Mấy tháng trước.
Nhân loại tràn ngập đề phòng thú biến dị.
Tuy chúng nó không nguy hiểm như sâu biến dị.
Nhưng lại hung tàn giống sâu biến dị, hơn nữa tràn ngập tính công kích với loài người.
Là tồn tại vô cùng nguy hiểm.
Trong video, đáy mắt của những con thú biến dị đó tràn ngập sát ý không chút nào che giấu.
Giống như có thể thông qua màn hình truyền tới những người đang xem video, điều này càng khiến cho bọn họ thêm kiêng kị thú biến dị, càng thêm chán ghét thú biến dị.
Nhân loại chưa từng nghĩ tới, thú biến dị cũng có thể dịu dàng.
Và lương thiện.
Mà trong mấy tháng ngắn ngủi này, một con thú biến dị màu đen trắng, cứ như vậy dễ dàng đánh vỡ quan niệm cố hữu của nhân loại hàng trăm năm nay.
Khiến mọi người nhận ra, thì ra bọn họ có thể chung sống hài hòa với thú biến dị.
Câu chuyện về một con thú biến dị lương thiện không hề tâm cơ.
Đả động vô số người.
Nghĩ tới còn có nhiều thú biến dị vẫn rơi vào trong nguy hiểm, vô số người vươn tay trợ giúp, muốn giúp đỡ những con thú biến dị đáng thương và bất lực đó.
Giống như! !.
Khu C.
Lý Chu Hiến là dị năng giả cấp thấp.
Trước mặt đã kẹt ở cấp 1 rất nhiều năm, chậm chạp không có hi vọng thăng cấp.
Thời gian qua lâu, hắn cũng chậm rãi từ bỏ ý niệm muốn thăng cấp.
Tuy không có cuộc sống giàu có như những dị năng giả khác.
Nhưng cũng không phải lo ăn lo uống.
Đôi khi còn có thể mua một vài đồ vật tương đối xa xỉ.
Nhưng ngoài những vật phẩm cần thiết ra, tất cả tiền kiếm được hắn đều để dành, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Tuy thế giới hiện giờ nguy cơ bốn phía.
Nhưng các phương diện đảm bảo lại tốt hơn địa cầu cổ rất nhiều.
Lý Chu Hiến có một mộng tưởng là mình có thể tích cóp tiền về sau dưỡng già, như vậy sẽ không phải lo lắng sau này sẽ chết đói đầu đường.
Nhưng trong mấy tháng qua, những từ liên quan tới thú biến dị, dần dần xuất hiện trong cuộc đời của hắn.
Khi còn nhỏ, hắn đã từng mộng tưởng có được một con thú biến dị.
Sau đó cùng nó chạy nhảy tung tăng trong rừng.
Nó nhất định sẽ là một con báo đen cả người đen nhánh, ánh mắt hung lãnh.
Thần bí mà ưu nhã.
Nhưng những con thú biến dị mà hắn gặp trong hội giao dịch, đều hung dữ tràn ngập tính công kích.
Hơn nữa nghe đồn bản tính của thú biến dị là thích ăn thịt người.
Hắn liền dần dần đánh mất ý tưởng này.
Nhưng khi hắn nhìn thấy con thú biến dị có vẻ ngoài cực kỳ mềm mại đáng yêu kia, đã lấy sức mạnh không thể bỏ qua cứu vớt loài người!.
Mộng tưởng trong lòng đã từng vì lớn lên mà trầm lắng, lại lần nữa sống lại.
Mà vào mấy ngày trước.
Càng ngày càng nhiều người bắt đầu lựa chọn cứu vớt thú biến dị.
Điều này cũng khiến Lý Chu Hiến ngồi không yên.
Hắn vội vàng chạy tới hội giao dịch thành phố, tỏ vẻ muốn mua một con báo màu đen thuần.
Người đứng đầu hội giao dịch vui vẻ đồng ý, gã mang theo Lý Chu Hiến đi tới nơi giam giữ thú biến dị, giới thiệu: "Nơi này đều là thú biến dị có thể lựa chọn, quý khách nếu chọn xong thì thông báo cho tôi là được.
"
Lý Chu Hiến áp chế kích động, bắt đầu lựa chọn thú biến dị.
Từng hàng lồng sắt, giam giữ đủ loại thú biến dị.
Hiện giờ chúng nó có giá trị mới, sẽ không bị tra tấn giống như trước, mà chỉ bị giam giữ ở đây chờ nhân loại lựa chọn.
Nhưng thú biến dị không thể quên được những đau đớn mà con người đã từng mang tới cho chúng.
Chúng nó nhìn Lý Chu Hiến, đáy mắt tràn ngập hung ác không chút che giấu.
Giống như chỉ cần mở lồng sắt ra, sẽ lập tức xông lên xé xác người này.
Cũng có thú biến dị vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Lý Chu Hiến.
Mỗi con thú biến dị, đều rõ ràng mình sau này sẽ tao ngộ cái gì.
Trong bầu không khí này.
Lý Chu Hiến bắt đầu cảm thấy khẩn trương, nhưng nghĩ tới mình về sau sẽ có một con báo đen uy phong lẫm lẫm.
Hắn liền kiềm chế cảm xúc bất an, tiếp tục lựa chọn.
Nhưng đi chưa bao lâu, một cái móng vuốt lông xù xù đột nhiên thò ra từ lồng sắt.
Lý Chu Hiến hoảng sợ, liên tiếp lùi về phía sau vài bước.
Chờ hồi phục lại tinh thần, hắn mới chú ý tới cái móng vuốt kia là của thú biến dị.
Đây là một con mèo màu đen, thoạt nhìn nho nhỏ một nắm, vừa gầy vừa đáng thương.
Nó thấy Lý Chu Hiến dừng lại chú ý tới mình, liền dùng miêu trảo liều mạng ly, vội vàng kêu lên vài tiếng meo meo meo mềm mại.
Nhưng tiếng kêu của nó, tựa hồ tê thanh kiệt lực hồi lâu.
Lý Chu Hiến thở dài, cười cười với mèo đen, xoay người muốn tiếp tục đi về phía trước.
Kết quả tiếng kêu meo meo phía sau càng thêm tê thanh kiệt lực.
Mang theo hơi thở thảm thiết và tuyệt vọng.
Lý Chu Hiến dừng lại, do dự hồi lâu lại quay trở lại, nhìn con mèo đen này, vô cùng bất đắc dĩ nói: "Ngươi đang kêu ta sao?"
Mèo đen do dự hồi lâu, yếu ớt vươn miêu trảo, một đôi mắt ướt nước đau thương nhìn thẳng Lý Chu Hiến, nhẹ nhàng yếu ớt kêu: "Meo meo.
"
Lý Chu Hiến: "! ! "
Hắn không tự chủ đặt tầm mắt lên trên miêu trảo.
Nói thực, móng vuốt này nhỏ nhỏ đến đáng thương.
Hơn nữa thịt lót cũng là màu đen.
Lý Chu Hiến suy nghĩ quay cuồng, chờ tới khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình thế mà nắm lấy miêu trảo xoa nắn qua lại.
Ừm.
Cảm xúc không tệ.
Khó mà tin được con mèo gầy yếu này cũng có chỗ nhiều thịt như vậy.
Mèo đen không hề phản kháng, ngoan ngoãn lại kêu lên một tiếng.
Hai tròng mắt tràn ngập chờ mong và khát cầu.
Lý Chu Hiến lập tức rùng mình một cái.
Đột nhiên hiểu ra con mèo này muốn làm gì.
Hắn nhanh chóng thu tay lại, khẩn trương nói: "Không không không, ngươi đừng hiểu lầm ta, ta không định mua ngươi!.
.
"
Mèo đen mất mát gục đầu xuống.
Giống như đã trải qua trăm ngàn lần cự tuyệt như vậy rồi.
Nó bình tĩnh xoay người, quay mặt vào tường thở dài.
Đầu nhỏ gục xuống, tràn ngập dáng vẻ bi thương.
Lý Chu Hiến: "! ! "
Hắn chỉ muốn mua một con báo đen hung dữ khí phách và có thể cưỡi được thôi.
Không muốn mua một con mèo đen yếu yếu ớt ớt, chỉ biết làm nũng, còn cần mình ôm này đầu.
Lý Chu Hiến lắc đầu, xoay người rời đi.
Mèo đen nghe tiếng bước chân, nhịn không được đi tới cạnh lồng sắt, lẳng lặng ngóng nhìn.
Không biết vì sao, Lý Chu Hiến đột nhiên ma xui quỷ khiến quay đầu, nhìn mèo đen trong lồng sắt.
Cũng chính cái liếc mắt này.
Khiến hắn không thể cất nổi bước chân.
Mèo đen ngẩn người, thò móng vuốt ra ngoài lồng sắt, gian nan lay.
Lý Chu Hiến đi qua, tâm trạng phá lệ phức tạp.
Mẹ nó.
Thật không nên quay đầu lại.
Rất nhanh, quản lý hội giao dịch xuất hiện, khi gã nhìn thấy Lý Chu Hiến đã chọn xong thú biến dị, vẻ mặt bình tĩnh lộ ra một tia kinh ngạc, gã nói: "Ngươi xác định chọn con này chứ?"
Lý Chu Hiến có chút bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy.
"
Xem ra, ngay cả quản lý hội giao dịch cũng cảm thấy mình lựa chọn con thú biến dị quá yếu.
Thoạt nhìn yếu yếu ớt ớt.
Quản lý hội giao dịch muốn nói lại thôi, cuối cùng lại nghĩ tới minh có thể bán được con mèo đen này đi thì càng tốt, liền nói: "Được, vậy đi theo ta.
"
Rất nhanh, con mèo đen này được cất trong lòng sắt, được Lý Chu Hiến mang đi.
Người trong hội giao dịch nghị luận sôi nổi.
Quản lý nói với người khác: "Thật không nhìn ra tiểu tử này có lá gan lớn như vậy.
"
"Chúng ta quản nhiều như vậy làm gì, con thú biến dị kia rất quỷ dị, sớm bán nó đi thì càng tốt cho chúng ta.
"
Quản lý gật đầu, thầm nghĩ đúng vậy.
Nhưng gã vẫn không ngăn được nhớ tới đủ loại sự tích về con mèo đen kia, vẫn cảm thấy không rét mà run.
Con mèo đen kia là một con thú biến dị cấp 1.
Nhưng chưa từng có người nào nhìn thấy nó sử dụng bất cứ loại dị năng gì.
Quỷ dị nhất là, nó tựa hồ quá mức thông minh, ánh mắt không hiểu sao khiến người lạnh cả sống lưng.
Điều này cũng là nguyên nhân từ trước tới nay nó chưa từng được chọn bao giờ, thời gian ở trong hội giao dịch đã hơn một tháng.
Nhưng, điều này cũng không phải nguyên nhân khiến người trong hội giao dịch sợ hãi.
Nguyên nhân chân chính là!.
con mèo đen kia, chưa từng lớn lên thêm chút nào.
Lý Chu Hiến ôm mèo đen về nhà, thậm chí còn thả nó ra khỏi lồng sắt, còn tri kỷ chuẩn bị không ít đồ ăn thức uống đặt trên mặt đất.
Nhưng con mèo đen kia vẫn dựa gần hắn, yếu yếu ớt ớt kêu lên một tiếng meo meo.
Lý Chu Hiến thề, hắn tựa hồ nghe được trái tim của mình nổ tung như tiếng pháo hoa nổ.
Thật giống như trong thế giới hoang văng hoa nở khắp nơi.
Dường như mọi thứ đều trở nên không bình thường.
Trái tim cứng rắn của Lý Chu Hiến, chợt hóa thành một vũng nước.
Mèo đen nhẹ nhàng bò lên, Lý Chu Hiến luống cuống tay chân mau chóng ôm lấy mèo đen, khẩn trương tới mức không biết làm gì mới được, nhưng mèo đen lại cuộn tròn trong lòng ngực Lý Chu Hiến, nhẹ nhàng ngáp một cái nhắm mắt lại ngủ.
Nó thoạt nhìn giống như rất mệt.
Cũng thực đáng thương.
Mặt gầy lộ cả xương cằm, thoạt nhìn càng thêm đáng thương vô cùng.
Lý Chu Hiến ngẩn người, cứ như vậy xuất thần nhìn mèo đen, nội tâm yên lặng chưa từng có từ trước tới nay.
Giống như tất cả cảm xúc tạp niệm, đều bị bộ dáng khi ngủ của mèo đen xua đi hết.
Chờ tới khi hắn lấy lại tinh thần, mới phát hiện thời gian đã qua cả một đêm, khó trách cảm giác lưng đau eo mỏi không chịu được.
Nhưng mèo đen vẫn đang ngủ say.
Lý Chu Hiến bất đắc dĩ, chỉ có thể cẩn thận bò dậy, quần áo cũng chưa kịp thay, trực tiếp nằm trên giường ôm mèo đen ngủ tiếp.
Mèo đen rúc trong ngực hắn bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục lành lạnh.
Nó chậm rãi bò dậy! !
Lý Chu Hiến dường như nhận ra động tĩnh, một tay ôm lấy mèo đen vào trong ngực, vuốt ve vài cái, lẩm bẩm nói: "Ngoan, ngủ đi nào.
"
Mèo đen: "! ! "
Nó nấp trong bóng đêm, giống như lộ ra nụ cười giả tạo.
Sáng sớm hôm sau.
Phát hiện mèo đen đã sớm tỉnh lại, đang dùng ánh mắt nhút nhát không muốn rời xa nhìn hắn, vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.
Hắn nhìn mà không nhịn được nhỏ giọng nói: "Ngoan, đừng sợ, về sau ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.
"
Nói xong, Lý Chu Hiến không khỏi thở dài một hơi.
Mèo đen này thoạt nhìn rất nhát gan yếu ớt.
Giấc mộng của hắn có lẽ sau này không thể thực hiện được rồi.
Báo đen uy phong lẫm liệt cứ như vậy tiêu tan, đổi thành mèo đen đáng thương lại bất lực.
Đừng nói là trông cậy vào mèo đen bảo vệ mình, chỉ sợ về sau cũng là mình bảo vệ nó.
Lập tức, ý thức trách nhiệm đột nhiên sinh ra.
Hắn cần phải nhanh chóng mạnh mẽ lên, mới có thể bảo vệ tốt mèo đen trong thế giới tràn ngập nguy hiểm này.
Đôi mắt mèo đen chợt lóe lên, lộ ra dáng vẻ như đang suy nghĩ.
Thật là nhân loại kỳ lạ.
Những ngày sau đó.
Lý Chu Hiến cẩn thận chăm sóc mèo đen, hận không thể đem tất cả những gì mình có cho nó hết.
Sợ nó bị va chạm.
Dù sao nó yếu ớt bất lực như vậy mà.
Mèo đen trước sau như một yếu ớt nhát gan.
Luôn sẽ dính lấy Lý Chu Hiến kêu meo meo không ngừng.
Lý Chu Hiến bắt đầu cố gắng tăng lên dị năng, cho dù vì vậy mà ăn rất nhiều khổ, bị rất nhiều mệt, thậm chí rất nhiều lần thiếu chút nữa chết trong nguy hiểm, nhưng hắn vẫn không oán không hối hận, ôm mèo đen nhẹ giọng dỗ dành: "Ta sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ, để bảo vệ ngươi.
"
Mèo đen nhẹ nhàng meo một tiếng.
Lý Chu Hiến nghĩ nghĩ, nói: "Ngươi cũng nên có một cái tên, hay là ta gọi ngươi là Miêu Miêu nhé?"
Mèo đen bỗng nhiên ngẩng đầu, cực kỳ ghét bỏ vểnh râu lên.
Miêu cái con khỉ.
Tên này thật khó nghe.
Nhưng Lý Chu Hiến lại càng thêm hưng phấn: "Miêu Miêu ngươi cũng thích cái tên này sao?"
Hắn giờ mèo đen lên cao xoay vòng vòng, cười ha ha: "Miêu Miêu, về sau ngươi tên là Miêu Miêu.
"
Mèo đen bị giơ lên mặt đầy thâm trầm.
Không hề cảm thấy vui sướng một chút nào.
Thậm chí nó đều hoài nghi vì sao lúc trước mình lại muốn một thằng ngu như vậy.
Nhưng!.
Nhân loại này cũng không tệ.
Mèo đen tên thật là Louis Edgehallu, hiện giờ tên là Miêu Miêu nghĩ như vậy.
Ngày tháng trôi qua.
Lý Chu Hiến nhận ra mèo đen đã từng thích dính với mình tựa hồ thay đổi.
Nó không còn là con mèo nhỏ mềm mại trước kia nữa.
Ngày trước nó luôn dính lấy mình.
Sẽ yếu đuối đáng thương kêu meo meo.
Nhưng hiện tại, nó thường xuyên ngồi xổm trên cao, cao quý lãnh diễm nhìn mình, giống như đang nói, nhân loại ngu xuẩn.
Lý Chu Hiến cảm thấy thực bất đắc dĩ, lại rất khổ sở.
"Miêu Miêu, ngươi xuống dưới được không?"
Louis Edgehallu cao quý lãnh diễm xoay người, dựng đứng cái đuổi lộ ra hoa cúc.
Giống như đang dùng hoa cúc nói: Nhân loại ngu xuẩn.
Lý Chu Hiến bi thống đau khổ vì Miêu Miêu thay lòng đổi dạ, chỉ có thể lên mạng, nói chuyện với những người khác cũng nuôi mèo, giao lưu tâm đắc.
Rất nhanh, hắn phát hiện mèo nhà mình hình như có gì đó sai sai!.
Ví dụ như, nó có vẻ quá thông minh.
Còn thường lộ ra vẻ cười lạnh, cười nhạo, khinh thường, cười trộm, đủ loại cảm xúc với mình.
Đáng sợ nhất là, khi nó khinh bỉ người lại thích lộ ra hoa cúc để biểu đạt.
Đương nhiên.
Mấy cái trên cũng không phải trọng điểm.
Trọng điểm là ở chỗ, mèo nhà hắn, tựa hồ chưa từng lớn lên chút nào.
Bạn có biết trang truyện ~ t rùmtruуệЛ.
VN ~
Từ khi hắn ôm nó về, nó vẫn luôn giữ bộ dáng nhỏ bé đáng thương như vậy.
Lý Chu Hiến thở dài.
Xem ra nó có vẻ thiếu dinh dưỡng trầm trọng, thân thể đã sớm dừng phát triển.
Lý Chu Hiến thương xót với những gì mèo nhỏ gặp phải, càng thêm dụng tam hầu hạ con mèo đen có tiện danh Miêu Miêu, tên thật là Louis Edgehallu.
Theo thời gian từng chút qua đi.
Dưới sự chăm sóc của Lý Chu Hiến, con mèo đen khinh thường giả bộ yếu đuối đáng thương dần dần dịu lại thái độ, và bắt đầu chủ động thân cận với Lý Chu Hiến một lần nữa, giống như lại biến trở về trạng thái đáng yêu trước kia.
Cho đến một ngày.
Khu B xảy ra nguy cơ trùng động.
Con sâu biến dị cấp 6 kia hành vi quỷ dị, tránh trong trùng động không chịu chui ra.
Mạng tinh tế cũng vì vậy mà sôi trào.
Cuối cùng, các khu xuất hiện các loại trùng động lớn nhỏ khác nhau.
Lúc này mọi người mới phát hiện.
Con sâu biến dị cấp 6 kia làm như vậy, là có ý đồ.
Người của các khu lập tức keo vàng chuông cảnh báo.
Đồng thời.
Cũng có vô số người bị sâu biến dị giết chết, thi cốt vô tồn.
Lý Chu Hiến lập tức bỏ lại tất cả đồ vật quý giá, vội vàng bế Miêu Miêu lên chạy tới khu an toàn.
Nhưng trên đường nơi nơi đều là sâu biến dị.
Mỗi giây mỗi phút đều có tiếng kêu thảm thiết truyền tới.
Hắn dựa vào thời gian này cực khổ luyện tập, miễn cưỡng đánh ngang tay với sâu biến dị, khó khăn chạy thoát.
Nhưng thời gian dần dần trôi đi.
Số lượng sâu biến dị càng lúc càng nhiều.
Càng đừng nói tới sâu biến dị cao cấp ở trong khu vực chưa bị chết, sức chiến đấu của tất cả sâu biến dị càng không thể khinh thường.
Lý Chu Hiến vội vã chạy trốn, nhưng hô hấp giống như tùy thời tùy chỗ sẽ bị nổ tung.
Không lâu sau.
Một tiểu đội trùng triều phát hiện tung tích của Lý Chu Hiến.
Chúng nó nhanh chóng vây quanh Lý Chu Hiến, lộ ra răng nanh đầy dữ tợn.
Lý Chu Hiến hơi hơi gập người, vẻ mặt cảnh giác, trong lòng hắn đã biết mình tuyệt đối không đánh nổi đám sâu biến dị này, do dự nhìn xung quanh hồi lâu, hắn quyết đoán thả mèo đen xuống mặt đất, đẩy đẩy mông nó, nhỏ giọng nói: "Đi mau, đi được càng xa càng tốt.
"
Hắn vô cùng không muốn cho mèo đen rời khỏi mình.
Nhưng hiển nhiên hắn không thể thoát khỏi lần nguy cơ này, biện pháp duy nhất tự nhiên là cho mèo đen rời khỏi nơi này.
Mèo đen rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng xoay người, uyển chuyện nhẹ nhàng ưu nhã meo một tiếng.
Lý Chu Hiến cười cười, nhưng vẻ mặt lại giống như sắp khóc, nói với mèo đen: "Sống tốt nhé.
"
Mèo đen vô cùng bình tĩnh liếm liếm lông.
Giống như hồn nhiên không nhận ra nguy hiểm xung quanh.
Lý Chu Hiến cảm thấy mình càng không muốn chết.
Nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch của con mèo đen này đi, nếu không có mình, sau này nó phải sống thế nào đây?
Nhưng đã không còn thời gian để cho Lý Chu Hiến nghĩ tiếp nữa.
Bởi vì sâu biến dị xung quanh đã tới gần hắn, cuối cùng đột nhiên tấn công.
Lý Chu Hiến quyết đoán ngưng tụ dị năng, lấy một địch trăm gian nan hăng hái chiến đấu.
Mèo đen không chớp mắt nhìn Lý Chu Hiến, vẻ mặt phức tạp không nói nên lời.
Lý Chu Hiến thoáng nhìn qua mèo đen, lần đầu tiên giận dữ hét lên: "Miêu Miêu, người còn không mau đi! Đi đi!"
Mèo đen tên thật là Louis Edgehallu: "! ! "
Nó thật sự rất ghét cái tên ngu ngốc này.
Nhưng dù vậy, nó vẫn không lựa chọn rời đi, mà quay người, dựng đứng cái đuôi lên, lộ ra hoa cúc với sâu biến dị, để biểu đạt khinh bỉ trong lòng mình.
Lý Chu Hiến: "! ! "
Hắn quả thực sắp bị con mèo này làm cho tức chết rồi.
Nhưng mèo đen vẫn mặt đầy âm trầm, nó hạ cái đuôi xuống, hướng về phía đám sâu biến dị gào lên mấy tiếng.
Lý Chu Hiến cảm thấy mình còn chưa bị sâu biến dị giết chết, đã bị con mèo đen này làm cho tức chết rồi.
Nhưng ngay sau đó.
Một hình ảnh cực kỳ chấn động xuất hiện.
Thân thể mèo đen đột nhiên giống như bị lôi kéo, trong nháy mắt từ thân thể nhỏ bé một nắm, biến thành mèo lớn to bằng con người, con ngươi cực kỳ xinh đẹp chuyển động, mang theo lạnh lẽo, nó thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm, không hề kém báo đen một chút nào, thậm chí còn sâu hơn một bậc.
Lý Chu Hiến: "!!!!"
Nó! ! nó biến lớn!
Mèo đen giống như trời sinh liền học được kỹ năng chế nhạo, nó bỗng nhiên lộ ra móng vuốt sắc bén, lập tức xông lên, lấy sức mạnh cường thế đáng sợ nháy mắt hạ gục toàn bộ đám sâu biến dị.
Lý Chu Hiến thề, hắn tựa hồ nghe được tiếng pháo hoa nổ trong tim.
Giống như một vùng đất hoang đầy hoa, lại mọc ra một bông hoa mà mình thích nhất.
Loại cảm giác này, khiến hắn cho rằng bản thân vẫn đang nằm mơ.
Nếu không, hắn làm sao có thể nhìn thấy con mèo đen nhỏ mảnh mai đáng thương của mình, đảo mắt một cái liền biến thành mèo lớn uy phong lẫm lẫm như vậy.
Mèo đen ưu nhã đi tới, nâng cằm, đầy bễ nghễ nhìn Lý Chu Hiến từ trên cao xuống, vô cùng rụt rè "meo" một tiếng.
Lý Chu Hiến nuốt nuốt nước miếng, cực kỳ gian nan nói: "Miêu Miêu?"
Một con mèo khốc huyễn như vậy, nhất định không phải là mèo của mình.
Ai ngờ mèo đen lại cực kỳ bình tĩnh lại kêu lên lần nữa: "Meo.
"
Mặt Lý Chu Hiến chết lặng.
Được rồi.
Hiện tại đã xác định 100% đây là mèo của mình.
Nhưng mà vì sao nó lại biến lớn chứ?
*******
Oits nhìn chăm chú vào một màn này, nói: "Có vẻ nó cũng biết biến lớn giống như ngươi.
"
Quý Vô Tu gật gật đầu, hơi hiếu kỳ nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên ta gặp được thú biến dị biến biến lớn.
"
Hơn nữa, con mèo này nói chuyện trật tự rõ ràng.
Dường như nó thông minh hơn thú biến dị bình thường.
Otis phân tích: "Đây có lẽ là dị năng thiên bẩm của nó.
"
Quý Vô Tu nói: "Vậy chúng ta có qua đó không?"
Otis ngẩng đầu, mắt nhìn không trung, nhíu mày nói: "Con mèo này rất mạnh, có thể bảo vệ hắn tới khu an toàn, chúng ta phải nhanh tới vị trí đã định, giết chết con sâu biến dị cấp 6 kia.
"
"Đã biết.
"
********
Ở các khu khác, đều xảy ra tình trạng giống như Lý Chu Hiến.
Tuy thú biến dị chung sống bình bình đạm đạm với nhân loại, nhưng khi nhìn thấy người dốc lòng chăm sóc mình gặp nguy hiểm, sôi nổi ra tay giết chết sâu biến dị.
Nhân loại kinh hồn chưa định nhìn thú biến dị, mấp máy môi: "Cảm ơn.
"
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, con thú biến dị rõ ràng nhìn mình không vừa mắt này, cư nhiên nguyện ý cứu mình.
Thú biến dị rống giận một tiếng, ý bảo nhân loại này đi cùng mình.
Đương nhiên, cũng có thú biến dị không quan tâm tới những điều này, lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.
Nó liếm láp miệng vết thương bị nhân loại gây ra, lộ ra vẻ mặt giống như sung sướng.
*****
Otis và Quý Vô Tu vội vã tới các khu giết chết sâu biến dị cao cấp, vội tới mức không có cả thời gian nghỉ ngơi.
May mà sâu biến dị cao cấp ở đó chỉ có cấp 4.
Nếu không thì, Quý Vô Tu tuyệt đối không có cách nào vượt qua được tình trạng chiến đấu cao độ như này.
Cuối cùng sâu biến dị cao cấp bị tiêu diệt toàn bộ.
Dư lại trùng triều, thì phải dựa vào tất cả nhân loại đồng tâm hiệp lực giết chết.
Quý Vô Tu mệt đến thở hồng hộc, ghé vào nơi không muốn nhúc nhích.
Đặc biệt là trên người y còn có không ít vết thương, đều là do đánh nhau với sâu biến dị gây ra.
Vẻ mặt Otis vừa ngưng trọng vừa phức tạp, hắn vuốt ve vết thương trên người cục cưng nhỏ, giọng nói khàn khàn: "Nếu ta mạnh hơn một chút, thì ngươi sẽ không phải vất vả như vậy.
"
Thậm chí vì vậy mà cục cưng nhỏ bị thương.
Quý Vô Tu: "! ! "
Đàn ông bị thương một chút cũng là bình thường.
Không tới mức phải phản ứng mạnh như vậy chứ?
Nhưng nhìn Otis luôn bình tĩnh vững vàng, lại có một mặt ảo não như vậy.
Trong lòng Quý Vô Tu không khỏi có một dòng nước ấm chảy qua: "Không sao, những vết thương này rất nhanh sẽ khỏi.
"
Y chỉ chỉ Otis: "Hơn nữa, không phải ngươi cũng bị thương sao.
"
Otis vẫn thương tâm không dứt nói: "Cái này khác.
"
Quý Vô Tu: "! ! "
Khác chỗ nào?
Mặc kệ Quý Vô Tu có an ủi như thế nào, tuy Otis mặt ngoài nói không sao nhưng trong lòng hiển nhiên vẫn còn để ý việc mình không bảo vệ tốt cục cưng nhỏ.
Tuy Quý Vô Tu nghĩ thầm muốn mua vật phẩm trong cửa hàng hệ thống, sau đó lập tức chữa khỏi vết thương, để tiêu trừ cảm giác áy náy của Otis.
Nhưng ngẫm lại chỉ có thể từ bỏ.
Dù sao lúc ấy có rất nhiều người nhìn thấy mình bị thương.
Nếu mình đột nhiên bình an vô sự, tất nhiên sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
Hiện tại cũng chỉ có thể ủy khuất Otis.
Nguy cơ cuối cùng cũng được giải trừ.
Otis và Quý Vô Tu quay về trang viên.
Đám người quân y lập tức khẩn cấp chữa trị cho Quý Vô Tu, thậm chí còn định chế cơm dinh dưỡng, để bảo đảm Quý Vô Tu khôi phục vết thương càng nhanh hơn.
Khoảng cách từ trang viên tới trung tâm thành phố khá xa, chỉ có vài ba con sâu biến dị tấn công vào trang viên.
Đương nhiên, những con sâu biến dị này cuối cùng vẫn bị người trong trang viên và thú biến dị cùng nhau giết chết.
Cho nên trang viên cũng không bị tổn thất gì nhiều.
Nhưng từ sau khi nguy cơ trùng triều trôi qua, Otis chưa từng có một gương mặt tươi cười.
Vẻ mặt nghiêm túc thâm trầm.
Ngay cả đám người hầu trong trang viên, cũng nhận ra Otis không ổn.
Mọi người lén lút nghị luận sôi nổi, trong lòng sợ hãi.
"Không phải xảy ra chuyện gì lớn đấy chứ?"
"Không thể nào, nguy cơ trùng triều không phải vừa mới qua rồi sao?"
"Vậy vẻ mặt của nguyên soái Otis sao càng ngày càng đáng sợ vậy? Mỗi lần khi ta nhìn thấy hắn, đều không nhịn được nhũn cả chân.
"
"Ta cho rằng chỉ có ta mới vậy, thì ra các ngươi cũng vậy à?"
"Không không không, ta không nhũn chân, ta chỉ muốn tè ra quần.
"
Một đám người: "! ! "
Thật là không tiền đồ.
Trên thực tế, chỉ có Quý Vô Tu hiểu rõ vì sao Otis lại như vậy.
Chỉ là hắn vẫn để ý việc lúc trước.
Quý Vô Tu suy nghĩ hồi lâu, quyết định đi tìm Otis tán gẫu một chút.
Mỗi ngày ngoài giải quyết công việc ra, đại đa số thời gian Otis đều ở trong phòng huấn luyện, ngày qua ngày liều mạng tu luyện, muốn tăng thực lực của mình thêm một tầng.
Hắn không muốn nhìn thấy cục cưng nhỏ của mình bị thương một lần nào nữa.
Otis lau mồ hôi, nhìn cục cưng nhỏ ngồi ở kia, trầm giọng nói: "Tìm ta có chuyện gì?"
Cục cưng nhỏ lắc chân, vô tâm vô phế nói: "Chẳng lẽ không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?"
Otis hiếm khi lộ ra nụ cười, hắn đi qua, kiểm tra vết thương trên người cục cưng nhỏ: "Qua mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn.
"
Cục cưng nhỏ mặt đầy nghiêm trọng, vỗ vỗ bên cạnh: "Ngồi.
"
Otis nhướng mày, thuận thế ngồi xuống: "Xem ra là có chuyện muốn nói với ta?"
Cục cưng nhỏ nặng nề gật đầu, lời nói ở trong đầu xoay vài vòng, sau khi xác định không thành vấn đề rồi mới nói: "Mấy ngày nay ngươi hình như có chút không thích hợp.
"
Otis bỗng trở nên trầm mặc.
Thông minh như hắn, làm sao không biết cục cưng nhỏ muốn nói gì.
Cục cưng nhỏ nói: "Ta biết ngươi rất áy náy không thể bảo vệ tốt ta, nhưng ngươi đã tận lực!.
.
"
Sắc mặt Otis chợt lạnh lùng, hắn đứng lên nhìn xuống cục cưng nhỏ nói: "Còn chưa đủ tận lực, ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không để ngươi bị thương lần nữa.
"
Quý Vô Tu: "! ! "
Đứa nhỏ ngốc này muốn bảo vệ mình tới ngốc luôn rồi.
Nếu nói không thông, Quý Vô Tu cũng chỉ có thể bất lực nói: "Vậy! ! vậy thì thôi, ngươi nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
"
Otis xoa xoa cục cưng nhỏ nói: "Ta biết.
"
Quý Vô Tu âm thầm trợn trắng mắt.
Biết mới là lạ.
Mỗi ngày huấn luyện không phân biệt ngày đêm, thân thể sớm muốn cũng suy sụp.
Ít nhiều mình còn có hệ thống bàng thân, nên mới không sợ Otis chà đạp thân thể của mình như vậy.
Nhưng mà mấy ngày kế tiếp, hình ảnh Quý Vô Tu tưởng tượng cũng không xuất hiện, bởi vì dưới sự tập luyện chăm chỉ, thân thể Otis không những không suy sụp, ngược lại dị năng càng thêm tinh tiến rất nhiều, điều khiển dị năng càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Đối với điều này.
Quý Vô Tu âm thầm chậc lưỡi.
Giữa người với người, chênh lệch lại lớn như vậy.
*****
Từ lúc trùng động kết thúc đã qua một tuần.
Các khu lại bắt đầu xây dựng lại thành phố, hơn nữa thống kê nhân số tử vong, cũng phát tiền trợ cấp cho những nhà có người tử vong.
Tuy sẽ có bi thương.
Nhưng người vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.
Đường đời còn dài, cũng chỉ có thể lau nước mắt mà nhìn về phía trước.
Mạng tinh tế rất nhanh công bố ra kết quả thống kêu, lập tức gây nên sóng to gió lớn.
Lần này đồng thời xuất hiện năm sáu cái trùng động.
Từ xưa tới nay, chưa từng xảy ra tình huống như vậy bao giờ.
Nhưng đồng thời.
Trong nguy cơ đáng sợ như vậy, mọi người cho rằng nhân số tử vong lần này sẽ nhiều hơn trước rất nhiều.
Tổn thất lại càng không thể đánh giá.
Nhưng ai mà ngờ! !.