Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn


Ngọn núi mà trước đó nhà họ Mai đi vào cũng không tính là lớn, tổng cộng đi hết hai ngày lộ trình cả gia đình đã đi ra khỏi ngọn núi.


Nếu không phải ban đêm một nhà bọn họ nghe thấy tiếng sói kêu ở trong núi, thì với tốc độ một nhà bọn họ vừa đi vừa đào rau dại, vừa đi săn, thì còn có thể kéo dài thêm hai ngày nữa.


Nhưng mà, mấy ngày ở trong núi Mai Thiển căn bản không tìm được cơ hội lần nữa trao đổi mỹ thực.


Bởi vì quyền nấu nướng và quyền phân chia lương thực của nhà bọn họ đều nằm trong tay bà nàng.


Mà canh rau dại mà bà nàng nấu ra, tay nghề kia khó ăn một cách rất ổn định, không có một bữa nào là có thể đạt được tiêu chuẩn trao đổi tối thiểu của Tiểu Mỹ.


“Bà nội, tối nay con giúp người nấu cơm có được không?”

Mới vừa đi ra khỏi ngọn núi, Mai Thiển liền đi tới bên cạnh Mai lão thái, xung phong tự đề cử muốn ôm việc nấu cơm của nhà nhà này vào người mình.


“Chờ ổn định lại rồi nói.




Nhìn đồng bằng nơi hoàng hôn trải dài, Mai lão thái không có lập tức cự tuyệt Mai Thiển.


Ánh mắt bà nhìn về phương xa, chỉ vào một điểm đen không ngừng nhấp nhô nói, “Chúng ta đi tới chỗ đông người trước, người chạy nạn về phía nam càng ngày càng nhiều rồi.



“Chỗ đông người, đến lúc đó lỡ như bị đội quân của Tây Nhung nhìn thấy, chẳng phải là mục tiêu quá lớn hay sao?”

Mai Thiển nghĩ đến cảnh tượng binh hoang mã loạn kia, liền cảm thấy không ổn.


Mai lão thái nhìn cháu gái nhà mình liếc mắt một cái, chậm rãi mở miệng giải thích nói:

“Chúng ta chỉ cần không chủ động tới gần mấy thành trì bị Tây Nhung tấn công kia, thứ có thể gặp phải đơn giản chỉ là đội chó săn mà thôi.

Chỗ ít người, ngươi có thể chạy đi đâu, mọi người đều nhìn thấy, hai chân có thể chạy nhanh hơn so với bốn chân không? Chỗ người đông, đến lúc đó mục tiêu sẽ nhiều hơn, cũng có thể chạy thoát được một ít, còn không nữa, mọi người cùng nhau liều mạng cũng chưa chắc là không thể sống sót.



Mặc dù thúc cháu hai người Mai Nhị Hổ và Mai Thạch Đầu nhìn cao to, biết đi săn, có chút công phu quyền cước ở trên người.


Nhưng nếu so sánh với những binh lính Tây Nhung cưỡi ngựa cầm đao kia, Mai lão thái cảm thấy lúc xảy ra chuyện có thể chạy được thì cứ chạy.


Huống hồ, nhà bọn họ còn có một đám nữ quyến, nếu thật sự xảy ra chuyện, sợ là không một ai có thể sống sót.


Mấy thứ này, Mai lão thái không nói ra.


Nhưng mà Mai Thiển dù ít hay nhiều cũng đã nghĩ tới điều này.


“Hơn nữa, cho dù không gặp phải đội chó săn, bên trong một nhóm dân chạy nạn dạng người gì cũng có, bao gồm cả người xấu.

Nhà chúng ta chỉ có mấy người, tổng cộng chỉ có hai nam nhân là cha ngươi và Thạch Đầu.

Lỡ như bị người xấu nhắm tới, bọn họ thấy xung quanh chúng ta nhiều người như vậy, cũng không dám trắng trợn táo bạo động thủ với chúng ta.




Trong kế hoạch chạy nạn kế tiếp của một nhà bọn họ của Mai lão thái, điều đầu tiên chính là xác định phải chạy theo nhiều người.


Mà bên trong rất nhiều người này, rất nhiều người mà Mai lão thái nói là chỉ —— “Đến lúc đó chúng ta sẽ đi theo phía sau đội ngũ chạy nạn của gia đình giàu có.



Mai lão thái còn nói, chạy nạn không chỉ phải tìm chỗ đông người, còn phải đi theo gia đình giàu có nữa.


Đội ngũ của gia đình giàu có luôn chỉnh tề hơn một chút so với đội ngũ của dân chúng bình thường, hơn nữa bọn họ còn có hạ nhân, tôi tớ hộ tống, cảm giác an toàn, mức độ an toàn cũng cao hơn.


Cho dù gặp phải đội chó săn, mục tiêu của gia đình giàu có vẫn dễ thấy hơn so với dân chúng nhỏ bé như bọn họ, đứng mũi chịu sào còn có thể cho bọn họ thời gian chạy trốn nữa.


Nếu như vận khí tốt, gặp được thế đại gia tộc thực lực hùng mạnh, nuôi dưỡng binh lính, vậy thì an toàn liền được bảo đảm rồi!

Mai Thiển vốn dĩ đang cảm thán trí tuệ của cổ nhân này thật đúng là không thể khinh thường được, kết quả chờ đến khi bọn họ thật sự tìm được đội ngũ phù hợp với điều kiện, Mai Thiển mới phát hiện ra, thì ra không ít người đều ôm tâm tư này!

Phía sau mấy đội ngũ gia đình giàu có đó có vô số dân chạy nạn đi theo.


•••

Đã đi theo mấy nhà giàu, à không, hẳn là mấy đội ngũ chạy nạn của thế đại gia tộc hai ba ngày rồi.



Mai Thiển lúc này đang ôm một vại nước suối trở về chỗ nhà mình đang nghỉ ngơi.


“Nha đầu ngươi đi lấy nước thôi mà sao lại lâu như vậy?”

Đại bá nương Hàn thị đang cùng với mẹ ruột của mình trông chừng tay nải, nhóm lửa nhìn thấy Mai Thiển trở về liền lẩm bẩm một câu như vậy, “Chắc cũng được hai khắc rồi nhỉ?”

Nói xong, Hàn thị còn duỗi đầu nhìn dòng suối nhỏ cách đó không xa, nói tiếp: “Gần như vậy, ngươi múc nước mà ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, đi đâu vậy? Nương ngươi còn lo lắng một lúc lâu nữa đó!”

Vị đại bá nương này của Mai Thiển lải nhải nhiều như vậy chỉ có câu cuối là có thể nghe được.


Mai Thiển nhìn về phía mẹ ruột của mình ở một bên đang lo lắng, nhưng mà bởi vì bị Hàn thị cướp lời nên chỉ có thể nhìn mình, liền thả nhẹ ngữ khí, giải thích nói:

“Ven suối xung quanh đây có quá nhiều người, làm gì ở trong đó cũng có.

Con không muốn uống nước rửa chân của người khác đâu, lúc này mới đi lên trên thượng nguồn thêm vài bước nữa.



Mai Thiển vừa nói lời này, những người có mặt đều không nói chuyện nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận