Ta Dựa Vào Thanh Hp Nghiền Ép Cả Giới Tu Chân


Không thể chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của Ngôn Càn và bản thân Ngôn Lạc Nguyệt đối với ngôi trường kia cũng có chút tò mò, nên cuối cùng Ngôn Lạc Nguyệt cũng đồng ý với thỉnh cầu của Ngôn Càn.
Vì thế sáng sớm hôm sau, thừa dịp Ngôn Vũ đang còn trong phòng bếp nấu cơm, ánh mắt một lớn một nhỏ nhìn nhau.
Giây tiếp theo, Ngôn Lạc Nguyệt hoá thành rùa con có kích thước bằng đồng xu, và được Ngôn Càn bỏ vào trong tay áo, rồi cả hai nhanh chóng lẻn đi.
Chờ Ngôn Vũ một bên lẩm bẩm: "Như thế nào nay lại đi sớm thế, đệ còn chưa ăn sáng đâu?", vừa quay người ra khỏi phòng bếp, thì phát hiện không chỉ có đệ đệ, mà cả muội muội cũng biến mất.
Ngôn Vũ: "......"
Trên bàn chỉ còn lại một tờ giấy, Ngôn Vũ đi lên, mở tờ giấy ra, liếc nhìn rồi tức giận cười to.
Nội dung bức thư mà Ngôn Vũ để lại, có thể nói đây là một quý ông bình thản.
【 Kính gửi Vũ tỷ:
Muội muội nhớ đệ, đệ cũng nhớ muội muội, vì vậy đệ đã thu dọn đồ của muội và mang muội đi cùng.

Vũ tỷ đừng lo, khi muội đệ đến trường, muội đệ đây sẽ nhớ tỷ lắm.
Đệ Càn, muội Lạc Nguyệt.


Có lẽ xuất phát từ tư tưởng có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nên Ngôn Càn không chỉ để Ngôn Lạc Nguyệt ký tên mà còn nhúng bàn chân nhỏ của Ngôn Lạc Nguyệt vào mực và ấn bàn chân nhỏ vào tờ giấy ghi.
Ngôn Vũ: "......"
Hảo gia hỏa, tư tưởng hài tử khi đi học quả thực không bình thường.
Mới đi học được một ngày mà hắn đã biết phân nồi với muội muội một tuổi của mình rồi!
............
Bên kia, khi Ngôn Lạc Nguyệt nhập cư trái phép thành công, nàng chậm rãi bò ra khỏi tay áo Ngôn Càn.
Nàng tiếp đất trong bộ dáng hài tử, giơ bàn tay nhỏ bé dính mực lên, đập tay với Ngôn Càn đang ngồi xổm xuống.
"Không ăn sáng, chắc muội muội cũng đói bụng đi?" Ngôn Càn đào đào trong tay áo, từ bên trong lấy ra một bao giấy dầu bọc bên trong là cá hoa vàng nướng, "Hình như hơi nguội, mau ăn mau ăn."
Nhìn Ngôn Lạc Nguyệt nỗ lực nhón chân, cánh tay nhỏ bé của nàng bóc một miếng thịt cá, cố gắng đưa nó vào miệng.
Ngôn Càn cười khúc khích, đẩy cổ tay của Ngôn Lạc Nguyệt ra, và lấy ra hai hoặc ba củ khoai sọ nướng từ tay áo bên phải.
"Yên tâm đi, chỗ này của ca ca vẫn còn."
Trên đường đi hai người chia nhau cá khoai, sau bữa ăn no nê này, không khí giữa họ rất vui vẻ, huynh tương muội kính.
Nhưng mà, tại một địa điểm cách trường học khoảng trăm bước chân, hai huynh muội trốn nhà đi học lại nổi lên một phen khúc mắc.
Mắt Ngôn Càn trợn to: "Không phải hôm qua muội đã thỏa thuận sẽ cắn quai đeo cặp khi vào trường sao.

Lạc Nguyệt, muội không thể nói chuyện mà không giữ lời a."
Ngôn Lạc Nguyệt cố chấp mà lắc đầu: "Không, muội không cắn."
Đùa cái gì vậy, khi nàng hoá thành rùa con, nàng chỉ có kích thước bằng một đồng xu.

Ngôn Càn có thể đưa nàng đến bất cứ nơi nào hắn muốn, vậy tại sao nàng phải làm móc khoá cho chiếc cặp đi học?
Mấu chốt là việc cắn vào cặp sách hay thứ gì đó để làm móc khóa, chỉ bằng với lực cắn thì nó cũng là một thử thách lớn đối với răng đó chứ không phải đùa đâu.
Với lại thế giới này không có cuộc thi ngậm xe đạp trong miệng* a, nên Ngôn Lạc Nguyệt rèn luyện sở trường đặc biệt này cũng vô dụng.

Ngậm xe đạp trong miệng: https://tv.cctv.com/v/v1/VIDE0nv8Q4JPlW7LYAvpRQwq170702.html
Ngôn Càn ngồi xổm xuống, nhìn Ngôn Lạc Nguyệt, dịu giọng nói: "Muội yên tâm, cặp sách còn mới, hôm qua ca đã giặt lại rồi, không bẩn đâu."
Ngôn Lạc Nguyệt khoanh tay và kiên quyết bắt chéo.
"......" Ngôn Càn suy nghĩ một chút, cố ý nhăn mặt để dọa Ngôn Lạc Nguyệt, "Muội không sợ ca ném muội ở chỗ này à, muội sẽ không tìm được đường về nhà!"
Ngôn Lạc Nguyệt chậm rãi nghiêng đầu:
"Cách mười thước có một trường học, muội đi vào cáo trạng với các lão sư, nói ca ca sáng sớm đón muội đi cùng, nhưng lại làm lạc mất muội."
Ngôn Càn: "......"
Hảo tổ tông, ta đây không dám trêu muội nữa.
Bộ đôi huynh tương muội kính đương trường* giải tán.

Bây giờ bộ đôi mới có tên là huynh từ muội cười.
Đương trường: Ở ngay nơi xảy ra việc gì.
Ngôn Lạc Nguyệt thái độ kiên quyết, Ngôn Càn đành phải thỏa hiệp.
Hắn cau mày buồn bã, và hình ảnh con rùa nhỏ dễ thương làm móc khoá cho cặp sách mà hắn tưởng tượng trong đầu đã lặng lẽ xóa sạch.
Tục ngữ có câu: Bất cứ khi nào Ngôn Lạc Nguyệt hoá thành rùa con và bò vào cặp sách, thì Ngôn Càn sẽ làm mất móc khoá treo cặp đã mua trước đó.
Ngay khi Ngôn Lạc Nguyệt đang tìm một nơi để giấu mình trong cặp thì một vị tiên sinh* từ trường học gần đó đi ngang qua.
Tiên sinh: Từ tôn xưng người trên hay người đáng kính.
Ngôn Càn chột dạ căng thẳng, hắng giọng một cách nhanh chóng, nghiêm mặt và đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
Khoảnh khắc đi ngang qua vị tiên sinh áo dài nguyệt bạch, Ngôn Càn cảm nhận được người đàn ông đó nhìn hắn từ phía sau, còn nhìn chằm chằm vào chiếc cặp sách của hắn một lúc lâu nữa.
"......"
"Xong rồi xong rồi, lòi mất rồi." Mới vừa di chuyển qua hành lang dài, Ngôn Càn liền nhỏ giọng lẩm bẩm với cặp sách.
Trong cặp sách, Ngôn Lạc Nguyệt bất lực vươn móng vuốt của mình.
Nhìn đi, mới nãy còn muốn nàng đảm đương làm móc khóa cho cặp sách đó.
Nếu nàng mà nghe lời Ngôn Càn, cắn quai cặp sách trong miệng, thì chuyện Ngôn Càn đưa muội muội đến trường sẽ bại lộ trong nháy mắt, và nàng sẽ bị tiên sinh đó bắt ngay tại chỗ và xem nàng là nhân chứng cá nhân.
Ngôn Lạc Nguyệt thấp giọng nhắc nhở: "Tiên sinh không có bắt ca, đại khái là không muốn xen vào.

Mau mau mau, chúng ta vào đi thôi."
"Muội nói đúng." Ngôn Càn phấn chấn lên, "Cho dù có bị bắt, ca cũng phải cho muội muội thấy trường học trông như thế nào!"
Bộp bộp bộp, lấy một loại tốc độ không hề phù hợp với Quy tộc, Ngôn Càn bắt đầu chạy như bay!
Hắn một đường chạy nhanh như bay, và cơn gió xung quanh Ngôn Càn thổi bay góc quần áo của những học sinh khác trong hành lang.
Đằng sau Ngôn Càn, có người nhỏ giọng nói: "Chạy giỏi như vậy, ta nghĩ nó phải là một con linh dương."
"Không phải." Có người biết Ngôn Càn nhìn bóng lưng của hắn, thấp giọng nói: "Biết ngươi không tin, nhưng hắn thật sự chỉ là một con rùa!"
—————————
Ngôn Lạc Nguyệt trốn trong ngăn bàn của Ngôn Càn và nghiêm túc lắng nghe hai tiết học.
Trong sáu tháng qua, Ngôn Lạc Nguyệt đã tự mình tu luyện, tự mình suy nghĩ về bất kỳ vấn đề nào mà nàng gặp phải.
Nàng cũng hỏi Ngôn Vũ và Ngôn Càn về việc tu luyện của mình.


Đáng tiếc khi câu trả lời của hai người họ, một người thì tương đối cẩu thả và người kia thì lại không phù hợp với nàng.
Nếu Ngôn Càn có thể đem chính mình tu luyện thật tốt thì thật là perfect.
Đừng nhìn kỹ năng ngôn ngữ của Ngôn Vũ bình thường rất phát triển.

Nhưng nếu bạn muốn hắn giúp đỡ về chủ đề này, hắn sẽ trở nên ngu ngốc ngay tại chỗ.
Về phần Ngôn Vũ...!Chà, Ngôn Lạc Nguyệt chỉ có thể nói rằng Ngôn Vũ thực sự là một tộc nhân Quy tộc đúng tiêu chuẩn.
Bởi vì, thái độ của Ngôn Vũ đối với những vấn đề gặp phải trong tu luyện luôn là như này:
"Không có việc gì, vấn đề này hãy để ở trong lòng, có một ngày muội sẽ hiểu ra."
"Không đoán ra thì sao? Nói giỡn, nghĩ không ra."
"Chỉ cần muội sống đủ lâu, vấn đề gì đều có thể nghĩ ra."
Ngôn Lạc Nguyệt: "..."
Bây giờ, Ngôn Lạc Nguyệt trốn trong ngăn kéo và nghe lão sư bên ngoài giảng bài, cảm giác giống như đề hồ quán đỉnh*.
Đề hồ quán đỉnh: Đề hồ rưới lên đỉnh đầu.

Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.

Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Bởi vì Ngôn Càn mới nhập học, nên hắn được phân vào lớp Chân Tử của Nguyên Hanh Lợi.
Đối với học sinh ở cấp độ này, vị tiên sinh kia sẽ không dạy bất kỳ công pháp cao tầng nào, chỉ dạy một số kỹ năng tu luyện phụ trợ.
Và những nội dung kiến ​​​​thức này trùng khớp với quá trình tu luyện hiện tại của Ngôn Lạc Nguyệt.
Sau khi nghe một vài bài học, Ngôn Lạc Nguyệt bất tri bất giác đã bị mê hoặc.
Ngược lại với Ngôn Càn, chốc lát hắn mở ngăn kéo đổi bút lông, chốc lát mở ngăn kéo sờ lưng Ngôn Lạc Nguyệt, lại chốc lát mở ngăn kéo, đổi mực thành chu sa, thật sự là rất bận rộn a.
Ngôn Lạc Nguyệt che mặt bằng bàn chân của mình.
Nàng nghĩ, đây có lẽ là những học sinh nghèo trong truyền thuyết vì có quá nhiều văn phòng phẩm.
Sau khi tiết học thứ ba kết thúc, Ngôn Càn đi nhà xí.
Mang Ngôn Lạc Nguyệt theo thì không tiện, cho nên hắn cúi người xuống nói nhỏ với Ngôn Lạc Nguyệt vài câu trong ngăn kéo, bảo nàng trốn cho kỹ, đừng hóa thành hình người, đừng gây chuyện, sau đó vội vàng rời đi.
Ban đầu, Ngôn Lạc Nguyệt làm y theo những lời dặn dò của Ngôn Càn, nằm im không nhúc nhích.
Ai ngờ, Ngôn Càn vừa ra khỏi đây, liền có mấy học sinh vây quanh bàn của Ngôn Càn, không hề báo trước mà đem ngăn kéo của hắn kéo ra!
......
Trong số bốn năm người này, đứa cầm đầu tên là Tang Kích, nguyên thân của hắn là một con cá sấu mũi đen.
Ngày hôm qua là ngày mà Ngôn Càn nhập học, bọn họ chưa thăm dò hắn cầm tinh con gì, nên không tiện hành động.
Bây giờ, bọn họ đã biết học sinh mới xuất thân từ Quy tộc.


Mà trong trường học, hừ, ba lớp của tiên sinh Lợi, cũng không có bao nhiêu học sinh đến từ Quy tộc.
Nói cách khác, Ngôn Càn hắn không có người nào che chở cả.
Một khi đã như vậy, ma cũ nên nắm bắt cơ hội này và thể hiện kỹ năng của mình trước mặt ma mới.
"Kích ca, buổi sáng hôm nay, Ngôn Càn vẫn luôn nhìn vào ngăn kéo của hắn, chắc chắn có thứ gì trong đó."
"Ân." Tang Kích lên tiếng, sau đó từ từ hếch cằm về phía bàn của Ngôn Càn.
Một người tuỳ tùng trong đó lập tức hiểu ý.
Hắn tiến lên phía trước một bước, đột nhiên mở ngăn kéo của Ngôn Càn ra, vội vàng lật ngăn kéo hai lần thì người tùy tùng kinh ngạc kêu lên.
"Kích ca, ngươi xem." Đôi mắt tuỳ tùng trừng lớn, "Tiểu tử Ngôn Càn này gan đủ lớn, hắn dám mang ấu tể trong Quy tộc đến đây!"
Tang Kích tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn, kinh ngạc mà lộ ra tươi cười:
"Hắc, cư nhiên dám mang ấu tể đi học.

Nếu như xảy ra chuyện, trong số chúng ta......!Khụ, ý ta là, thật không hiểu hắn đang nghĩ cái gì."
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng vài người.
"—— các ngươi vây quanh bàn ta làm gì?"
Lúc nói ra thì đã chậm, ngay khi nghe được giọng Ngôn Càn phía sau, thì trong nháy mắt Tang Kích đã nhanh chóng đưa tay và lấy nó từ trong ngăn kéo mà không chút do dự.
Hắn khéo léo tránh được hàm răng nghiến chặt của Ngôn Càn, và trực tiếp kẹp rùa con có kích thước bằng đồng xu vào giữa các ngón tay của mình.
Duỗi ngón tay búng nhẹ vào lưng Ngôn Lạc Nguyệt, Tang Kích cười tinh nghịch, vẫy ngón tay cái trước mắt nàng, thản nhiên nói:
"Tiểu quy tử, chỉ sợ ngươi không biết, nói đến năng lực cắn người, loài cá sấu chúng ta là đệ nhất đấy."
Sắc mặt Ngôn Càn lập tức lạnh xuống: "Buông muội muội ta ra."
Tang Kích chợt hiểu ra: "Nga, ta nói mà, rõ ràng là một con non mà người trong nhà lại không để ý, thì ra là muội muội — chậc chậc, nàng còn nhỏ như vậy, còn chưa học được cách biến hóa.

Vị ca ca này cư nhiên lại dám mang ra bên ngoài, thật không hổ danh là Quy tộc, dựa vào mạng lớn của mình, hắn muốn làm gì thì làm."
Ngôn Càn tiến lên một bước, trên mặt không hề lộ ra một tia ý cười, dáng vẻ hoàn toàn khác với một thiếu niên vui vẻ hoạt bát ngày thường.
"Ta đã nói ngươi buông muội muội ta ra!"
Nhóm tuỳ tùng cười cười mà kêu lên: "Tại sao ngươi lại nói chuyện như thế với Kích ca?"
"Đúng a, ta biết ngươi mới nhập học, nhưng không thể không có chút lễ phép nha."
"Vô luận ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ làm hết." Ngôn Càn căng thẳng nói: "Buông muội muội ta ra trước đã."
Tang Kích nhìn Ngôn Càn, rồi nhìn rùa con to bằng đồng xu mà hắn đang cầm trên đầu ngón tay, trong lòng hắn chợt nỗi lên sự hứng thú.
Hắn lắc lắc đầu, đột nhiên vung tay, đem tiểu rùa đen ném lên cao!
Cảm giác không trọng lượng truyền khắp toàn thân, và với tư cách là một con rùa thụ động trải nghiệm cảm giác bay bổng, lòng Ngôn Lạc Nguyệt tràn đầy BÀ MẸ TỤI BÂY!!
Phải biết rằng, lý do duy nhất khiến nàng bị Tang Kích nhéo một cái mà nàng vẫn không hóa hình ngay tại chỗ, là vì nàng sợ bên kia sẽ không thể giữ được sức nặng của nàng ở dạng người khi chỉ với hai ngón tay, và sẽ ném nàng xuống đất.
Trước công chúng, nàng không thể tùy tiện uống Hồi Xuân Đan để bổ sung máu, nếu không hiệu ứng tràn ra rất dễ làm người ta sợ hãi.
Cho nên khi ở bên ngoài, mỗi giọt máu của Ngôn Lạc Nguyệt đều rất quý giá.
Đương nhiên, Ngôn Lạc Nguyệt sẽ lựa chọn án binh bất động, bởi vì nàng cảm thấy Yêu tộc trưởng thành so với Nhân tộc càng nhanh.

Cái ấn tượng khắc sâu này đã làm ảnh hưởng đến hành động của nàng.
Ảnh hưởng bởi nhịp sống chậm của Quy tộc trong một thời gian dài, nên trong tiềm thức Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy rằng nam hài tử chơi trò chơi "Ta là lão đại ngươi" và "Ta là baba của ngươi" cũng đều có sự chừng mực rõ ràng.
Nhưng ai biết được những tiểu tử mười ba mười bốn tuổi này liều lĩnh hơn nhiều so với Ngôn Lạc Nguyệt dự kiến.
Biết đây là muội muội của người khác, cư nhiên lại dám ném rùa con lên trời?
Ngôn Lạc Nguyệt không dám đặt cược vào sự ném chính xác của Tang Kích.
Lần này, ngay khi Ngôn Lạc Nguyệt rơi vào lòng bàn tay của Tang Kích.


Trước khi hắn ném nàng lần thứ hai, nàng đã nhanh chóng hóa thành hình người.
Hai mắt Tang Kích mở to: "Ôi nặng quá!"
Phương thức đối phó của Ngôn Lạc Nguyệt, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tang Kích không ngờ rùa con chỉ lớn như vậy mà đã học được khả năng hóa hình rồi.
Không kịp phòng bị, lòng bàn tay của hắn bị hạ xuống bởi trọng lượng đột ngột tăng lên của Ngôn Lạc Nguyệt.
Mắt thấy tiểu cô nương có đôi mắt đẹp như tranh vẽ đang rơi xuống đất.

Thần sắc Tang Kích hơi hoảng, theo bản năng duỗi tay, liên tiếp đỡ nàng vài lần.
Thẳng đến khi Ngôn Lạc Nguyệt an toàn ở dưới đất, Tang Kích không chú ý đến mọi người xung quanh mà thở phào.

Lúc này, hắn dường như không có việc gì mà ngồi dậy, bày ra biểu tình nhẹ nhàng.
Tang Kích cười nói: "Được rồi, buông nàng ra thì buông nàng ra, vốn là không liên quan đến tiểu nha đầu này.

Quy củ lớp Chân Tử của chúng ta rất đơn giản, ngươi chọn một trong những người huynh đệ của ta.

Chơi một trò chơi, nếu ngươi thắng, ngươi sẽ có tư cách để cạnh tranh với ta."
Dù có nhìn nụ cười thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ thấy toàn là ác ý, Tang Kích nheo mắt và liếc nhìn Ngôn Càn bằng ánh mắt người đứng đầu chuỗi thức ăn.
"Đương nhiên, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, ta sẽ nhường cho ngươi vị trí lão đại Chân Tử a."
Đang nói chuyện, Tang Kích mơ hồ cảm giác được, vật nhỏ mà hắn vừa tiếp được dường như nhảy lên đùi hắn, như thể muốn ngăn hắn lại.
Hắn không hề nghĩ ngợi, theo phản xạ kéo Ngôn Lạc Nguyệt qua một bên.
Phát sinh tiếp đó, Tang Kích có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được.
Hắn trăm triệu lần cũng không hề dự đoán được, Ngôn Càn thoạt nhìn có vẻ đánh đấm được, nhưng muội muội hắn cư nhiên sẽ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực như vậy.
Hắn chỉ tùy tiện đẩy nàng một chút, nhưng tiểu cô nương lại ngồi bệt xuống đất, thậm chí trâm gỗ trên đầu cũng muốn rớt ra khỏi đầu.
Ngôn Lạc Nguyệt choáng váng ngồi trên mặt đất.
Nàng ngửa đầu nhìn lên, ngạc nhiên: từ nãy đến giờ, trên dưới combo liên kích "Ném lên trời + rơi xuống đất + kéo chân" này, nàng thực sự đã mất 5 điểm máu.
Cho rằng trâm gỗ đã không còn trên đầu, 5 điểm máu này, dường như tương đương với một nửa giá trị sinh mệnh của Ngôn Lạc Nguyệt.
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Ngôn Lạc Nguyệt không còn gì để nói.
Nhưng......!Dù sao giá trị sinh mệnh giá trị đã mất, sao nàng không dứt khoát lợi dụng một chút?
Đảo mắt, Ngôn Lạc Nguyệt hạ quyết tâm.
Mơ hồ nghe thấy động tĩnh không đúng, Tang Kích kinh ngạc mà cúi đầu nhìn một cái.
Sau đó, hắn tận mắt nhìn thấy tiểu cô nương xinh xắn dễ thương này mạnh dạn đưa tay ra tự vỗ hai cái.
Tiểu cô nương gằn từng chữ một bằng khẩu hình miệng nói: "Ngươi, chết, chắc, rồi."
Dứt lời, không đợi Tang Kích phản ứng lại, chỉ thấy Ngôn Lạc Nguyệt đứng lên rồi ngã trên mặt đất, đầu nghiêng sang một bên.

Trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn thế nào cũng sắp có điềm báo!
Tang Kích: "......"
Tang Kích: "!!!"
Này mẹ nó, đây là ăn vạ!
Nằm trên mặt đất trước mặt hắn thế này, thật đúng là muốn ăn vạ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận