấn cả đêm như vậy thì ai mà không mệt.

"Bọn họ là chó cùng rứt giậu, không thắng được chúng ta, thì muốn làm chuyện hèn hạ này ư?" Tô Trọc cười nhạo.

"Ai mà biết." Mặc kệ mục đích của Diệp Kiều là gì. Nhưng ít nhất hiện tại nàng đã thành công rồi.

Bởi vì xác thật ba tông đã bị lăn lộn quá sức, bây giờ bọn họ đều trong trạng thái chóng mặt nhức đầu, ai cũng muốn nằm xuống ngủ như chết.

"Vậy hôm nay chúng ta tạm thời đừng đi tìm yêu thú nữa." Diệp Thanh Hàn nói: "Bây giờ nghỉ ngơi tại chỗ, rồi ngày thứ năm đi tìm cũng không muộn."

Dù sao thứ tự của bọn họ cũng đã ổn định, nên nếu không nghỉ ngơi thì làm sao chịu đựng được nữa.

************

"Về cơ bản thì cũng có thể coi như mục đích của Diệp Kiều đã thành công, dùng biện pháp nham hiểm này để đối phó với ba tông hết một đêm. Nên hiện tại vào ban ngày bọn họ đã có thời gian đi giết yêu thú rồi ha."

Các tu sĩ vẫn là lần đầu nhìn thấy một người có thể dẫn theo một đám Đan tu vượt qua nghịch cảnh như này.

Đặc biệt là dưới tình huống số lượng yêu thú của hai tông bị ba nhóm kia vượt xa như vậy.

"Hiện tại thời gian kết thúc bí cảnh chỉ còn hai ngày, nhưng số điểm đã là Nguyệt Thanh Tông 2000, Vấn Kiếm Tông 1600, Thành Phong Tông 1300, Trường Minh Tông 900, Bích Thủy Tông 700. Nên nếu bọn họ muốn lội ngược dòng thì còn phải xem năng lực kìm chân của Diệp Kiều như thế nào đã."

Diệp Kiều cũng đang tự hỏi vấn đề này, nàng muốn kìm chân ba tông kia, nhưng ở đây chỉ toàn là Đan tu thì có vẻ không được khả thi cho lắm, nhưng nếu có thể lấy lại được túi trữ vật thì phần thắng sẽ cao hơn.

Lúc này hai tông đang tụm vào nhau để mở họp.

"Được rồi." Sau khi Diệp Kiều nghe lén được động tĩnh, liền suy tư một lát, rồi nói: "Các ngươi hãy cảm nhận vị trí đan lô của mình một chút, tối nay chúng ta sẽ vào doanh trại của quân địch để trộm đồ."

"..."

"Từ từ. Chúng ta không thể gọi là trộm được." Mộc Trọng Hi sửa lại lời nàng, khắc nghiệt nói: "Phải gọi là trả vật về cho chủ. Châu về Hợp Phố mới đúng."

-Góc chú thích nhỏ của Cá-


**Châu về Hợp Phố: nghĩa là những thứ quý giá sẽ không mất được, sớm hay muộn gì cũng sẽ quay về chủ của nó.

-Bơi về nội dung truyện nha-

"Đù." Tiết Dư kinh ngạc nhướng mày: "Từ bao giờ mà ngươi văn chương màu mè như vậy?"

Mộc Trọng Hi giận dỗi nói: "Lúc ta còn nhỏ ít nhiều gì cũng đã học qua tứ thư ngũ kinh rồi mà, với lại ta là hoàng tử nha!!"

Hai người lại bắt đầu gây lộn, Minh Huyền đành phải dùng bùa để dán hai cái miệng ồn ào này lại, sau đó giương mắt, nhíu mày: "Trộm túi trữ vật sao?"

"Ta cảm thấy sau khi trải qua một đêm, thì chắc chắn tối nay bọn họ sẽ cảnh giác chúng ta đi?"

"Khi nào đi trộm?" Chu Hành Vân nãy giờ không quan tâm gì chợt mở mắt, không còn dáng vẻ uể oải lười biếng nữa, hắn chớp mắt, bình tĩnh hỏi: "Cho ta đi chung được không?"

Ở đây chỉ toàn là một đám thân truyền con ông cháu cha, đó giờ chưa từng trộm đồ của ai, nên khi nghe Diệp Kiều nói xong, thì người nào cũng muốn được trải nghiệm hết.

Là trộm đồ đó nha.

Vừa nghe qua đã thấy rất thú vị rồi.

"Nếu Diệp Kiều trộm đồ không thành công mà bị bắt." Tiết Dư nhìn Đại sư huynh, thành khẩn nói: "Thì ngươi có thể dẫn bọn họ chạy trốn."

Mấy cái khác không nói đi, nhưng trong năm người bọn họ thì Chu Hành Vân sử dụng Đạp Thanh Phong nhanh nhất.

"Chắc chắn bọn họ sẽ cảnh giác chúng ta." Diệp Kiều lấy một quả táo từ túi của mình ra gặm, "Cho nên sáng hôm nay chúng ta phải diễn một vở kịch, sau đó tối đến sẽ đi trộm."

"Hiện tại vị trí xếp hạng của chúng ta đang ở cuối bảng, nên ba tông kia sẽ nghĩ chúng ta đang trong thế bí quá hóa liều, không thắng được thì sẽ đạp đổ a."

"Một chút nữa ta sẽ đi đánh lén thêm một đợt, chờ khi nào Sở Hành Chi đuổi đến đây, chúng ta sẽ giả vờ như đánh không lại, bị hắn đả thương rồi chật vật chạy trốn."

"Đợi chút!" Minh Huyền cắt ngang lời nói của nàng, lúc này Diệp Kiều liền nhìn qua, cho rằng hắn có ý kiến gì đó.

Minh Huyền: "Tại sao ngươi có táo ăn vậy?"

"Vì sao không chia? Không phải chúng ta là sư huynh đệ mà ngươi yêu thương nhất sao?" Nói xong hắn liền lục lọi túi của Diệp Kiều muốn tìm táo.

"..."


Diệp Kiều mặc kệ hắn, "Tự lấy đi."

Dừng một chút, nàng liếc qua Minh Huyền: "Ăn táo của ta rồi, thì một chút nữa ngươi phải diễn chung với ta."

Minh Huyền mới vừa cạp xuống quả táo liền chết lặng: "Hả?"

"Không phải mấy cái diễn kịch này nên tìm Tiết Dư hả?" Minh Huyền vẫn còn nhớ rõ lần trước bên trong bí cảnh nhỏ, Tiết Dư đã diễn đến mức xuất quỷ nhập thần như nào.

Diệp Kiều kéo hắn đi ra ngoài: "Cam chịu đi, ta chọn ngươi rồi."

Đây là do nàng đã suy xét kĩ lưỡng mới quyết định, ba sư huynh kia của nàng không thích hợp để đánh lén, chỉ có Phù tu cà lơ phất phơ như Minh Huyền mới là người thích hợp nhất mà thôi.

"..."

Minh nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp Huyền chỉ có thể nhanh chóng gặm cho hết quả táo, sau đó cầm lấy lá bùa đi cùng với Diệp Kiều ngồi xổm trên cây mai phục.

Lúc này thân truyền của ba tông đều đang nghỉ ngơi, người canh giữ như cũ vẫn là Sở Hành Chi, sau khi hắn nhận thấy được động tĩnh, liền lập tức xách kiếm đi xem tình huống, không nghĩ tới, giây tiếp theo bỗng xuất hiện hai lá bùa bay thẳng qua chỗ hắn.

Hắn rùng mình, dùng mũi kiếm chém hai lá bùa đang bay đến.

"Còn muốn chạy?" Kiếm trong tay Sở Hành Chi hóa thành lưỡi dao vô hình nhắm ngay bọn họ lao đến làm cả hai người phải lui về sau.

Kiếm ảnh như tuyết, trong khoảnh khắc đã đánh cho hai người bọn họ nằm dài trên mặt đất.

Minh Huyền phun ra một ngụm máu, rồi dùng tay che miệng, "Kiếm khí thật bá đạo quá đi."

"Từ từ..." Sở Hành Chi nhớ rõ kiếm khí của hắn còn chưa chạm vào hai tên này mà?

Thiếu niên không tránh khỏi cúi đầu, chậm rãi nhìn kiếm trong tay mình, không nghĩ tới bản thân đã lợi hại đến mức có thể đánh địch trong hư không a.

Sở Hành Chi vẫn còn đang đắm chìm trong sự mạnh mẽ của mình.

Thế nên đã không chú ý đến kĩ thuật diễn màu mè của Diệp Kiều, cùng với sắc mặt đang nghẹn cười muốn điên của Minh Huyền.

Cười chết mất.


"Hiện tại yêu cầu để được nhận làm thân truyền cao vậy luôn hả? Không những đòi hỏi phải có thiên phú bẩm sinh mà còn phải biết diễn kịch nữa."

"Chắc chỉ có Trường Minh Tông mới như vậy thôi."

"Chịu hết nổi rồi, Sở Hành Chi thật khờ, a a a a." Fans Vấn Kiếm Tông đang bị cảnh này làm cho tức chết đến nơi rồi.

"Năm nay Đại hội thi đấu thật náo nhiệt."

Trận này so với trận kia còn náo nhiệt hơn, vốn dĩ Đại hội thi đấu là nơi cho tu sĩ ở Tu Chân Giới xem một màn so tài giữa năm đại tông môn, trăm năm mới diễn ra một lần, nhưng mấy đợt trước đều rất chán, chứ đâu có náo nhiệt như hiện tại.

************

"Nè, để ta kể cho các ngươi nghe, khi nãy ta mới gặp Trường Minh Tông đó."

Sở Hành Chi khi trở về lều trại liền nhịn không được mà khoe với Tống Hàn Thanh thực lực của mình, tràn ngập tự tin nói: "Con nhỏ Diệp Kiều hèn ơi là hèn kia, vừa rồi rất là buồn cười luôn, bọn họ đã bị ta đả thương mà chật vật chạy trốn a."

"Ngươi chắc chứ?" Tần Hoài nhìn chằm chằm, hắn biết đầu óc của Sở Hành Chi không tốt lắm, nhưng năng lực không tệ, do đó nghe vậy thì cũng không nghi ngờ gì.

"Tất nhiên rồi." Sở Hành Chi nói: "Ta chém qua một kiếm, nàng với Minh Huyền đã nằm dài trên mặt đất, nếu không phải do bọn họ chạy trốn nhanh, thì đêm nay đã bị loại rồi."

Tống Hàn Thanh híp mắt, "Ngươi xác định bọn họ bị thương đúng không?"

Hắn cảm thấy tình huống này có chút quen thuộc a.

Rất giống lúc trước hắn gặp được ba tên cướp cạn mang trên mặt ba cái khẩu trang.

Trong ba người có một nữ tử đã đưa cho hắn một cái hộp, Tống Hàn Thanh lúc đấy lại tin lời nói điên khùng của nàng ta, cho rằng bên trong có bảo vật.

Rốt cuộc chờ đợi mòn mỏi 7749 ngày thì lúc mở hộp ra chỉ có nửa cái bánh nướng.

Sở Hành Chi chỉ muốn khoe khoang, không nghĩ tới hai tên Đại đệ tử này lại nghi ngờ mình, thấy vậy hắn liền tức giận dậm chân: "Nè, các ngươi có thể hoài nghi nhân cách của ta, nhưng không thể nghi ngờ thực lực của ta."

Tống Hàn Thanh miễn cưỡng đè xuống sự nghi hoặc trong lòng, xác thật cấp bậc của hai người kia thấp hơn, đã vậy một người còn là Phù tu không thể đánh nhau, thì chuyện bị Sở Hành Chi đả thương cũng là bình thường.

Người xem bên ngoài đã cười mệt: "Chỉ cần hỏi thêm vài câu nữa là lộ rồi."

"Ha ha ha ha ha ha ha Sở Hành Chi ngờ nghệch này rất dễ lừa."

Đối với việc bên ngoài đang cười bọn họ, thì ở bên trong bí cảnh ba tông vẫn không biết gì mà mở họp.

"Diệp Kiều với Minh Huyền bị thương rồi." Tống Hàn Thanh hỏi: "Thì tối hôm nay liệu còn qua phá chúng ta nữa không?"


"Chắc là sẽ không." Diệp Thanh Hàn dựa vào thực lực của hai bên, bình tĩnh suy đoán: "Diệp Kiều với Minh Huyền đã bị thương thì đám Đan tu còn lại cũng không làm được chuyện gì nữa đâu."

"Đêm nay chúng ta tiếp tục nghỉ ngơi. Rồi ngày mai sẽ đi săn giết yêu thú đợt cuối."

Ngoại trừ nhiệt độ bên trong Hỏa Diệm Sơn làm người khác khó chịu, thì còn có ảo cảnh, cứ kéo dài như vậy thì sẽ gây nên thương tổn rất lớn cho thần thức, Bổ Thần Đan của Bích Thủy Tông cũng không đủ chia, nên bọn họ chỉ đành nghỉ ngơi một ngày.

Phương pháp này của Diệp Kiều tuy rất nhẹ nhàng, nhưng nó lại tạo nên ảnh hưởng rất lớn cho người khác, đem ba tông lăn tới lăn lui đến mệt mỏi.

Màn đêm buông xuống, mấy Phù tu cố ý ở bên ngoài bày trận pháp.

Diệp Kiều chờ đến lúc nửa đêm khi tất cả mọi người đều ngủ, thì dẫn theo Minh Huyền cùng Chu Hành Vân lẻn vào, đem khuya thì tất cả thân truyền đã ngủ say đến mức không biết trời trăng mây đất gì.

Diệp Kiều còn nhìn thấy cảnh chân Sở Hành Chi đã gác thẳng lên mặt Tô Trọc, nàng liền ghét bỏ mà nhìn chỗ khác, nhanh chóng tìm kiếm túi trữ vật thì thấy chúng bị ném vào một góc.

Động tác của ba người rất nhẹ nhàng nên đã thành công phối hợp lấy được túi trữ vật.

Bởi vì có trận pháp, nên bọn họ cũng không dám buông thả, sau khi lấy được túi thì liền chuẩn bị quay đầu bỏ chạy.

Trước khi đi Diệp Kiều thoáng nhìn qua chỗ Diệp Thanh Hàn đang để quần áo cách đó không xa.

Nàng thấy thế liền tiện tay lấy luôn.

"..." Ngươi là biến thái hả Diệp Kiều.

Nếu không phải đang ở trong doanh trại quân địch không thể nói chuyện, thì Minh Huyền đã thốt ra câu này rồi.

Không có việc gì tự nhiên đi trộm quần áo người ta làm chi?

Khi hoàn thành xong nhiệm vụ trở về, Minh Huyền liền gấp không chờ được mà lên án mạnh mẽ hành động của Diệp Kiều, "Nàng trộm quần áo của người khác!!"

"Ai?"

"Hình như là của Diệp Thanh Hàn."

"Trời má." Mộc Trọng Hi sợ tới mức đứng lên: "Không phải chứ, Diệp Kiều. Ngươi yêu thầm hắn hả? Đến nỗi quần áo của người ta cũng lấy sao."

"Ngươi mới yêu thầm hắn á." Diệp Kiều mắt trợn trắng: "Ai biểu lúc hắn ngủ lại ném quần áo sang một bên làm gì?"

Nàng đương nhiên là muốn mượn gió bẻ măng lấy mất, nói không chừng còn có thể đăng lên diễn đàn bán lấy tiền, Diệp Kiều cũng đã nghĩ xong tên sản phẩm, đặt là 'Trang phục thường ngày của Đại đệ tử Vấn Kiếm Tông'.

"Ta vẫn còn chừa cho hắn cái áo bên trong mà."

Chu Hành Vân nhìn nàng một cái, rồi bình luận: "Vẫn còn có chút đạo đức, nhưng không nhiều."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận