Ta Dựa Vào Thanh Hp Nghiền Ép Cả Giới Tu Chân


Hạnh phúc tới quá nhanh làm Ngôn Lạc Nguyệt không dám tin.
Vì để chứng minh mình không bị hoa mắt, Ngôn Lạc Nguyệt cố ý tháo hồ nước Tiểu Minh xuống.
Sau khi tháo trang bị xuống, thanh HP của Ngôn Lạc Nguyệt vẫn còn một phần ba.
Mặc dù nó chỉ là một đoạn ngắn, nhưng so với đường màu đỏ mỏng manh như tơ hồng trước đó, có thể nói là cách biệt một trời.
Bây giờ, Ngôn Lạc Nguyệt bắt đầu cuộc sống với 10 điểm giá trị sinh mệnh.
Tựa như có một bàn tay vô hình từ hư không đem thêm 1 số 0 thêm vào giá trị sinh mệnh 1 điểm của nàng vậy.
Xoa xoa hai má bất giác nở nụ cười như hoa, Ngôn Lạc Nguyệt nóng lòng muốn tìm ra nguyên nhân tại sao thanh HP lại dài ra.
Đầu tiên loại trừ nghi phạm đồ ăn ra.
Ngôn Vũ cùng Ngôn Càn đối với phương diện đồ ăn cũng không có quá nhiều yêu cầu.
Kể từ mùa đông tới nay, nhà bọn họ chỉ dùng đúng một công thức nấu ăn trong bảy ngày liên tiếp.

Bữa trưa hôm nay giống hệt như hai ngày trước, Ngôn Lạc Nguyệt cũng không cảm giác được có chút linh khí dư thừa nào cả.
Tiếp theo là loại trừ nhân tố tu vi.
Ngôn Lạc Nguyệt đã thành công dẫn khí vào cơ thể, từ một tháng trước đã bước vào kỳ Luyện Khí.

Cấp bậc của nàng thành công lên từ lv0 sang lv1.
Giả sử thanh HP phát sinh biến hóa khi thăng cấp, giá trị sinh mệnh của nàng đã sớm tăng lên, chứ không cần phải chờ đến ngày hôm nay.
Ngôn Lạc Nguyệt gập gập ngón tay lại, theo thứ tự loại trừ những ảnh hưởng như hoàn cảnh, phát sinh kỳ ngộ, bug chữa trị, người lập chương trình game đột nhiên thay đổi lại chương trình.
Sau khi, loại trừ những nhân tố này, Ngôn Lạc Nguyệt chỉ có thể nghĩ đến khả năng cuối cùng, đó là......
"Vũ tỷ, tỷ có biết hôm nay là ngày đặc biệt gì không?"
Ngôn Vũ bị câu hỏi này hỏi đến mức sửng sốt, nàng cúi đầu cẩn thận suy tư trong chốc lát, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười.
"Nhỏ mà lanh, đệ nếu không nhắc nhở, ta thiếu chút nữa đã quên."
Ngôn Vũ nhẹ giọng nói: "Được rồi, tối nay về ta sẽ làm cho muội đồ ăn ngon nha, hmmm hay làm món cá chiên nhỏ mà muội thích ăn nhất, thế nào?"
Ngôn Lạc Nguyệt chớp chớp mắt: "A, vì sao thế ạ?"
Ngôn Vũ giận nàng liếc mắt một cái: "Biết rõ mà còn cố hỏi, hôm nay không phải là ngày muội phá xác sao?"
Ngôn Lạc Nguyệt nắm bàn tay ở trong lòng bàn tay vỗ một cái: Thì ra là thế, vụ án này đã có câu trả lời.
Thành thật mà nói, bây giờ nàng có một phỏng đoán rất nhất quán* về tình trạng hiện tại của mình.

Nhất quán: là khái niệm dùng để chỉ sự hài hòa, hòa hợp, thống nhất với nhau giữa các bộ phận, thành phần, cá thể, cá nhân...!trong cùng một hệ thống, một tập thể.

Ngôn Lạc Nguyệt lớn mật suy đoán: Thanh HP của nàng có thể là được bug.

Nhưng bug này không phải là "Giá trị sinh mệnh cố định ở 1 điểm máu", mà là "Mỗi một năm, giá trị sinh mệnh sẽ ×10"!
Nói cách khác, vào thời gian này mỗi năm, thanh HP của Ngôn Lạc Nguyệt sẽ tăng thêm một con 0!
Chỉ cần nắm giữ tri thức toán học cơ bản, bạn sẽ biết sự khủng khiếp của bài toán phép nhân này.

Nếu Ngôn Lạc Nguyệt đoán không có lầm, vài năm đầu sẽ không có gì, thanh HP của nàng sẽ chỉ biến hóa một chút trong phạm vi nhỏ từ 1 đến 10, từ 10 đến 100.
Chỉ cần nàng kìm chế được sóng gió của mình, phát triển ổn thỏa và thuận lợi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất ở giai đoạn đầu, thì chỉ cần năm năm nữa, khi nàng sáu tuổi, giá trị sinh mệnh của Ngôn Lạc Nguyệt sẽ đạt đến một triệu*!
Một triệu: là 100 vạn mà để vậy thì hơi khó hiểu nên mình chuyển về số đếm ở VN.
Ngôn Lạc Nguyệt: "!!!"
Nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, Ngôn Lạc Nguyệt cảm giác toàn thân nàng đang căng thẳng.
Mặc dù đây chỉ là lời suy đoán của cá nhân nàng, nhưng nàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thêm một năm nữa, đến giờ này năm sau, sự thật sẽ được phơi bày ra ánh sáng.
Dù thế nào đi nữa, việc thanh HP đột ngột tăng gấp mười lần đã hoàn toàn xóa sạch mọi sự thất vọng mà Ngôn Lạc Nguyệt đã tích lũy trước đó.

—— phải biết rằng, một tháng trước Ngôn Lạc Nguyệt rõ ràng đã dẫn khí vào cơ thể, thăng cấp thành công, nhưng lại phát hiện giá trị sinh mệnh không có biến hóa gì cả.
Mấy ngày nay, nàng héo đến mức không thèm muốn nói chuyện với Ngôn Càn.
Nói đến Ngôn Càn, Ngôn Lạc Nguyệt liền nhịn không được hỏi: "Đúng rồi, Càn ca khi nào tan học trở về?"
Đúng vậy, Ngôn Càn hắn đã được gửi đến trường.
Việc này nói ra thì rất dài, và nó có một chút quan hệ với Ngôn Lạc Nguyệt.
Ngày mà trứng nở, đó cũng là lúc đến kỳ ngủ đông.
Nói chung, vào thời điểm này trong năm, ngoại trừ các tộc nhân trong gia tộc có nhiệm vụ như Ngôn Vũ, thì tất cả mọi người còn lại sẽ thuận theo tự nhiên và có một giấc ngủ đông dài đầy ngọt ngào.
Ngôn Lạc Nguyệt không chịu ngủ đông, bởi vì nàng muốn nắm chắc thời gian tu luyện.
Mà Ngôn Càn không chịu ngủ đông, thuần túy bởi vì bản tính hắn hoạt bát, thích náo nhiệt, không giống những tộc nhân khác thích ngủ để giết thời gian.
Trong kỳ ngủ đông năm ngoái, Ngôn Càn vẫn luôn giúp Ngôn Vũ chăm sóc hài tử, kết quả là khu lồng ấp bị một con yêu thú đột nhập.
Nếu không phải Ngôn Lạc Nguyệt có bug balo, thiếu chút nữa các ấu tể đã trở thành nhà hàng buffet cho chồn sóc.

Kỳ ngủ đông năm nay, Ngôn Càn vẫn không chịu đi ngủ đông.

Cha mẹ Ngôn Càn không thể làm gì hắn, họ chỉ sợ nhi tử của họ quá mức nhiệt tình dẫn họa tới mà thôi.
Vì thế hai người liền tính toán, đem Ngôn Càn gửi đến trường!
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Có vẻ như bất kể cổ đại hay hiện đại, cha mẹ đối với hài tử đều có phương thức xử lý như nhau.
Vì Ngôn Càn đi học, nên Ngôn Lạc Nguyệt mới biết, phụ cận Quy tộc cư nhiên có trường học.
Nàng cố ý hỏi Ngôn Vũ về vấn đề này và nhận được câu trả lời rất chi tiết.
"Đương nhiên, trường học này được thành lập đặc biệt cho yêu tộc chúng ta.

Phàm là yêu tộc trong vùng đầm Vân Ninh đều có thể gửi con cái của họ đến học - lúc đầu, Quy Nguyên Tông và các yêu tộc trong vùng đầm Vân Ninh đã quyết định lập khế ước.

Lập một khế ước cùng có lợi và thành lập ngôi trường này là một trong những điều khoản của khế ước cũ."
Ngôn Lạc Nguyệt trầm ngâm: "Nói cách khác, đây là trường học do con người mở, nhưng nó chỉ thu nhận đệ tử Yêu tộc?"
"Đúng vậy." Ngôn Vũ thuận miệng đáp, "Đâu chỉ được thành lập bởi con người, mà còn được dạy bởi con người nữa, nghe nói các lão sư dạy trong trường đều là đệ tử của Quy Nguyên Tông, và trong số mười người thì hết chín người là tu sĩ của nhân loại."
Bởi vì trường học do loài người điều hành, nên một số yêu tộc ở đầm Vân Ninh sẵn sàng gửi con mình đến trường, trong khi những người khác thì thích để con mình lớn lên trong tộc và được người thân nuôi dưỡng.
Ngôn Vũ từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục trong tộc nên chưa bao giờ học trong ngôi trường đó, về thời gian học và nghỉ ngơi của trường hắn chỉ có ấn tượng.
Nàng nhìn sắc trời bên ngoài và dùng đầu ngón tay vẽ một đường vòng cung dọc theo mép cửa sổ.
Ngôn Vũ dùng giọng dỗ dành hài tử nói: "Nhìn chỗ kia đi, khi mặt trời lặn ở nơi này, Càn ca của muội sẽ tan học về nhà."
Dứt lời, không đợi muội muội đối với đề tài mình không quen thuộc này hỏi đông hỏi tây, Ngôn Vũ liền bước trước một bước vẫy tay về phía nàng.
"Hôm nay là ngày muội phá xác, lại đây chút, để ta thắt cho muội một bím tóc xinh đẹp."
Chiếc lược gỗ nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen nhánh, Ngôn Vũ chạm vào mái tóc mềm mại của Ngôn Lạc Nguyệt, trong lòng một bên ngưỡng mộ, một bên lại sinh ra ý trêu chọc.
Tiểu nha đầu này ăn những thức ăn kia, sợ là đều để dùng để nuôi tóc.
Nếu không thì làm sao mà thấp hơn các ấu tể hẳn ba ngón tay mà tóc lại so với đám bạn cùng lứa lại dài hơn cả thước thế kia.
Phàm là Yêu tộc, luôn luôn có một kỳ ấu niên ngắn, kỳ trưởng thành lại dài.
Cho nên ở Yêu tộc, thường có thể nhìn thấy một ấu tể hai tuổi tung tăng nhảy nhót, chạy nhảy còn nhanh hơn gió; mà tiểu yêu hơn hai mươi tuổi khuôn mặt vẫn còn là oa oa, thân hình thiếu niên, dung nhan nộn nà đến mức có thể véo ra nước.

Ngôn Vũ tỉ mỉ tết vài bím tóc cho Ngôn Lạc Nguyệt, sau đó trang trí chúng bằng vải sa tanh* nhiều màu và cùng với những quả cầu lông trắng như tuyết, và trong đó có một bím tóc được nàng quấn quanh trán Ngôn Lạc Nguyệt một cách đầy mưu mô.
Phần tóc không tết còn sót lại, Ngôn Vũ dùng nước sạch chải lại, để nó xõa tự nhiên xuống eo Ngôn Lạc Nguyệt.
Cuối cùng, cắm một chiếc trâm tóc ngọc trai nhỏ để trang trí, một tiểu xinh xắn đã ra lò, vô luận ngó trái hay ngó phải đều sẽ cảm thấy vô cùng dễ thương và đáng yêu.
Ngôn Vũ hài lòng nhìn thành quả của mình.
Chỉ thấy một tiểu cô nương màu da như tuyết, ngoan ngoãn đáng yêu.

Trên mái tóc đen nhánh của nàng có hai ba quả cầu tuyết mềm mại, hai bên má treo vài sợi ruy băng màu, càng làm nổi bật dung mạo thanh tú ngọt ngào của nàng ấy.

Ngôn Vũ nhịn không được mà duỗi tay ra, lòng bàn tay như có ý thức của chính mình, nhẹ nhàng áp sát vào má hồng nhạt của tiểu cô nương, xoa xoa qua lại hai lần, phát ra khí thanh thỏa mãn giống như một con mèo đang sung sướng vậy.
"Ân, tiểu Lạc Nguyệt thật ngoan thật ngoan ~"
Ngôn Lạc Nguyệt thật ngoan thật ngoan tùy ý để Ngôn Vũ đùa nghịch trong chốc lát.
Nàng vẫn luôn chờ Ngôn Vũ buông tay ra, sau đó lùi lại một bước, thay chiếc trâm ngọc trai trên đầu bằng chiếc trâm gỗ mà nàng vẫn thường hay dùng.
Hành động của nàng được Ngôn Vũ nhìn thấy trong mắt, nàng ấy chỉ cảm thấy khó hiểu.
"Lạc Nguyệt thích trâm gỗ này như vậy sao?"
Khi nàng còn nhỏ, nàng chỉ có thể cầm nó trên tay mỗi ngày, nhưng bây giờ nàng đã lớn rồi, nàng phải đeo nó cả ngày lẫn đêm mới được.
Ngôn Lạc Nguyệt cười tủm tỉm sờ sờ trâm gỗ, gật đầu thừa nhận: "Đúng rồi, muội rất thích nó."
Ngôn Vũ đương nhiên sẽ không hiểu, đây là vấn đề nàng có thích hay không, có đẹp hay không ư?
Tất nhiên là không phải rồi, nó đây là vật bảo mệnh mạng của Ngôn Lạc Nguyệt đấy.
Không đề cập đến những thứ khác nữa, mà vừa rồi, Ngôn Vũ đã cúi xuống điên cuồng xoa mặt nàng, xoa đến nỗi rớt 0,5 điểm máu của Ngôn Lạc Nguyệt lận ó!
Điều này tương đương với 5% máu của nàng!
Ngôn Lạc Nguyệt một bên đem hồ nước Tiểu Minh gắn trên đầu, một bên thì lặng yên tính toán:
Trâm gỗ có thể tăng thêm 20 điểm máu, sau khi trang bị, giá trị sinh mệnh tăng vọt lên 30 điểm.

Tác dụng bị động của nó là cứ sau mười lăm phút, lượng máu sẽ giảm 10%, tức là 3 điểm máu.

Nói cách khác, Ngôn Lạc Nguyệt có thể tự động khôi phục 3 điểm máu sau mỗi mười lăm phút.
Nói cách khác, hai bên ra vào ngang nhau, không hổ là hồ nước Tiểu Minh!
Không tồi, trang bị này còn có thể dùng, lại mang thêm một năm nữa cũng không thành vấn đề.
Đưa chiếc trâm tóc ngọc trai trả lại cho Ngôn Vũ, Ngôn Lạc Nguyệt cố gắng kiễng chân trong khi nắm lấy bậu cửa sổ.

Nàng nhảy lên nhảy xuống vài lần mới có thể nhìn rõ con đường bên ngoài cửa sổ và bóng người mờ nhạt trên đường đi.

"A, Vũ tỷ, hình như Ngôn Càn ca tan học trở về rồi!"
————————
Nhập học ngày đầu tiên, Ngôn Càn giống như một hài tử vừa mới nhận được thân phận học sinh tiểu học, đối với trường học tràn đầy sự mới mẻ.
Ngoài ra, khi hắn nói chuyện, cũng có một chút kiêu ngạo trong giọng điệu "Ta đã đi học, ta đã là một hài tử lớn rồi".
Đối với cái này, Ngôn Vũ phi thường bình tĩnh, nàng thờ ơ lạnh nhạt, trong mắt tràn đầy thấu hiểu của người đã từng ở đó.
Ngôn Lạc Nguyệt nhìn ngang nhìn dọc, đều cảm thấy ánh mắt Vũ tỷ đang tràn ngập "Ha hả, ta đây muốn xem mấy ngày nữa ngươi còn có thể tươi tỉnh đến mức nào".
Đối với Ngôn Lạc Nguyệt, nàng đương nhiên khuyến khích việc giáo dục.
Vào ban đêm, Ngôn Càn hưng phấn cùng với Ngôn Lạc Nguyệt bá bá bá không ngừng.
"Muội muội biết không, học đường bên trong blablabla......"
Ngôn Lạc Nguyệt vỗ tay: "Ca ca thật là lợi hại!"
Hai mắt Ngôn Càn sáng lấp lánh: "Muội muội không thấy được, lão sư chúng ta blablabla......"
Ngôn Lạc Nguyệt nắm chặt bàn tay: "Ân ân,trường học thật tốt! Ca ca phải cố gắng học thật tốt nga!"
"Muội muội cũng không biết, trường học kia ——" nói đến chỗ này, Ngôn Càn bỗng nhiên đạp phanh.
Ngôn Càn lẩm bẩm: "Haizz, ta đang khoe những thứ trong trường với muội, nhưng muội không thể tự mình đến xem, muội chắc chắn sẽ rất khổ sở đi."
Ngôn Lạc Nguyệt: "A?"
Này ngươi hiểu lầm rồi, nàng không có a.
"Có," Ngôn Càn kích động vỗ tay, "Muội muội, nếu ngày mai muội hoá thành rùa, ca liền có thể mang muội vào trường?"
Hắn cảm thấy ý tưởng này rất khả thi, vì vậy hắn dứt khoát đứng lên nói chuyện.
"Đúng rồi, ta thấy các bạn học đều treo trên quai cặp những con búp bê bằng rơm, bằng sứ, hoặc chạm khắc gỗ.

Muội này, ngày mai muội cũng đóng giả búp bê, cắn trên quai cặp của ca.

Ta đây sẽ bí mật mang muội vào trong, không ai có thể nhìn ra."
"......!A?" Ngôn Càn ngừng nói, ngập ngừng chớp mắt, "Muội muội, muội nhìn ca như vậy làm gì?"
Cũng không có gì.

Ngôn Lạc Nguyệt yên lặng thu hồi ánh mắt của mình.
Nàng chỉ là xem sắc mặt này, cảm thấy ca ca ngươi sắp gặp phải tai ương rồi.
——————————————————————
Cứ tưởng nay lại không ra kịp chap..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận