Ta Dựa Vào Dao Giải Phẫu Tung Hoành Tu Tiên Giới!


Giọng điệu của nàng ta đối với vị Hàn Nguyệt công tử kia có nhiều lời bênh vực, có thể thấy là fan chân chính rồi.


Tặng xong quà cho các cô nương, Thẩm Dao Chu liền đi tìm đại trưởng lão, tiện thể trả lại chủy thủ cho Trương Quý, thời gian này cũng đã nhờ chủy thủ của ông ta rất nhiều, để bày tỏ lòng cảm ơn, Thẩm Dao Chu còn cố ý tặng một gói trà Vụ Sơn Linh.


Trương Quý cung kính nhận lấy chủy thủ, sau khi qua tay Thẩm Dao Chu, chủy thủ này không còn là chủy thủ bình thường nữa rồi.


Ông ta hiểu rằng, Thẩm Dao Chu có bản lĩnh như vậy sau này thành tựu chắc chắn không chỉ dừng lại ở Thẩm gia, mà sẽ vang danh thiên hạ, đến lúc đó chủy thủ này sẽ có giá trị lắm!

Ông ta phải thờ cúng chủy thủ này, truyền lại cho con cháu!

Thẩm Dao Chu đến chỗ ở của đại trưởng lão, cách xa đã nghe thấy tiếng ông ta gào thét.


Một tên nội vệ có chút ngượng ngùng dâng trà cho Thẩm Dao Chu: "Dao Chu cô nương chờ một chút, đại trưởng lão còn có chút việc nhà phải xử lý.


"

Không lâu sau, một đôi vợ chồng trung niên mặt mũi xám xịt chạy ra khỏi phòng đại trưởng lão.


Tiếp đó nội vệ mời Thẩm Dao Chu đi vào.


Dường như cơn giận của đại trưởng lão vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, chỉ là khi nhìn thấy Thẩm Dao Chu, ông ta miễn cưỡng nở một nụ cười: "Dao Chu về rồi à?"

Thẩm Dao Chu giả vờ không biết chuyện gì xảy ra, cười đưa quà cho đại trưởng lão, lại nói vài câu chuyện cười nghe được ở Vũ Y Phường, đại trưởng lão cuối cùng cũng dần vui vẻ trở lại.


Ông ta nhìn Thẩm Dao Chu, cảm thán nói: "Dao Chu tính tình tốt lại có bản lĩnh, giá mà ngươi là con nhà ta thì tốt rồi! "

Thẩm Dao Chu e thẹn cười cười, hỏi: "Lúc trước ta nghe thấy trong phòng của ngươi có tiếng cãi nhau, ngươi có chuyện gì phiền lòng sao?"

Nàng vừa hỏi như vậy, đại trưởng lão giận dữ nói: "Còn không phải là đứa con bất hiếu nhà ta! "


Đại trưởng lão không họ Thẩm, tổ tiên của ông ta là người hầu của Thẩm gia, công pháp gia truyền gọi là Phục Hỏa Kim Cương Quyết, đại trưởng lão năm xưa đã phát dương quang đại bộ công pháp này, đáng tiếc là hậu bối của ông ta hoặc là không có thiên phú, hoặc là linh căn không phù hợp, đều không thể truyền lại bộ công pháp này.


Mãi đến khi chắt trai Phạm Liệt ra đời, hắn và đại trưởng lão đều là song linh căn kim hỏa, vô cùng phù hợp với Phục Hỏa Kim Cương Quyết, vì vậy từ nhỏ đã được đưa đến chỗ đại trưởng lão, mãi đến khi cập quan mới trở về nhà mình.


Đại trưởng lão nói, Phạm Liệt ở bên ngoài vì tranh giành với người khác mà làm tổn thương linh mạch, vẫn luôn giấu gia đình, mãi đến bây giờ không giấu được nữa, người nhà mới vội vàng đến tìm đại trưởng lão.


Nhưng đại trưởng lão cũng không có cách nào.


Tổn thương linh mạch có thể lớn có thể nhỏ, Phạm Liệt rất không may, thương thế thuộc loại nghiêm trọng, giờ đây cánh tay phải gần như đã phế.


Đại trưởng lão tuy nói rất tàn nhẫn nhưng dù sao vẫn đau lòng đứa chắt này, thở dài nặng nề: "Đứa trẻ này tính tình hấp tấp lỗ mãng, cũng tại ta, lúc trước chỉ lo để nó tu luyện không dạy dỗ nó đàng hoàng, mới gây ra hậu quả đắng như vậy! "

Thẩm Dao Chu vội nói: "Đại trưởng lão, hay là để ta xem thử cho hắn?"

Đại trưởng lão sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng bây giờ quan trọng nhất là thương thế ở linh mạch cánh tay phải của hắn, không phải là vấn đề đan độc.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận