"Bạch gia," Tiết Viễn hạ giọng, thì thầm, "chơi một chút không?"
Trong phủ có sói mẹ sắp sinh.
Muốn đưa Thánh Thượng về Tiết phủ.
Khói mờ trên chén trà ngưng tụ thành nước, nhỏ giọt xuống.
Giọt nước rơi xuống lần thứ ba, bên sườn mặt của Cố Nguyên Bạch hiện lên một lớp hồng nhạt.
Hắn liếc xéo Tiết Viễn một cái, "Ngươi vừa mới nói gì?"
Thánh Thượng giả vờ chưa nghe thấy, khóe môi lộ ra ý cười.
Nụ cười như trái chín trên cây, lại chỉ lộ ra một góc giữa tầng lá xanh bao phủ, loáng thoáng tình ý xuân sắc, tuy nhàn nhạt, lại khiến cho Tiết Viễn sững sờ hơn cả khi hắn cười tươi.
Biểu tình ấy, giống như bày tỏ rằng Cố Nguyên Bạch cũng thích Tiết Viễn.
Tiết Viễn bỗng nhiên đứng dậy, vươn qua mặt bàn nắm lấy tay Cố Nguyên Bạch.
Động tác rất lớn, mọi người xung quanh đều tò mò mà nhìn sang bên này.
Cố Nguyên Bạch cũng ngẩng đầu nhìn y, cánh môi khẽ nhếch, kinh ngạc.
"Ta....." Tiết Viễn miệng khô lưỡi khô, y xoa nắn bàn tay mềm mại ở trong lòng bàn tay mình, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng, gấp đến độ giữa mùa đông còn toát ra nhiệt khí mà mắt thường cũng có thể thấy được, "Ta....."
Cố Nguyên Bạch tưởng rằng y sắp ở ngay trước mặt công chúng làm chuyện hoang đường, trên chóp mũi cũng toát mồ hôi.
Tiết Viễn lại buông tay hắn ra, xoay người như gió mà chạy ra ngoài, bóng lưng chật vật.
Tiếng bước chân rầm rầm dần biến mất, Cố Nguyên Bạch đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu, cúi đầu nhìn, Tiết Viễn đã chạy xuống dưới lầu, mặt đỏ tai hồng giữa dòng người như hạc trong bầy gà.
Cố Nguyên Bạch phụt một tiếng bật cười.
Thư sinh trong quán trà khẽ nói nhỏ, "Người kia có tật xấu à?"
"Trong quán trà còn ầm ĩ như vậy."
Cố Nguyên Bạch cười càng sâu, vai lưng run rẩy, lúc này mới phát hiện thì ra trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ lại xinh đẹp đến vậy.
Thời tiết tốt thế này, hắn lại dẫn Tiết Viễn tới quán trà xem thái độ của đám học sinh đối với dấu chấm câu, quá là phí phạm.
Bàn bên cạnh đã có người nhẹ nhàng đi tới, quan tâm hỏi: "Vị công tử này, ngươi làm sao vậy?"
Tiếng bước chân rầm rầm lại quay về, Cố Nguyên Bạch ngẩng đầu, liền thấy Tiết Viễn trầm mặt đẩy thư sinh kia ra, kéo Cố Nguyên Bạch ra khỏi quán trà.
Trên phố xá người tới người lui, thị vệ canh giữ bốn phía âm thầm đuổi kịp.
Cố Nguyên Bạch giọng chậm rãi, "Tiết tướng quân, ngươi chạy cái gì?"
Tiết Viễn không nói lời nào, Cố Nguyên Bạch nhếch môi, "Ngươi muốn rủ ta chơi cái gì?"
Chân Tiết Viễn lảo đảo một cái, suýt thì té ngã.
Y nắm chặt tay, giả vờ không vui, "Đừng nói lung tung."
Cố Nguyên Bạch: "Ngươi nắm đau ta."
Tiết Viễn toàn thân cứng đờ, vội vàng xoay người nhìn, nơi cổ tay bị nắm của người kia không có vết gì, y không làm Cố Nguyên Bạch bị thương.
Ngẩng đầu lên, Cố Nguyên Bạch còn đang cười.
Tiết Viễn nuốt khan một cái, đột nhiên bế thốc hắn lên.
Cố Nguyên Bạch hoảng sợ, dùng sức vỗ vỗ cánh tay y.
Tiết Viễn miễn cưỡng buông ra, xung quanh thỉnh thoảng vẫn có người đi qua, y không thể ôm, chỉ có thể kiềm chế mà đi vòng quanh Cố Nguyên Bạch.
Lẩm bẩm: "Nguyên Bạch, ngươi đẹp quá đi thôi."
Cố Nguyên Bạch mấp máy miệng, lửa giận còn chưa kịp dâng lên đã bị dập tắt, biến thành nhịn cười, "Biến đi."
Hai người đi về phía cây cầu, nước sông róc rách, dưới tàng cây khô đã sớm không còn cỏ xanh, người cũng thưa thớt, tuyết đọng thành nước làm ướt giày.
Tiết Viễn chầm chậm nói: "Ta muốn hôn ngươi."
Cố Nguyên Bạch theo bản năng nói không thể.
Tiết Viễn nhíu mày, mồ hôi thấm ướt cổ áo trắng tinh, Cố Nguyên Bạch lại có chút đau lòng, nâng lên cánh tay, vén ống tay áo lên trên, xương cổ tay tinh tế lộ ra, "Cho ngươi ngửi một chút được chưa?"
Tiết Viễn nắm chặt cổ tay hắn, thành kính mà ngửi tới ngửi lui.
Cố Nguyên Bạch lơ đãng hỏi: "Ngày hôm trước vì sao ngươi không hôn ta?"
"Không có khả năng," Tiết Viễn đáp không cần nghĩ, "ngày nào ta cũng hôn ngươi."
Cố Nguyên Bạch cười như không cười, "Lúc ta bận rộn, ngươi cũng hôn ta?"
Tiết Viễn dừng một chút, vậy mà lại gật gật đầu, hàm hồ nói: "......!Ngủ rồi hôn."
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, ngay sau đó truy vấn: "Còn làm cái gì nữa không?"
Tiết Viễn không dám nói tiếp.
Cố Nguyên Bạch giọng càng ngày càng trầm, như đang bức bách người, "Nói mau."
Dáng vẻ này của hắn, so với bộ dạng giận dữ trên triều đình hoàn toàn không giống.
Lửa giận không có, ý tứ ngả ngớn lại nồng đậm.
Tiết Viễn bị truy vấn đến không chịu nổi, cứng cổ nói: "Ta còn sờ một chút."
Cố Nguyên Bạch lạnh lùng hỏi: "Sờ chỗ nào?"
Tiết Viễn chính là dựa vào dũng khí khi cầm binh đánh giặc, vô cùng nhiệt tình mà sờ tới sờ lui trên người Cố Nguyên Bạch.
"Uổng công trẫm còn thương ngươi," Cố Nguyên Bạch ôm cánh tay cười lạnh, đáy lòng lại ngứa ngáy, "thì ra trong lúc trẫm bận rộn chính vụ, Tiết tướng quân của trẫm lại an nhàn thoải mái quá nhỉ."
Tiết Viễn ánh mắt sáng lên, "Thánh Thượng thương ta?!"
Cố Nguyên Bạch hừ một cái, "Phí công rồi."
Tiết Viễn lại không nghe vào những lời này, chỉ vui mừng khôn xiết, liên tục lẩm bẩm "Ngươi thương ta", khóe miệng ngoác đến mang tai, trông đần đến nỗi khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Bộ dạng giả vờ tức giận của Cố Nguyên Bạch hoàn toàn bị nụ cười ngây ngô kia đánh tan, hắn lầu bầu, "Cái tên ngốc này."
_________________
Buổi tối, Tiết Viễn vẫn lấy chuyện sói mẹ sắp sinh ra để lừa Thánh Thượng tới Tiết phủ.
Tắm gội xong, Cố Nguyên Bạch sai người chuẩn bị rượu và thức ăn trong sân, vẫy lui cung hầu, một mình ngồi uống rượu với Tiết Viễn dưới ánh trăng.
Bếp lò ấm áp, sắp tới ngày rằm, ánh trăng tròn trịa sáng sủa.
Mấy chén rượu xuống bụng, Tiết Viễn rốt cuộc nói ra chuyện mà trước đó vài ngày đã miên man suy nghĩ.
"Ngươi bận rộn chuyện dấu chấm câu, hồi lâu cũng không nói gì với ta." Tiết Viễn tự giễu, "Lúc trước từng thấy mẫu thân ta lấy nước mắt rửa mặt, vẫn tưởng rằng cũng chỉ có bà ấy mới suốt ngày lo được lo mất, bây giờ mới biết được là ta đã sai rồi.
Lúc đầu chỉ cần nhìn thấy ngươi là ổn, một tháng qua đi, ta còn có thể nhẫn nại.
Nhưng đến hai tháng sau, ta bắt đầu suy nghĩ lung tung, ba tháng sau, ta trở nên buồn bực không thôi.
Phiền nhiễu lộn xộn, tự làm mình loạn."
Cố Nguyên Bạch nhấp môi, đột nhiên cảm thấy mình không phải là một đối tác tốt để yêu đương, "Ngươi ở bên ta có phải là rất mệt mỏi không?"
Tiết Viễn khó hiểu, "Sao lại nói vậy?"
Cố Nguyên Bạch rầu rĩ uống một ngụm rượu, "Ba tháng nay không quan tâm gì đến ngươi."
"Ta cam tâm tình nguyện." Tiết Viễn thản nhiên, dừng một lúc rồi nói tiếp, "Chỉ là đôi khi, ta sẽ cảm thấy thì ra mình cũng chỉ được như vậy.
Không hiểu trị quốc, vô pháp trợ giúp ngươi."
Cố Nguyên Bạch trầm mặc một lúc lâu, rượu không dễ uống, đồ ăn cũng không ăn nổi, "Ngươi ở bên cạnh ta chung quy vẫn là đáng tiếc, ngươi hẳn là nên đi gây dựng sự nghiệp.
Tướng soái, văn võ, khiến cho người trong thiên hạ đều biết đến sự lợi hại của ngươi, để sử sách sau này có thể gọi ngươi một tiếng anh hùng.
Tiết Viễn, ngươi không cần phải tự bó buộc mình trong hoàng cung."
Tiết Viễn cứng đờ, "Có ý tứ gì?"
Cố Nguyên Bạch lại nói một lần.
Tiết Viễn cuối cùng cũng hiểu, y không dám tin, giống như dã thú bị thương gầm nhẹ, "Ngươi lại muốn điều ta đi nơi khác?"
Cố Nguyên Bạch siết chén rượu, "Ta chỉ là không muốn ngươi bỏ lỡ tiền đồ xán lạn."
Tiết Viễn suýt nữa nổi điên.
Y sắp không ngăn được bạo nộ đến mức nổi lên gân xanh, nhưng dưới ánh nến lại trông thấy biểu tình trên gương mặt Cố Nguyên Bạch.
Hỏa khí tràn đầy trong lòng đột nhiên hóa thành nước, Tiết Viễn vòng qua bàn đá đi đến trước mặt Cố Nguyên Bạch, ngồi xổm xuống, thật cẩn thận nâng mặt hắn lên, "Khó chịu sao?"
Cố Nguyên Bạch không thừa nhận, hắn chỉ cảm thấy có chút thất bại, nhìn dáng vẻ lo lắng của Tiết Viễn, đưa tay chạm lên gò má y, "Thật xin lỗi."
Cho dù có bận đến đâu, Cố Nguyên Bạch cũng không nên lạnh nhạt y lâu như vậy, hắn cho rằng Tiết Viễn sẽ không để ý đến điều đó, nhưng y thật sự sẽ như vậy sao?
Nếu đã quyết định ở bên nhau, vậy thì phải có trách nhiệm với nhau.
Cố Nguyên Bạch ba tháng nay chính là ỷ vào Tiết Viễn thâm tình, hắn biết Tiết Viễn sẽ không rời đi, hắn cảm thấy Tiết Viễn sẽ thông cảm, hiểu được chính vụ cũng có lúc thong thả có lúc bận rộn.
Nhưng nghĩ như vậy, thực sự có chút khiến người ta tổn thương.
Giọng mũi nặng nề, "Có phải ta đã khiến ngươi tổn thương rồi không?"
Tiết Viễn ngửi thấy mùi rượu, y nhìn sang cái chén, đau đầu, "Sao Điền tổng quản cũng lấy rượu cho ngươi rồi?"
Cố Nguyên Bạch đã lâu chưa uống rượu, vì lo ngại thân thể, từ khi hắn xuyên tới đây đã là bảy năm, số lần dính rượu có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc này có chút men say, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh.
Chỉ là cảm thấy nặng nề, trong ngực buồn rầu.
Tiết Viễn cẩn thận ôm hắn ngồi lên đùi mình, "Chỗ nào không thoải mái?"
Cố Nguyên Bạch nhíu mày, sờ lên ngực.
Tiết Viễn liền nhẹ nhàng xoa xoa cho hắn, "Thánh Thượng đừng nói như vậy nữa, cho dù người trong thiên hạ đều làm sai, Thánh Thượng cũng không sai."
"Có sai." Cố Nguyên Bạch nhìn trăng, bình tĩnh như chưa hề uống rượu, "Phụ thân ngươi từng nói với ta, cho dù ngươi chỉ làm một Điện Tiền Đô Ngu Hầu nho nhỏ, ông ấy cũng không cảm thấy ngươi bị làm nhục.
Ta khi đó còn thầm mắng ông ấy quá mức vô tình với ngươi, ngươi thiên tư trác tuyệt, sớm nên nổi danh khắp thiên hạ trong chinh chiến Tây Hạ, nhưng ngươi nhìn xem, ngươi ở Tây Hạ đều làm những cái gì chứ."
Hắn nắm chặt tay, ngón tay ép thật sâu xuống lòng bàn tay, "Ngươi bảo vệ ta, bảo vệ ta một khắc cũng không rời! Những tướng lãnh khác ở trên chiến trường cường đoạt quân công, nhưng ngươi thì sao, ngươi liên tục để lãng phí cơ hội, ngươi rõ ràng——"
Rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với những người kia.
Tất cả là bởi vì Cố Nguyên Bạch.
Hắn kích động, sống lưng đều run rẩy theo.
Tiết Viễn vuốt lưng hắn, đột nhiên cúi đầu vùi xuống tóc đen của Cố Nguyên Bạch.
"Thánh Thượng," Thanh âm khàn khàn lại ôn nhu, "bảo vệ ngươi chẳng lẽ không quan trọng sao?"
Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, quả nhiên là bởi vì ta.
Hắn run rẩy nhắm chặt mắt.
Tiết Viễn tiếp tục thủ thỉ: "Chức trách của thần chính là bảo vệ an nguy của ngài ở trên chiến trường.
Điều này quan trọng hơn nhiều so với lên chiến trường giết địch, giao cho người khác thần không yên tâm, phải là tự mình làm mới được."
"Nhưng tướng lãnh lãnh binh tác chiến kia, chuyện bọn họ phải làm đều không quan trọng bằng chuyện thần phải làm." Y nói, "Thần nguyện ý, không cần phải đoạt quân công.
Chỉ cần ngài an khang, thần đã cảm thấy đủ rồi."
"Nam nhi đều theo đuổi bốn chữ kiến công lập nghiệp," Tiết Viễn nói, đột nhiên cũng có chút tỉnh ngộ, thần sắc của y dần dần trở nên trầm ổn thành thục, nhẹ giọng, "chỉ là có một thứ khiến ta càng coi trọng hơn so với kiến công lập nghiệp."
Nếu như có thể giúp ngươi nhàn nhã hơn một chút, không phải chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn ngươi cùng những thần tử tài tuấn khác trao đổi chính vụ nữa, vậy mới càng tốt.
Không thể có một lúc hai thứ.
Tiết Viễn theo bản năng mà ôm chặt Cố Nguyên Bạch, trong mắt lóe sáng.
Triều đình ư, nếu như có thể khiến cho Cố Nguyên Bạch ngay cả khi xử lý chính vụ cũng có thể nhìn y......!mới là tốt nhất.
Vậy thì phải làm mưa làm gió cầm quyền cao chức trọng, để Thánh Thượng dù có chán ghét, cũng không thể vứt bỏ y được?